Giới Thần

Chương 928: Nghịch Thiên




Nghịch lại thiên mệnh.

Giết một Thu Cẩn đã trực tiếp phản lại thiên mệnh.

Ngay lập tức.

"Rít...rít..." vô số loại pháp tắc kinh khủng liền như thác lũ ào ào kéo tới như muốn xé Thiên ra hàng trăm ngàn mảnh.

Từ mặt đất kéo tới, địa sát 72 loại sát đạo, từ không trung thiên cương 36 loại hủy diệt pháp đạo

108 loại hủy diệt pháp tắc tựa như tử thần kéo tới, hủy diệt lực lượng khủng bố muốn diệt sạch.

Cũng ngay lúc đó Quy Nguyên Thụ cũng nhanh chóng thôn phệ sau đó mọc ra 108 cái cành trụi lủi, toàn thân cây liền điên cuồng sinh trưởng biến hóa khiến người trố mắt.

Bên ngoài, sự việc liên quan tới pháp tắc không phải là việc những thánh giả có thể nhìn thấy cho nên tựa như không hề biết gì.

Thu Vô Mệnh phun ra sát khí nhìn tới Thiên, giọng hắn băng hàn truyền tới.

"Phạm uy nghiêm tộc ta, tiểu tử... ngươi có gan giết người, hẳn là phải hiểu được hậu quả thảm khốc mà mình có thể nhận lấy rồi"

Vừa nói, Thu Vô Mệnh vừa chậm rãi bước tới, khí tức chậm rãi trở nên mênh mông và cuồng bạo.

Nhiệt độ không khí chợt lạnh hẳn đi, một đạo băng hàn sát khí tràn ra. Vô số đầu quỷ hồn bên trong ngọn cỏ bên dưới liền gào rú xúc động.

Bị loại áp bách này tràn tới, khắp không gian liền tựa như lâm vào một vùng chết chóc.

Thiên đưa ánh mắt nhìn tới Thu Vô Mệnh sau đó hướng tới 3 người Dương Chí Vĩ giọng điệu không có một chút nào tình cảm.

"Cha...ông nội, nhị thúc 3 người hẳn là vẫn còn lo lắng con đắc tội Thu gia phải không..."

Giọng Thiên trầm xuống.

"Đắc tội....không chỉ là như vậy, con không chỉ đắc tội mà còn muốn trả thù...còn muốn nghiền xương chúng ra tro, muốn diệt tuyệt chúng, muốn....huyết nhuộm thu gia....kể từ nay trở đi, ta...và Thu gia, sẽ chân chính trở thành kẻ thù không chết không ngớt...."

"Cha....đừng hỏi con nguyên do,...xin cha hãy kiên cường"

Giọng hắn thu hồi trong tĩnh lặng, một loại bi thương tràn ngập khắp không gian, ánh mắt Thiên chậm rãi nhìn tới chỗ Thu Vô Mệnh nhìn thẳng vào mắt hắn thái độ không khoan nhượng.

"Tiểu tử không tệ, thậm chí còn dám nhìn vào mắt ta....không sao, chờ lát nữa ngươi sẽ chỉ biết gào khóc...ngươi sẽ chậm rãi nhận hết mọi thống khổ thế gian"

Thiên cười một cách lạnh lùng.

Nhìn thấy sắc diện Thiên thay đổi, không hiểu sao cả 3 nàng Doãn Kế Anh, Doãn Minh Anh, Doãn Lục Anh, cả Băng Nhi và cả Dương Tiểu Thanh đều cảm thấy tim mình nhẹ nhàng nhói đau, lòng ngực thổn thức.

"Thiên mệnh dấu vết cho thấy....mẹ ta......khí tức của bà ấy..."

"Đã không còn nữa...." giọng Thiên ngập ngừng giống như nghẹn ngào

"Bà ấy là tự tử mà chết....vì ta, vì cha ta, vì dương gia....bà ấy vì sự sống của ta và sự bình yên của dương gia....vì chồng mình....hahahahahaha..."

Giọng cười của hắn vang lên, trời cao liền chuyển sang một màu đỏ máu, gió lập tức bất động không thể bay, không gian ngưng đọng lại.

Từ thông thiên nhãn soi xét vào vô tận kẽ hở thiên đạo, Thiên tuân như tự thuật lại quá khứ lại tựa như một đứa con mồ côi nhớ thương kể về người mẹ mình thương yêu nhất.

Hắn đau lòng....

Đức phụ mẫu cao cả....nhân sinh nặng nhất là tình mẫu tử.

Hắn đau lòng...

Một người phụ nữ rỉ rả trong nước mắt, bà ấy đã khóc....

"Bà ấy...khóc....khóc đến thương tâm, khóc đến nỗi hốc mắt chảy ra máu....chỉ vì cái gì....vì để các ngươi tha cho đứa con trai duy nhất của bà một mạng....bà ấy cầu xin....

