Giới Thần

Chương 931: Vứt ra mồi câu




Hai tên thánh cấp này đều có khí tức rất giống với công pháp của Lục gia, và hiển nhiên cũng chính là do gia tộc này đang ra tay.

Cùng một lúc.

Thánh nhân Vương gia 2 người

Thánh nhân Lục gia 2 người

Thánh nhân Hoàng gia 4 người

Thánh nhân Thiên gia 6 người

Lại cộng thêm một tòa tà ác đại trận, tất cả cùng lúc kéo đến.

14 thánh giả và một tòa thượng cổ tà trận mang theo không nguyên vẹn pháp tắc lực. Tất cả đều cùng hướng mũi nhọn đến Dương phủ tựa như thề quyết một lần này nhất định phải diệt sạch Dương gia một lần mới cam lòng.

"Dương gia....nghịch thần tặc tử các ngươi đáng chết, hôm nay bổn thánh đại diện cho muôn vàn bách tính....tự tay diệt trừ các ngươi...tận gốc"

Vị thánh giả Lục gia này vừa tới liền chánh khí hạo nhiên hô lớn một câu ngụy biện ho hành vi đê tiện của mình.

Ngay tại lúc này, trên bầu trời lại liên tiếp hạ xuống những đạo thánh uy áp bức.

"Không sai...Vương gia ta vì nước vì dân đã trăm năm nay, không thể trơ mắt nhìn loại phản nghịch như Dương gia các ngươi hoành hành....hôm nay, bổn vương sẽ vì dân trừ hại....giết sạch các ngươi"

Một vị vương gia thánh giả trên thân mặc một bộ hổ phục vạm vỡ uy nghiêm dẫn đầu 11 thánh nhân khác tiến lên.

"Ầm....ầm..ầm...ầm..." kinh khủng lôi đình chi lực bị họ điều động liền ầm ầm nổ tung trên bầu trời.

Chưa hết.

Một đạo long khí uy nghiêm khí tức phủ đến

"Dương Tiêu....ngươi thân là thần tử con dân lại dám phạm thượng đánh thái tử một quốc, lòng phản nghịch đã rõ....bất quá nể mặt Dương lão tướng quân, đồng thời cho ngươi cơ hội cuối cùng....hôm nay bổn vương tới đây, đại diện cho toàn bộ Lạc Quốc mệnh ngươi lập tức bày tỏ thần phục, nếu không....tru di...Toàn tộc"

Thân ảnh Hoàng Siêu và 2 bị hoàng tử hiện ra, lời hắn tựa như thánh ngôn không thể phản nghịch vừa ra trên thân liền hiện lên hư ảnh long vương cùng trăm vạn con dân đại thần của cả một quốc gia.

Khí thế này không ngờ rõ ràng lại là "thế" trong võ học mà từ khi tới nhân gian đến giờ lần đầu tiên Thiên nhìn thấy từ một người bên ngoài.

Khí thế này vừa ra liền quy tụ khổng lồ khí vận, địa thế long mạch trên toàn quốc cùng với toàn bộ khí tức lực lượng của trăm vạn con dân, khí thế này vừa ra liền như khai thiên tích địa phủ kín trời đất mà phủ xuống.

Khí tức trên thân Hoàng Siêu không ngờ lại là thánh giả, trên thân phun trào thiên long hoàng vực như sóng như biển mạnh mẽ không thể tưởng.

"Ầm....ầm....ầm...ầm..." vô số luồng khí tức thánh giả cùng ập tới khiến một mảnh trời cao như ngột ngạt móp méo.

Nhưng chưa hết, tại vì lúc này ánh mắt Thiên hờ hững lẫn xem thường phớt lờ Hoàng Siêu mà quay sang một phía khác, miệng hắn như cười như nói.

"Còn Các ngươi nữa....đi ra luôn đi, muốn chờ làm bọ ngựa bắt ve sao?" 

Quả nhiên trong không gian chợt rung động một cái sau đó một giọng nói bạo nộ vang lên.

"Dương Tiêu....ngươi to gan lớn mật ngay cả nghịch đồ Ngũ Độc Môn ta cũng dám cứu rõ ràng là muốn làm kẻ địch của phái ta...thậm chí còn khát máu hung hăng sát hại môn nhân phái ta...bổn thánh muốn xem ngươi giải thích thế nào?"

