"Phịch...chủ nhân, ta nguyện vì ngài thề chết chiến đấu dù chết không hối"
Băng Vô Cương quỳ gối
"Phịch...Dịch Kiến Hành nguyện vì chủ nhân hiệu lệnh"
"Phịch...chủ nhân, Bá Chương nguyện vì ngài tiên phong nhận chết"
"Phịch....phịch...." Lạc Vẫn, Văn Trung Hoa, Văn Trí, Phù Mãnh, Vương Ái Ngữ quỳ gối.
"Phịch...phịch...công tử, Doãn gia nguyện vì công tử vào sinh ra tử" Doãn Thiên Quân, Doãn Thiên Nam quỳ một gối
Lúc này chỉ còn một mình Vị Tông Chủ Băng Tuyết Cốc là không quỳ nhưng ông ta có vẻ cũng đang do dự.
Tại khoảnh khắc này, ông biết rất rõ dụng tâm những lời Thiên vừa nói cũng biết rõ cơ hội này nếu không dứt khoát thì nhất định sẽ gặp thiệt thòi vô cùng lớn.
Nhưng mà một chút ngạo khí thánh giả được cung dưỡng lâu dài lại không cho phép lão quỳ xuống đầu gối, một tia ngạo khí vẫn không cho phép lão cúi mình.
"Tiêu Tông chủ, ta và ngươi về lẽ sẽ được xếp ngang hàng, ta gọi như vậy hẳn là được chứ"
Thiên cười nhìn lão.
"Không sai, ta và ngươi đều là tông chủ 1 phái, ta thậm chí còn nhỏ tuổi hơn lão, về lý còn phải xưng lão 2 tiếng "tiền bối" Thiên nói chuyện khách khí nhưng xưng hô lại là ta - lão, thể hiện rất rõ thái độ tôn trọng là thế nào.
"Được, sảng khoái...quả nhiên nhân tài xuất thiếu niên, đã vậy ta cũng không khách khí nữa, ta họ Hàn, ngươi cứ gọi ta là Hàn Cốc Chủ là được, Tiêu công tử hẳn là đang cần một món đồ trên người ta Băng Tuyết Minh Hoa"
Giọng lão rõ ràng mang đầy tính giao dịch ngang bằng, vừa nói chuyện liền lấy thế có chút thượng phong.
Nhưng mà Thiên có vẻ không hề quan tâm điều đó, hắn đối với lão chỉ có mỉm cười.
"Thứ đó đối với ta chính là giá trị không thể đong đếm, Ta có thể giao nó cho Tiêu Công Tử thậm chí....ngay cả Băng Tuyết Cốc ta cũng có thể kết làm minh hữu của cậu, nhưng bất quá....ta muốn biết cái giá cậu có thể trả"
Giao dịch, rõ ràng là giao dịch, không có một chút cúi mình hoàn toàn chỉ quan tâm lợi ích.
Một đám người nhìn lão ai nấy đều rất khinh thường, họ nhìn thấy được ngạo khí của lão...cái loại ngạo khí vớ vẩn ngu xuẩn mà đáng khinh thường đó nó chỉ khiến lão vĩnh viễn tụt lùi.
Nhân vật không có ánh mắt, không biết thời thế, không biết co duỗi như thế sớm muộn cũng sẽ tụt hậu và họ tin rằng điều đó sẽ rất nhanh xảy ra cho nên họ khinh thường.
"Đổi lại gì sao....vậy thì phải xem Cốc Chủ ngài muốn gì?"
Sắc mặt lão tông chủ dãn ra.
"Ta cần...là thứ đáng giá không kém gì Băng Tuyết Minh Hoa, lại là vật mấu chốt có thể thay thế Minh hoa, Tiêu công tử trí tuệ hơn người hẳn là đoán ra nó là gì chứ"
Lời này hiển nhiên là đang nói thấp, vạn năm băng tinh là sớm đã có giá trị cao hơn một món hạ phẩm băng hệ Bảo mộc, còn thứ quý giá hơn cả vạn năm băng tinh thì khỏi phải nói, đó chính là băng hệ chí bảo giá trị không gì có thể so sánh.
