Giờ khắc này đây, Hoàng Siêu hắn bất chợt liền trở thành trung tâm của cả đám quân thảo phạt, dưới mệnh lệnh của hắn.
Dù là Thiên gia, hoàng gia, Huyết Sát Các, vương gia hay kỳ lạ nhất là cả một đám ngũ độc môn cũng đều nhất nhất nghe theo.
Môn phái này xưa này lấy ác độc mà thành danh, lấy độc đoán dị thường tính cách mà thành tiếng nhưng bây giờ đây không ngờ lại răm rắp nghe theo một hoàng tử phàm gian.
Nếu điều phi lý này mà diễn ra thì hiển nhiên là quan hệ của họ không hề bình thường.
Quả thật như vậy, khi Hoàng Siêu phất cờ tấn công nhưng ánh mắt lại có chút luyến ái khi đảo qua một vị nữ nhân đeo mặt nạ trong nhóm thánh nhân Ngũ Độc Môn.
Hắn ngạo nghễ thế gian, khinh thường quần hùng, trở tay khống trăm vạn sinh linh, lật tay áp trăm ngàn tuấn kiệt nhưng bây giờ....không ngờ lại vì một nữ nhân mà lưu luyến.
Đội hình này lấy Hoàng Siêu dẫn đầu, tất cả có tới 32 thánh giả cùng với 64 bán thánh.
Hoàng Chung, Hoàng Chiếu và một đám thuộc hạ cũng đều có đủ, ngay cả 2 nữ nhân bên người Hoàng Chiếu và 3 nữ nhân bên người Hoàng Siêu đều có đủ.
Đội hình này chỉ có thánh nhân và bán thánh, tất cả cùng xông lên khí thế đan xen liền như mưa bão ngập trời đổ tới.
Dù Dương Phàm có mạnh miệng cũng không dám đối cứng lập tức liền vắt chân lên cổ ngự không bay ra ngoài xa bỏ mặc cho đội hình này như ác lang hung hăng giết đến chỗ Thiên.
Ở đối diện, Thiên vẫn dửng dưng đứng đó không biến sắc. Ánh mắt hắn không ngờ lại bỏ qua kẻ địch đang kiếm chỉ sát nhân mà nhìn về thiên không.
"Oh....tới thật là kịp" một câu này vang lên, mấy nữ nhân phía sau liền bất ngờ, kể cả 3 người Dương Bính, Dương Chí Vĩ đang trong đau buồn tuyệt vọng cũng bất ngờ.
Trên bầu trời, 3 luồng thánh cấp uy áp mạnh mẽ bỗng nhiên buông xuống, giọng Doãn Thiên Quân hào sảng vang lên.
"Dương Tiêu tiểu chất....không biết ta có thể cùng ngươi cùng chiến cùng chết hay không?"
"Hahahahaa....cùng chiến thì có, nhưng không cần cùng chết đâu....ta có chết chết thì chết cùng mỹ nhân cũng không muốn chết cùng lão già ngươi đâu"
"Hahahahahaha....hay, đại họa vẫn cười, có chết vẫn phong lưu...thật giống ta năm xưa....hahahahahaha"
Doãn Thiên Quân đẹp trai phong lưu một thời cho nên lão có 3 cô con gái đều là quốc sắc thiên hương cũng hợp lý.
"Phải rồi, Tiêu nhi....nghe nói con muốn lập thế lực, không biết ta gia nhập thì có thể nhận hưởng ưu đãi không"
"Ưu đãi thì có rồi....nếu như lão không chết, thì đảm bảo sẽ lên chức làm cha vợ của ta...sao hả...thỏa mãn không?"
3 tỷ muội Doãn gia bị lời đùa doãn của Thiên làm cho ngượng chín mặt
"Tổ cha nó, cướp con gái ta còn muốn mua chuộc ta sao....ngươi cũng quá tàn nhẫn đi"
Ngay lúc này, phong ba bão táp như thác lũ kéo tới, Doãn Thiên Quân, Doãn Thiên Nam, Bá Chương cũng đứng về phía Thiên vận lên toàn lực muốn kháng địch.