Thiên cười lạnh lẽo.

"Giải thích sao....không cần, cứu Dịch Kiến Hành...ta thích thì cứu, giết người ngũ độc môn các ngươi....ta ngứa mắt thì giết. Làm kẻ địch của các ngươi...các ngươi muốn diệt môn thì cứ tới....đối với một hạ đẳng thấp kém môn phái như vậy còn đáng để ta phải lăn tăn suy nghĩ sao"

"Hừ, cuồng đồ lớn mật....nếu vậy, từ ngày hôm nay trở đi, ngươi sẽ chính là kẻ địch của Ngũ Độc Môn ta....chân trời góc biển cũng không còn chỗ cho ngươi dung thân...người đâu, giết sạch cho ta..."

"Khoan hẵng....chớ vội,...các ngươi muốn chết cũng không cần vội như vậy"

Thiên cười cười nhìn vào hư không.

Quả nhiên trong đó liền hiện ra 2 bóng nhân ảnh.

Là một nam nhân trung niên rất quen thuộc Dương Phàm cùng một thanh niên tuổi độ 22, 25, sắc mặt âm trầm đôi mắt ẩn hiện hung tàn chính là Dương Bân.

Nhìn thấy Dương Bân, Thu Vô Mệnh lập tức liền co lại ánh mắt có chút bất ngờ.

Đồng dạng Dương Bân cũng đưa cặp mắt lãnh khốc nhìn tới Thu Vô Mệnh, 2 người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt kiêng kỵ nhìn nhau.

"Tiểu tử,....ngươi pháp giá là gì" giọng Thu Vô Mệnh không nhanh không chậm vang lên, giọng nói này không ngờ lại nói bằng thái độ ngang bằng không có một chút cao thượng.

Lúc này, trả lời hắn không ngờ không phải là Dương Bân mà lại là giọng nói xem thường của Thiên.

"Là một con dơi non mà thôi, Thu gia đại thần nhân ah....ngươi kém cỏi đến nỗi không nhìn ra hay sao?"

Nghe Thiên nói, Thu Vô Mệnh lập tức bốc lên sát khí mầu đen, ánh mắt đảo qua chỗ Dương Bân nhưng mà khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của hắn liền khó tin

Hiển nhiên là Thiên đã nói đúng về pháp giá của Dương Bân và điều đó chứng minh rằng Thiên cũng nhìn ra được pháp giá của Thu Vô Mệnh hắn...

Rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng mà Thiên lại nghiễm nhiên không chút sợ sệt mà mở ra đại chiến, điều này chứng minh điều gì....

Rằng Thiên không sợ Thu Vô Mệnh hắn, và rằng như vậy có nghĩa là hắn có đủ thực lực và tự tin để đối phó

Ánh mắt Thu Vô Mệnh lần đầu tiên liền cảm thấy thiếu đi một chút cao ngạo khi đối diện với Thiên.

"Sao hả....muốn ta nói luôn bản thể pháp giá của ngươi ra luôn không,...có điều ta khuyên ngươi, tốt nhất là không nên kích phát nó ra ah...tại vì...."

"Một khi ngươi dám dùng đến nó...ta sẽ tuyệt đối không nương tay, ngươi sẽ vĩnh viễn vạn kiếp bất phục dưới tay ta..."

Thu Vô Mệnh mở ra cặp mắt hung tàn.

"Vạn kiếp bất phục...chính là ngươi, đừng tưởng nhìn ra được pháp giá của ta thì ghê gớm, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được lực lượng đáng sợ mà nó sở hữu....trong mắt ta, ngươi như cũ vẫn chỉ là giun dế hèn mạt, ta một ngón tay vẫn có thể mạt sát ngươi" 

"Thôi được rồi...lại là mấy lời chán ngắt đó" lúc này Thiên đưa ánh mắt nhìn tới Dương Phàm rất là hàm ý.

"Dương Tiêu...ngươi là người Dương gia, dù chi thứ ngươi từng bị trục xuất đã mấy mươi năm nhưng dù sao thì ngươi cũng là mang huyết mạch cao quý của Dương gia, nay gia chủ nhìn thấy tiềm lực của ngươi cho nên...cho ngươi và người thân cơ hội được trở về...

