Giới Thần

Chương 950: Mơ ước




Thiên bảo ah....là thứ trên đời chỉ nghe danh mà chưa ai từng được chứng kiến.

Là thứ hiếm có mà thần bí đến gần như chỉ có trong truyền thuyết

Là thứ mà qua bao nhiêu đời người đã sớm hư ảo hóa nó đến độ gần như chỉ còn tồn tại trong trí nhớ, chỉ là trong giả tượng.

Là thứ mà mọi chức nghiệp giả đều liệt vào cấm kỵ lĩnh vực, vạn năm từ sau đại hủy diệt đến giờ gần như chưa từng nghe có ai luyện thành

Là vật mà thiên hạ này tôn sùng như đỉnh cấp thần vật.

Nhưng mà ngày hôm nay một đám người họ thấy cái gì.

Tự tay Thiên, chỉ dùng thời gian không quá 2 giờ liền luyện ra một món Thiên Bảo.

Sau đó hắn lại lấy 4 món Thiên Bảo chcho cha và Nhị thúc tùy chọn một thứ.

Cuối cùng bây giờ, ngay cả những thuộc hạ như họ....

Thậm chí chỉ là những thuộc hạ như họ lại còn có được cơ hội nắm giữ 1 món Thiên Bảo.

Muốn....sao lại không muốn, muôn vàn lần muốn.

Nhưng mà....tựa như họ còn chưa thật sự đủ tư cách này.

Lòng tham con người lớn lắm, lớn đến độ khi đến mức độ nào đó còn có thể vứt bỏ cả Trung, cả Nghĩa và cả Tình.

"Phịch....chủ nhân, xin ngài thu hồi bảo vật, Dịch Kiến Hành tự thẹn còn không đủ tư cách nhận nó"

"Phịch...chủ nhân, nô tài không cần bảo vật" Băng Vô Cương cũng quỳ gối

Sau đó

"Phịch....phịch...phịch..." một đám 6 tên thuộc hạ đều lần lượt quỳ gối làm cho Vương Ái Ngữ cũng thức tỉnh mình sau đó vội vàng quỳ xuống.

Lúc này vị tông chủ Băng Tuyết Cốc và mấy nữ nhân đi theo 2 vị hoàng tử mới chợt lạnh mình hiểu ra sự thật.

Không sai.....là lòng tham. Lòng tham che mờ lý trí.

Nhân loại chúng ta thật quá ngu xuẩn chỉ thích cảm giác được nhận lấy....nhận tất cả mà không hề nghĩ đến trả giá.

Tựa như 1 người trúng sổ số ở hiện đại vậy, trúng được số tiền lớn liền phung phí đọa lạc mà không biết rằng mình đang ôm không phải 1 đống tiền mà là 1 quả bom.

Không biết rằng số tiền đó tại sao mà tới và tại sao mình nhận được và lại càng không hề biết rằng sau khi nhận được nó mình sẽ gặp kết quả thê thảm thế nào.

Trên đời, có mấy người trúng số lớn mà đời sau được bình an chứ. 

Cũng như một đám người này, họ cả đời không biết Thiên Bảo là thứ gì, trước cực độ ham muốn họ ngay lập tức liền mù quáng mất tự chủ.

Họ quên mất rằng thứ quý giá nhất trên đời không phải là bảo vật lại càng không phải Thiên Bảo mà là 2 chữ "tín nhiệm"....là sự tín nhiệm của Thiên dành cho họ.

Nhân chi tham lam là chuyện thường tình, nhưng tham lam còn phải có đạo nghĩa, có liêm sỉ nếu không thì nhân loại này liền sẽ không còn là người nữa.

Thiên chỉ nói 1 câu nhưng ngay lập tức liền khiến mọi người liên tục rơi vào phấn khích, vào dục vọng điên cuồng sau đó là sợ hãi lạnh người cuối cùng là giác ngộ chân lý.