Bất quá trước kinh khủng khí áp từ 32 thánh giả, 64 bán thánh này, 2 lão đầu doãn gia vẫn như muối bỏ biển, trông hệt như cọc gỗ trước sóng thần, chênh lệch quá mức lớn lao.
Thiên phẩy tay một cái, một vòng quang kính trận pháp liền hiện ra bao phủ cả hắn và mọi người lại một chỗ, tay hắn vừa xong hủy diệt cũng ập đến.
"U......ỳ......n.......h...."
Cùng lúc đó dưới mặt đất, một trận hấp lực khủng khiếp cũng dâng lên, mọi dư ba nổ mạnh tán loạn ra đều bị hấp mất, lực lượng trong thân đám thánh giả cũng không ngừng trôi đi.
Cùng lúc đó trên bầu trời, lại một đạo thánh cấp uy áp kéo đên.
"Thiếu chủ....lão nô tới trễ"
"Ah...là Băng lão" Băng Nhi bất ngờ kêu lên.
Từ thiên không hiện ra 2 đạo nhân hình sau đó mang theo rét lạnh khí tức mà hạ xuống.
Tới trước mặt Thiên, Băng Vô Cương liền quỳ một gối
"Thiếu chủ, lão nô đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, đồng thời còn to gan tự ý mời Tông chủ tới đây tương trợ, mong thiếu chủ thứ tội"
Đầu gối thánh nhân có vàng nhưng mà Băng Vô Cương này không ngờ lại quỳ một cách vô cùng cung kính trước mặt một thiếu niên trẻ tuổi.
"Đứng lên đi..." Thiên đưa ánh mắt nhìn sang vị lão giả bạc phát hồng nhan bên cạnh.
Vị tông chủ này khi tới đây đến bây giờ thần tình vẫn có chút cao ngạo tựa như thế ngoại cao nhân, ánh mắt lão nhìn Thiên vẫn hệt như nhìn tiểu bối tựa như đang chờ hắn chào hỏi mình trước.
"Băng Nhi kính chào Tông chủ..."
"Uhm.." ánh mắt vị tông chủ này lại có chút thưởng thức nhìn tới Thiên.
Bất quá thay vì chào hỏi lễ phép như lão nghĩ thì Thiên lại nói một câu khiến râu tóc bạc phơ của lão rung lên.
"Uhm....tiếp cận tầng 9 thánh giả, bất quá tu vi quá không ổn định ah..."
"Phù...phù..." bị nghẹn một ngụm nước miếng, lão tông chủ này trợn lớn mắt.
"Bất quá nếu nhận ta làm sư phụ...đảm bảo trong thời gian ngắn sẽ tấn cấp" Thiên lại phun ra thêm một câu khiến lão tức điên, thần thái ngoại giả vi sơn liền không giữ được nữa.
"Tiểu tử...ngươi.."
Nhưng Thiên lại dời ánh mắt nhìn về một phía.
Sau đó một đạo thánh uy lại vụt lên.
"Thiếu chủ, tiểu nhân tới trễ...mong ngài thứ tội"
Người đến chính là Dịch Kiến Hành ngự không trên chiếc hồ lô của mình cùng với quỷ linh yêu thảo cấp thánh yêu cùng tới.
Ngũ hành hồ lô sau khi được Thiên cải tạo liền sản sinh ra vô số diệu dụng, ngự không phi hành này chính là một trong số đó.
"Phịch..." vừa tới Dịch Kiến Hành liền trực tiếp quỳ sát đất hướng tới Thiên.
"Chủ nhân..." quỷ linh thánh yêu cũng quỳ mọp không ngờ lại gọi Thiên là chủ nhân.
"Tốt....tới cũng không quá trễ"
Sau đó, từ dưới Dương phủ 4 lão đầu thánh nhân cũng ngự không bay lên hướng tới Thiên chậm rãi quỳ 1 gối làm lễ thần phục.
"Dương công tử...ta Lạc Vẫn xin hướng công tử thần phục, mong công tử thu lưu"
-...ta Văn Trung Hoa xin hướng công tử thần phục, mong công tử thu lưu
-...ta Văn Trí xin hướng công tử thần phục, mong công tử thu lưu
-...ta Phù Mãnh khí đại sư Hoa Thiên Quốc xin hướng công tử thần phục, mong công tử thu lưu
Thiên cười nhìn một đám thánh nhân hướng mình thần phục, ánh mắt hiện lên tia vừa lòng.