Vị cốc chủ này vừa nói liền đảo ngược thành thứ đó giá trị "không kém" Minh hoa hiển nhiên là lại muốn chiếm thượng phong về giá trị trao đổi.
Chưa hết, ông cố ý để Thiên gọi mình là Hàn Cốc Chủ, còn lão lại gọi Thiên là Tiêu công tử, vai vế này hiển nhiên là lại tiếp tục chiếm thượng phong, bằng cách xưng hô đó lão vẫn không khác gì bậc tiền bối bề trên của Thiên.
Nhìn thấy loại thái độ nói chuyện này, một đám người phía sau Thiên liền lóe lên tia tức giận đổ về phía lão, Dương Tiểu Thanh, Doãn Kế Anh trẻ tuổi nông nổi còn tức giận mắt hạnh như sắp phun lửa nhìn tới lão.
Khác biệt hoàn toàn với họ, Thiên vẫn mỉm cười nói.
"Là Băng Tủy sao?"
"Không sai, quả nhiên là tông chủ một phái trí tuệ thật đáng nể phục..."
"Quá khen rồi, Băng tủy quả thật là ta có 1 giọt nhưng mà..."
Vừa nói tới đây
"Hả!!!!!
Hàn cốc chủ liền kích động sáng rỡ 2 mắt.
Bình thường băng tủy là vật vạn trong khó cầu, dù là vạn năm băng tinh cũng có sắc xuất rất nhỏ mới sinh được băng tủy.
Băng tủy là thứ trong công pháp có nói, là vật duy nhất có thể để công pháp vượt hạn đạt quá hạn vượt qua được tầng 8, cầu đến cảnh giới mở ra thần thể Hàn Băng Thể.
Lúc tới đây lão vốn không có bao nhiêu hi vọng việc Thiên có được Băng Tủy chỉ là tư tưởng cầu may mà đến nhưng mà không ngờ...
"Bất quá cái gì..."
Thiên cười, phong thái ung dung nói
"Ta muốn biết Băng Tuyết Cốc các ngươi nói sẽ kết minh với ta....là loại kết minh thế nào, nếu như là kết mình kiểu ngang bằng lợi ích ah...ta lại không có hứng thú lắm"
Thiên bây giờ làm khó, đã lấy lại toàn bộ ưu thế đã mất đi.
"Tiêu công tử, vậy ngươi muốn thế nào?"
Thiên chậm rãi nói
"Băng Tuyết Minh thì không nói rồi, nhưng mà ta thấy ngài tuổi không nhỏ nếu có Băng Tủy thì tu vi liền có thêm 7 thành năng lực tấn thần và 3 thành luyện ra thần thể ah, Băng Tuyết Cốc đó sẽ quá nhỏ bé không có tác dụng với ngài mà ngược lại....Băng Vô Cương, thực lực mạnh mẽ tài trí đều tốt hơn ngài, rất xứng đáng để kế nhiệm đi"
Thiên không nói nữa, nói tới đây là đã quá rõ ràng rồi.
Trong lời nói hắn còn cố ý nhấn mạnh chỗ "Băng Vô Cương tài trí đều tốt hơn ngài" là một câu chê bai rất rõ.
Một chút ngạo khí làm lú lẫn, tuổi cao tu vi cao nhưng trí tuệ lại quá thấp.