Nãy giờ hắn lần lượt đưa ra sự đáng sợ của Thiên bảo để dẫn đường sau đó kéo Thiên Bảo lại thực tế ngay trước mặt họ, cuối cùng là đẩy mọi người xuống cái vực thẳm mà nãy giờ họ vừa cố leo lên thật cao.

Tất cả đều có trình tự, có logic, có trí tuệ. Đó là 1 cái cạm bẫy thử hết mọi nhân tâm sắt đá của con người.

Đó là một phép tính thử lòng cũng như 1 cán cân tính ra nặng nhẹ của một chữ "tâm"

Đó là một bài học....bài học cho những kẻ bề dưới biết cần phải yên phận và giác ngộ sự yên phận đó như thế nào.

Bầu không khí bất chợt trở nên lặng ngắt đi.

Thiên nhìn thấy tất cả, nhưng hắn lại không nói thêm lời gì. Trong cái yên lặng này lại vô thanh thắng hữu thanh, vô vàn lời nói đều không hữu ích bằng vô số loại suy nghĩ tự giác mọc lên sau đó giác ngộ từng thứ một.

"Cha, Nhị Thúc....2 người lựa chọn cái gì?" Thiên lại hỏi

Dương Tiến nhìn qua Dương Chí Vĩ tựa như hội ý sau đó 2 ánh mắt gặp nhau liền nhanh chóng tìm được sự ăn ý.

Dương Chí Vĩ nói.

"Tiêu nhi, chi bằng con tự chọn giúp chúng ta đi, ta tin tưởng ở con"

Thiên nhìn vào đôi ánh mắt ấm áp đó một lúc rồi cười nhẹ.

Một cảm giác kỳ lạ mọc lên trong lòng, sắc mặt Thiên vui vẻ nhưng mắt hắn nhìn về bầu trời xa xăm lại thoáng hiện chút cô đơn.

"Ánh mắt này.....ta lần đầu tiên thấy trong đời, không ngờ mấy ngàn năm sống lâu của ta lại đến bây giờ mới tìm được một người tin tưởng"

"Cha, cha biết nếu là con...con sẽ chọn cái gì không?" giọng hắn có chút bất thường

"Chọn gì..."

"Hahahaha...con chọn, là chính đôi chân của mình....đôi chân bằng xương thịt bình thường nhất"

"Chưa từng có thực lực mạnh mẽ.... Chưa từng có trận đạo, chưa từng có đan đạo, chưa từng có khí đạo và chưa từng.....có những chuyện thương tâm vừa xảy ra"

"Làm một anh nông dân bình thường nhất, lấy 1 cô nông phu nhan sắc bình thường, có gia đình, có hạnh phúc, có bình yên và có....đầy đủ cả cha và....mẹ...." 

Giọng hắn hơi méo đi.

"Ta chưa bao giờ có dục vọng đối với đỉnh cao quyền lực, với địa vị tôn sùng, với đế miện thần vương.....tại vì nếu để tranh được nó mất mát của ta.....quá nhiều....quá nhiều....thật sự là rất nhiều, leo lên...cố sức mà leo lên, bỏ qua hết tất cả để leo lên, chém giết...chiếm giết rồi lại chém giết để rồi.....lúc quay đầu lại, ta sẽ còn lại gì"

"Không là gì cả....chỉ có mất mát, thứ ta mong cầu nhất, mơ ước nhất, khát vọng nhất kia....vẫn không hề đạt được, càng mạnh mẽ ta lại càng cô độc"

