Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 22: Chương 22





May mà Tống Nhất không khóc, cũng không đòi về nhà, chỉ là sắc mặt căng cứng, vừa nhìn là biết vẫn bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc.
Giáo viên đời sống ngồi xổm xuống nhìn thẳng với cô: "Bạn Tống Nhất phải không? Đừng sợ, vừa tới trường học, có thể sẽ có nhiều điểm khác với trước đây, em sẽ cảm thấy không quen.

Nhưng mấy ngày nữa em sẽ phát hiện nơi này giống như nhà của em vậy."
Nhà?
Ha, người tu tiên vốn nên cắt đứt mọi trần duyên, một lòng vì bản thân.


Nếu như có người đột nhiên bấu víu quan hệ với bạn, thường sẽ là đào sẵn hố cho bạn nhảy xuống.
Cô từng coi sư phụ như cha, coi các sư huynh sư tỷ như anh chị em.
Sư phụ là hạng người gì đã không cần nhiều lời, các sư huynh sư tỷ cũng chẳng có một ai hiền lành, bọn họ ghen ghét thiên phú của cô, ghen ghét vì cô được sư phụ đối xử đặc biệt, bề ngoài thì nói cười vui vẻ với cô, nhưng lại âm thầm ngáng chân cô, ra tay tàn nhẫn với cô không ít lần.
Khi đó cô thật ngây thơ, người khác đối xử tốt với cô một chút, cô đã coi là thật, chỉ hận không thể moi hết tim phổi.

Sau khi tỉnh táo lại, cô biết chỉ móc tim móc phổi thôi không đủ, ép khô mỗi một sợi linh hồn của cô để làm bạn đạp cho bọn còn tạm được.
Bây giờ cô cũng không phải là trẻ con thật sự, sẽ không bị một chút ơn huệ nhỏ thu mua giống như trước đây nữa.
Tống Nhất nở một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa hiểu chuyện rồi nói: "Cảm ơn cô, em hiểu mà."
Lý Tu và Trương Hiên chỉ vào lệnh bài thân phận của cô, bảo cô có việc cứ liên hệ, sau đó bèn vẫy tay tạm biệt cô.
Giáo viên đời sống dắt tay Tống Nhất đi vào trong: "Hôm nay muộn quá rồi, mọi người đều đã tan học, thế nên ngày mai em hãy đến lớp học.

Cô dẫn em đi ký túc xá xem trước."
Sau khi đi vào cổng, Tống Nhất nhìn thấy một tu sĩ dắt một đứa trẻ trạc tuổi cô, rất hiển nhiên, tiếng gào khóc được phát ra từ chỗ này.
Dù đã bị bắt lại nhưng cô bé kia vẫn không ngừng giãy giụa muốn đi ra phía cổng.

Tu sĩ nhìn thấy giáo viên đời sống thì thở phào nhẹ nhõm: "Cô Trần, đứa bé này..."
Giáo viên đời sống đón lấy đứa trẻ: "Lý Văn Văn, em xem bạn nhỏ mới đến người ta còn chẳng khóc, chỉ có mình em khóc ở đây, sẽ bị các bạn chê cười đó."
Nghe thấy mấy chữ "Bạn nhỏ mới đến", Lý Văn Văn tạm thời ngừng khóc, mở to đôi mắt ngấn nước nhìn về phía Tống Nhất.
"Chạy mau, đừng bị bọn lừa vào trường, trong này chẳng thú vị chút nào! Sau đó giúp tôi nói với cha mẹ tôi là mau tới cứu con gái bọn họ, nếu không tôi sẽ chết đó!"
Lý Văn Văn phát ra "Cảnh báo".
Trong lòng Tống Nhất càng thêm cảnh giác, nhưng dưới sự "Trông coi" của hai tu sĩ, cô không thể chạy trốn được, thậm chí còn không dám để lộ chuyện cô đã phát hiện ác ý của trường học.
"Nhưng ngoài trường học ra thì tôi không có nơi khác để đi, tôi cũng cũng không cha mẹ cậu."
"Hả?" Lý Văn Văn sửng sốt, nhưng cô bé cũng không thắc mắc về thân thế của Tống Nhất, còn khoác lác: "Chỉ cần cậu cứu tôi ra ngoài, tôi sẽ chia cha mẹ cho cậu một nửa! Chỉ cần cậu chịu nghe tôi, tôi sẽ để cậu làm em gái tôi!"
Giáo viên đời sống đen mặt, cô ấy vươn tay cốc đầu Lý Văn Văn: "Đừng có nói linh tinh.


Văn Văn, trước đây em còn nói thích trường học, sẽ không nhớ nhà, bây giờ lại nói mà không giữ lời à? Chỉ còn bốn ngày nữa là có thể về nhà, bây giờ em trốn về nhà, những phần thưởng mà cha mẹ em đã hứa với em sẽ không còn nữa đâu đấy."
"Nhưng mà..."
"Em vẫn chưa có bạn cùng phòng đúng không, từ giờ Tống Nhất sẽ là bạn cùng phòng của em, bạn ấy học chung lớp với em, hai em phải chung sống thật tốt, có được không?"
"Cũng được, nhưng mà cô ơi, em muốn ăn quả vui vẻ, Tống Nhất cũng chưa từng được ăn, bạn ấy một quả em một quả.

Còn nữa, cô phải gửi ảnh em khóc lóc thảm thiết cho cha mẹ em, nói với bọn họ rằng em sống rất không tốt, phải tăng tiền tiêu vặt mới được."