"Tiêu công tử, cậu đây là cũng quá thông minh rồi, Băng Tuyết Cốc ta cực khổ gây dựng không phải chuyện nhỏ, không phải thứ nói cho là có thể cho đi, Tiêu công tử ngươi nói chuyện thật là dễ ăn"
"Uhm....quả thật như vậy, là ta hơi lỗ mãng rồi, nhưng biết làm sao được Băng Tủy của ta cũng lad không dễ có ah, nếu vậy ta quả thật không mấy có duyên với Băng Tuyết Cốc rồi...thật là đáng tiếc"
Hàn Cốc chủ liền nôn nao
"Tiêu môn chủ, ngươi thân mang tuyệt học, lòng mang đại nghĩa sao lại có thể thiển cận như vậy, ta mang cả thực lực cả một Cốc để kết minh với ngươi...ngươi có biết đây là ý nghĩa gì sao, ngươi tưởng với một tiểu tông môn phạm đầy tội ác như ngươi có thể tồn tại được yên bình sao, không phải ta nói quá nhưng e rằng chẳng tới 2 ngày nữa đại quân Thần Mộc Tông sẽ ồ ạt kéo tới, hừ..."
"Lúc đó, Vương gia, Lục gia, Hoàng gia...các đại thế lực tại Lạc Quốc, thậm chí một vài thế lực tại thượng thiên vực cùng kéo tới, Tiêu công tử ah....lúc đó ngươi sẽ hiểu được có thêm một minh hữu là cỡ nào giá trị,....hừ"
"Oh, vậy ah....vậy ngài nghĩ rằng ra luyện ra Thiên bảo Thần Mộc Phủ này là để chơi sao, 2 ngày thời gian ah....đối với ta, thật sự là quá nhiều"
Hàn Cốc Chủ hơi sựng người lại, trong lòng chợt hiểu ra.
Không sai, món thiên bảo ảo diệu đến thế này lại thêm một Dương Tiêu thần bí đến cực điểm, mạnh mẽ đến cực điểm này thật cũng đủ để hắn tự tin kháng địch.
Điểm đáng sợ đó là tên này chỉ dùng không quá 2 giờ liền luyện ra 1 món Thiên bảo, vậy thì 2 ngày qua đi có trời mới biết được hắn sẽ lại luyện được những gì.
"Hừ....năm xưa Thiên Trận Môn mạnh mẽ cỡ nào, cuối cùng không phải vẫn khuất nhục bị người ta san bằng đó sao"
Ông ta cứng đầu mở lời có chút uy hiếp.
"Thiên Trận môn tuy mạnh nhưng...họ có Thiên Trận bảo vệ sao, có Thiên bảo hộ sơn sao?, có 1 đội quân triệu tinh lực lượng thủ hộ sao?, trước ngàn vạn đại quân...Thiên Trận Môn có thể bị mài cho đến chết, nhưng trước ngàn vạn đại quân....Thảo Mộc Tông ta vẫn sừng sững không ngã, thậm chí sẽ càng mạnh thêm nữa"
"Hàn Cốc chủ, ngài xem quá đánh giá thấp ta rồi"
Rốt cuộc Hàn Cốc Chủ hơi hạ giọng.
"Thôi được, bổn cốc chủ coi như tạm tin tưởng ngươi 1 lần bất quá nếu để toàn bộ Băng Tuyết Cốc về dưới trướng ngươi là không thể được, nhiều nhất ta cũng chỉ thể cho ngươi 1 ngàn tinh anh đệ tử"
"Uhm, một ngàn sao....không nhiều không ít, tuy có chút vô dụng nhưng cũng tạm được"
"Vậy là bút giao dịch này Tiêu công tử ngươi đã đồng ý"
"Uhm..."
Thiên trở bàn tay lấy ra một cái bình ngọc nhỏ trên thân phủ kín phù văn phong ấn đưa cho Hàn Lão.
Đổi lại Hàn lão lấy ra một nhánh hoa gần giống bông sen đá ở vn, trên hoa ẩn chứa băng hệ lực lượng vô cùng đáng sợ cùng với 1 tấm lệnh bài.
Thiên tiếp nhận 2 thứ này vào tay, tấm lệnh bài hắn vứt luôn cho Băng Vô Cương sau đó đưa mắt quan sát nhìn đóa băng hoa trên tay.