Tại thời điểm tưởng như sống còn này, người theo phe Thiên sẽ có khả năng phải chết rất cao nhưng mà đám người này vẫn như cũ hướng tới mình thần phục.
Điều này đã nói rõ rất nhiều điều và đáng nói nhất đó là sự đáng quý của lòng trung thành và sự tín nhiệm.
"Được...ta vốn có dự định thành lập một tiểu tông môn, các ngươi đã tới thì vừa vặn làm mấy chân sai vặt trong tông đi"
"Tiêu ca...tông môn huynh lập có tên là gì vậy" Dương Tiểu Thanh hỏi
"Uhm...gọi là Thảo Mộc Tông đi"
Một nhóm người lấy Thiên làm đầu bắt đầu đưng thành 2 phe.
Dương gia, Dương Bính, Dương Chí Vĩ, Dương Tiến, Dương Tiểu Thanh, Băng Vô Cương, Lạc Vẫn, Văn Trung Hoa, Văn Trí, Phù Mãnh, Dịch Kiến Hành, Doãn Thiên Quân, Dịch Thiên Nam, Bá Chương, cộng thêm lão tông chủ Băng Tuyết Cốc.
Ngót nghét cũng 13 thánh nhân và 3 bán thánh chính là doãn gia tỷ muội, lấy đội hình này đối chiến với 32 thánh giả, 64 bán thánh quả thật vẫn còn chênh lệch không ít.
"Tông chủ...ngài sẽ cùng chúng ta chiến đấu chứ..." Băng Vô Cương đưa ánh mắt mong chờ nhìn vị tông chủ phong thái như thế ngoại cao nhân không màng thế sự này.
"Vô ích thôi....trận chiến này dù là có thêm cả ta cũng rất khó thắng....trở về đi thôi, không có hi vọng"
"Không, tông chủ...ngài nhìn sai rồi...trận chiến này sẽ thắng, nếu ngài theo phe chúng ta bất quá cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi nhưng so với đứng nhìn bàng quan thì....ngài sẽ mất mát rất nhiều thứ"
"Băng Vô Cương...ngươi mù quáng đến mức độ này rồi sao, ngươi không nhìn thấy còn một đạo tà chú pháp tắc đang yểm trợ sao...cứ coi như ta có thể giúp các ngươi chống đỡ đám người đó thì sao, tà chú đó...ta bất lực"
"Tông chủ, ngài nghĩ xem với 1 triệu sóng âm lực phá hoại và 1 cái búng tay 2 triệu lực lượng....thì trận pháp đó chịu nổi mấy cái"
"Hừ,....2 triệu tinh lực lượng một cái búng tay, Băng Vô Cương ngươi đang nói mớ sao..." nhưng vị tông chủ này còn chưa nói xong liền bị mấy đạo ánh mắt khinh bỉ dìm ngập.
Doãn gia tam đại mỹ nhân và Dương Tiểu Thanh còn khoa trương trợn lớn mắt đẹp nhìn lão một cách "ngươi mới là nói mớ"
Vị tông chủ này vốn không phục nhưng lại có chút hoài nghi, lão bị một đám người nhóc nhóc này khinh bỉ mà cảm thấy uất nghẹn không nói được thêm một lời.
Hoàng Siêu cũng đồng dạng nghi ngờ nhìn sang Hoàng Chiếu làm tên này có chút không dám đối diện.
Hiển nhiên là chi tiết này đã bị hắn thêm bớt mà không còn khi kể cho Hoàng Siêu.
"Hoàng huynh, lời nhảm nhí như vậy cũng có thể tin được sao....2 triệu tinh ah, không lẽ là thần cảnh....đùa sao?"
Hoàng Siêu xưa nay vốn không mấy tin em mình nhưng mà lời này ngược lại không thể phủ nhận.
"Dương Tiêu....cho ngươi cơ hội cuối cùng....thần phục hoặc...chết"