"Thậm chí...chỉ cần ngươi chịu nộp lên kho báu sẽ có cơ hội được làm nội đường chủ mạch tộc nhân địa vị cao quý, nếu ngươi có hiếu tâm đóng góp 2 món vĩnh bằng khấp và thiên nam kim...ngươi thậm chí còn được đề bạt thành nội đường trưởng lão, thưởng công pháp và tài nguyên tu luyện..."

"Nhưng tất nhiên, uy nghiêm đại tộc ta không thể mất Dương Tiêu ngươi là tử tôn lại càng là chi nhánh thấp kém tộc nhân lại càng không đủ tư cách phạm vào uy nghiêm đại tộc Dương gia cho nên....ân đức của gia chủ, ngươi không nhận cũng sẽ tương đương với....hahaha...Dương Tiêu, người thông minh như ngươi hẳn là nên hiểu đi"

Từ miệng Dương Phàm mỗi lời nói ra đều nồng nặc tính uy hiếp, mang tiếng là ban ơn nhưng rõ ràng là hành động vụ lợi trắng trợn trong đó còn là trắng trợn cướp đoạt và uy hiếp

Ánh mắt Thiên lóe lên tia sắc lạnh nhìn tới Dương Phàm đang cười cười vẻ đầy tự tin.

"Uhm....không tệ, kho báu...ta có thể hiến tặng...vĩnh hằng khấp, thiên nam kim ta cũng có thể hiếu kính thậm chí...." Thiên ngửa đầu nhìn tới Dương Phàm miệng cười cười lại

"Ngay cả trận thư....ta cũng có thể dâng lên...."

"Cái gì!!!!!!

"Ah, Tiêu ca ca..." lập tức mấy vị mỹ nữ phía sau Thiên liền ngạc nhiên.

"Dương Tiêu....lời ngươi nói là thật!!!" nói đến Trận Thư, cho dù là Dương Phàm hay cả Hoàng Siêu và cả Thu Vô Mệnh đều ngạc nhiên.

"Không sai...ta dù chỉ có mấy trang Trận Thư nhưng quả thật là có và không những vậy....trong đó còn có một thiên phẩm trận pháp không tệ...và ta cũng có thể truyền ra ngoài....vấn đề nha, ta lại có không ít kẻ thù...vấn đề bảo mạng rất là đáng lo ngại..."

Thiên mở miệng quăng ra một miếng mồi câu lớn.

"Hahahahahahaha....bảo mạng, người của Dương gia ta...ai dám giết....tốt, Dương Tiêu...coi như ngươi ngoan ngoãn, một đứa con cháu có hiếu tâm lại dễ bảo như ngươi gia tộc ta tuyệt sẽ không bạc đãi....mạng của ngươi, ta giúp ngươi bảo toàn..."

Dương Phàm giống như kẻ bề trên nói mấy lời khen ngợi đối với Thiên giống hệt như đang ban ơn phát thiện với kẻ nghèo.

"Thu Vô Mệnh....ngươi tốt nhất là nên rút lui, từ nay Dương Tiêu đã thuộc về Dương gia ta, nếu ngươi vẫn còn muốn giết hắn...sẽ tương đương làm kẻ địch của tộc ta...hậu quả ngươi hẳn là nên hiểu"

Dương Phàm hương tới Thu Vô Mệnh nói, tuy hắn thân phận thấp hơn và dương gia cũng không có đủ thực lực chống chọi lại Thu gia, nhưng một khi đã có con cờ Dương Tiêu này trong tay thì Dương gia liền không sợ.

Kho báu Thiên Trận Môn, vĩnh hằng khấp, thiên nam kim, trận thư và đặc biệt là thiên phẩm trận pháp ah....mỗi thứ đều là nghịch thiên cấp bảo vật.

Dương gia có được tất cả thì còn lo gì không xưng bá thiên hạ.

Thiên nhìn Dương Phàm giống như ngạo nghễ thế gian chưởng khống sinh sát liền cười cười.

Tiết tấu này, chính là hắn muốn.....chỉ có vài con dán thánh nhân, Thiên còn không để vào mắt nhưng mà khi hắn càng quấy nát cục diện lên thì sẽ càng thu hoạch được nhiều hơn từ nó.

Sự nổi giận của thiên địa...thứ mà hắn đang cần.