"Nguyện vọng của ta từ bé cho đến giờ vẫn không hề thay đổi, đã liên tục trải qua 2 lần chết đi...2 lần sống lại, mấy ngàn lần bị truy sát, ngàn vạn vết thương đau đến tận xương cốt, mấy trăm lần đan điền vỡ nát, mấy trăm lần xương cốt nát vụn,...đã từng phải lê lết mà trốn tránh,...vì kéo dài được mạng sống, vì lý tưởng gặp cha mẹ...... ta như một con dán không biết mệt, không biết đau, không biết tương lai.....đói rét,.... khổ sở,.....sợ hãi.....chai sạn,......ta co ro tại những góc bẩn thỉu lặng lẽ rơi nước mắt, ta chỉ dám nhớ về quá khứ tốt đẹp qua những giấc mơ.....từng bị bị hắt hủi,....từng phải ăn xin,......từng phải ăn cơm chó,....từng phải khóc....dưới bầu trời to lớn này tự hỏi trong lòng ta....cái gì mới là trân quý nhất"

Giọng Thiên tựa như nhớ về vô tận quá khứ tựa như hồi ức chuyện ngày hôm qua, giọng hắn mệt mỏi mà nức nở, bóng lưng của hắn chỉ có cô độc.

Nhìn hắn đứng đó, tất cả con người ở đây đều ứa lệ, Dương Chí Vĩ nắm chặt mắt nắm tay xiết lại run rẩy báu chặt mặc kệ cho máu tươi trào ra.

Trong lòng ông đau đớn....đau đến không thể tả xiết

Con trai ông, đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy trong mấy năm mất tích sao, trong mấy năm không có ông bên cạnh đó nó sống như vậy sao.

Dương Bính rớt những dòng lệ nóng nhìn bóng lưng đứa cháu nội, trong lòng như cắt ra từng mảnh.

Dương Tiểu Thanh bình thường hồn nhiên vô tư bây giờ đã khóc sướt mướt.

Doãn Kế Anh, ngây thơ nghịch ngợm bây giờ đã nấc lên như lê hoa đái vũ.

Doãn Minh Anh, Doãn Lục Anh khóc ướt đẫm áo.

Kể cả băng lạnh như Băng Nhi, tà mị như Mộng Khả Nhu cũng đều khóc mướt.

Dịch Kiến Hành, Băng Vô Cương....ai nấy đều lệ nóng oanh tròng..

"Một ngàn năm....trọn vẹn 1 ngàn năm, ta đi từ hố rác bẩn thỉu phải giành cơm với chó rồi tới một ngày tìm đến đỉnh cao....ta đã có đủ cơm ăn, có đủ thực lực, có đủ năng lực trả thù nhưng mà.....trước mặt kẻ thù như kiến cỏ từ khắp nơi kéo tới,...ta....lại một lần nữa tận mắt chứng kiến cảnh đó một lần nữa....ta mất đi từng người....từng người một....bạn hữu, trẻ em, ông lão cho ta ăn cơm, bà lão cho ta đồng tiền....tất cả.

"Ta đứng trên đống xác thi của kẻ địch nhưng lại không có chút nào vui sướng....chém giết, thù hận rồi lại chém giết...thế gian này còn lại cái gì"

"Mụ đích đạt được rồi thì sao....thứ quý giá nhất vẫn không thể tìm được về....ta vẫn chỉ là 1 kẻ cô độc...."

"Thế gian cứ cho ta một chút ấm áp....lại lấy đi của ta tất cả, đánh ta vào địa ngục trần gian, ông trời bất công, Thiên đạo bất công...quá bất công đối với ta"

"Ta lập Thảo Mộc Tông không phải để giết người đoạt thiên hạ,....mà chỉ muốn dùng nó, để tận hết lực lượng... giữ gìn lại những thứ ta không muốn mất đi, thảo mộc trường tồn, tranh đoạt một tia thiên mệnh....không cầu vọng vô địch trường sinh, chỉ cầu một phút trọn vẹn không hối hận"

"Một ngày ta còn được nhìn mặt đầy đủ người thân...ta sẽ vui cười một ngày"

"Một ngày còn sống thì một ngày còn cố gắng...bảo vệ tất cả thứ trân quý nhất, bắt chặt không rời những thứ quý giá nhất,..."

"....các ngươi, có thể giúp ta điều này hay không?"