Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 29: Chương 29





Học hành không đàng hoàng như vậy, tu luyện không thành công cũng có nguyên nhân thôi!
Trong lòng Tống Nhất đang gào thét.

Đúng lúc này, cô cảm nhận được một luồng hơi thở ở sau lưng, có lẽ khoảng Luyện Khí cấp tám, hoàn toàn không ăn khớp với nơi này.

Cô vô thức né tránh, sau đó nhìn thấy một cậu bé đi vào phòng học.

"Ồ, cậu mới chuyển tới à?" Hành động của Tống Nhất khiến cậu ta chú ý.

"Ừm, cậu cũng học lớp này à?"
"Đúng vậy.

Tôi tên là Lâm Tắc.

" Cậu ta tươi cười với Tống Nhất.

Nhưng Tống Nhất lại hơi nghi ngờ: Rõ ràng tu vi của người này hơn hẳn những người khác, tại sao vẫn học cùng lớp?
Tống Nhất đang định nói gì đó thì thấy cậu ta móc ra một xấp bùa từ trong túi trữ vật: "Có nhu cầu dùng bùa không? Có muốn lấy mấy lá không? Nể tình cậu là bạn học mới, tôi bán rẻ cho cậu.

"
Tống Nhất quả quyết lắc đầu.


Làm ăn không thành công, Lâm Tắc cũng không tiếc nuối, quay đầu hét to: "Bùa đi nhanh, bùa nhẹ người, bùa con rối giảm giá đây! Số lượng có hạn!"
Lý Văn Văn và những học sinh khác lập tức vây quanh cậu ta: "Tôi muốn! Tôi muốn!"
Còn tưởng rằng phải chờ tới cuối tuần mới có thể bổ sung hàng, suýt nữa quên mất kiểu học sinh ngoại trú như Lâm Tắc có thể mang vào giúp.

Có người thắc mắc: "Sao còn bán đắt hơn cả tiệm tạp hóa vậy?"
Lâm Tắc cười híp mắt nói: "Toàn nhờ tôi mang vào từ bên ngoài, tôi cũng rất vất vả, mọi người cứ coi như để tôi kiếm chút phí đi đường.

Bởi vì là bạn cùng lớp nên mới bán, người khác tìm tôi mua tôi cũng không bán đâu.

"
Cậu ta nhanh nhẹn mở mã nhận tiền trong lệnh bài thân phận ra để mọi người quét.

Tống Nhất: !
Người như vậy lại có tu vi cao nhất lớp, bây giờ cô không lo lắng vấn đề an toàn cá nhân nữa, điều cô lo lắng là - Có thể giới tu tiên này sắp xong đời rồi.

Tuy tên gian thương Lâm Tắc này có tình nghi tăng giá nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của những "Khách hàng mục tiêu" như Lý Văn Văn, mọi người vẫn quét mã rất dứt khoát.

Lý Văn Văn gạt mọi người ra, nhìn thấy Tống Nhất đang ngơ ngác bèn nói: "Ôi chao A Nhất, cậu tìm đại một chỗ trống để ngồi là được, lát nữa thầy giáo tới, tớ sẽ bảo cô đổi cho chúng ta ngồi cùng bàn.

"
Bạn cùng bàn hiện tại của cô bé chính là đối tượng chép bài tập, Trần Chấn.


Tống Nhất nhìn về phía Lâm Tắc và nói: "Cậu ta là! "
"Cậu nói Lâm Tắc à, cậu ta là học sinh đúp lớp, biết nhiều lắm.

" Lý Văn Văn hâm mộ nói: "Nhưng tớ không thể giống cậu ta, nếu như tớ đúp lớp, cha mẹ tớ sẽ cắt tiền tiêu vặt của tớ mất.

"
Tống Nhất nghĩ, hóa ra yêu cầu lên lớp cũng rất cao, ngay cả người Luyện Khí cấp tám cũng đúp lớp.

"Chẳng lẽ phải đến Trúc Cơ Kỳ mới có thể lên lớp hai à?"
Nhưng nếu như dựa theo tình huống như vậy, phải tu luyện đến trình độ nào mới có thể tốt nghiệp? Rõ ràng giáo viên đời sống cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thôi mà?
"Đương nhiên không cần.

Thi cử cũng đâu xét cảnh giới tu vi, mà nhất định phải qua môn văn hóa cơ sở, khi tham gia các khóa học tự chọn vào năm cuối cũng phải có tỉ lệ đỗ nhất định, có một số khóa học quả thật có liên quan đến tu vi.

" Lý Văn Văn thở dài nặng nề.

Cô bé cũng hy vọng thi cử chỉ xét tu vi.

Như vậy thì ăn nhiều đan dược một chút là có thể tốt nghiệp tại chỗ, sau đó bắt đầu cuộc sống mới ăn no chờ chết.

Tiếc rằng hiện thực rất tàn khốc, cô bé phải tiếp tục giãy giụa trong bể khổ học hành.

Tống Nhất nhíu mày: "Thi cử không xét tu vi?"
Vậy còn có kỳ thi nào như trò đùa hơn kỳ thi này không?
Tuy tu vi không có nghĩa là thực lực tuyệt đối của một người, Tống Nhất cũng từng thấy Trúc Cơ giết Kim Đan, Kim Đan diệt Nguyên Anh.

Nhưng trong tình huống bình thường, cảnh giới cao hơn sẽ luôn chiếm ưu thế.