"Thân thể bà ấy gầy dọc đi như que củi,...bà ấy đã dập đầu 3000 cái trước cửa....là 3000 cái...ba ngàn....bà ấy dập đầu mãi cho đến lúc chết đi...ngã quỵ trên cầu thang....bà ấy chết rồi....vì cầu xin cho gia đình nhỏ của mình....

"Hahahahaahahahahahahaaha....bà ấy chết....các ngươi thật tốt, để người thân của mình đập đầu cho đến chết cũng không mềm lòng....cha ta, vẫn bị các ngươi phế đi, cậu ta vẫn bị các ngươi phế đi, ông ta vẫn bị các ngươi phế đi, bà nội...dì, dượng, bác...hahahahahahahahaaha....bị các ngươi vô tình giết hết.

"Và còn ta.....còn ta....

"Hahahahahahahahahaha.....10 tuổi bị các ngươi phong bế kinh mạch....20 tuổi bị các ngươi dồn đến chỗ chết....Thu gia, cẩu vật các ngươi bây giờ còn muốn ta nuốt vào thù hận cha mẹ để quỳ gối phục vụ cho các ngươi.....hahahahahaha...."

"....nằm....mơ

"Dương Tiêu ta thề với trời.....nội trong một năm nhất định.....đạp bằng Thu gia....giết lần lượt từng người....từng người một cho đến khi không còn một ai"

"Một năm sau...tự tay ta sẽ đến thu hại hài cốt mẹ ta, nếu Thu gia các ngươi dám có hành động sỉ nhục đến di hài bà ấy....ta thề....sẽ đày 3 vạn ma hồn Thu gia....vĩnh cửu.... làm ma nô cho ta,...."

"Ầm...ầm..." một đạo sét đánh mầu đỏ máu lướt qua trời quang, khắp bầu không gian lập tức như muốn nổ tung lên.

Ở đối diện Thu Vô Mệnh không chút sợ hãi đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thiên một cách khinh miệt.

"Nhìn ra thiên mệnh, tiểu tử thật không tệ....không sai, quả thật chết rồi....con tiện nhân đó làm ô nhục Thu gia, chết ngàn lần cũng không hết tội, đến chết rồi bây giờ....hài cốt vẫn còn bị treo trong lao ngục....hahahaha, bất quá.,.

"Dương Tiêu....ngươi vĩnh viễn cũng không bao giờ có cơ hội lấy xác cho nó tại vì....ngày hôm nay, tự tay ta....sẽ diệt sạch Dương gia"

"Cách..." nắm tay Dương Chí Vĩ bị nắm đến chảy máu, ông vô lực run rẩy ngã quỵ xuống đất miệng khóc không thành tiếng.

"Ah...huhu..ahhh..." một cơn đau đớn tột cùng ập đến, ông lập tức liền muốn sụp đổ.

Ở bên cạnh, Dương Bính lặng lẽ rơi xuống 2 hàng lão lệ, ông bi thống hồi tưởng lại những thứ tốt đẹp đã trôi qua và bây giờ....vô tận mất mát lại đến.

Một thân kiên cường sống tới già cứ nghĩ rằng đã nhìn thấu thế gian bi hận sướng khổ nhưng bây giờ mới chợt nhận ra rằng.

Một thân xương cứng vẫn chỉ là máu huyết yếu đuối, trước cực hạn đau đớn....lão vẫn sẽ như vậy sụp đổ ngã xuống.

Dương Bính khóc.

Dương Tiến khóc

Dương Tiểu Thanh cũng khóc.

Doãn Kế Anh khóc

Doãn Minh Anh khóc

Doãn Lục Anh khóc

Kể cả Băng Nhi cũng khóc.

"Thu Vô Mệnh....ta nói rồi, diệt dương gia ta, Thu Vô Mệnh ngươi....không đủ tư cách này, ngược lại...ngày hôm nay vốn định ta sẽ giết ngươi nhưng mà...

Thiên nghiến răng.

"Giết các ngươi....thật là quá dễ dãi..,"

"Hừ, tiện nhân...lắm lời, chết đi cho ta" Thu Vô Mệnh triệt để giải phong cho lực lượng đó, dưới chân hắn ngọn quỷ thảo lập tức tựa như vũng máu đỏ phun ra vô số ma vật, khí tức âm trầm khủng bố liền ập tới.

"Vù....vù...." vô số đầu huyết hồng quỷ vật từ trong những chiếc lá quỷ thảo này túa ra ngoài sau đó hung hăng nhe nanh múa vuốt lao tới Thiên và mấy người Dương Bính bên dưới.

Quỷ vật nhuốm đầy huyết dịch đỏ tươi này tựa như thật như ảo, mỗi con đều có thực lực tối thiểu nhân cảnh, móng vuốt sắc bén như dao, răng nhọn tua tủa, đầu to mắt lớn trợn trắng, số lượng lại lớn tới hàng vạn mà tính.

Đáng sợ một bầy hung quỷ như ăn tươi nuốt sống người mà tham lam lao tới.

Khắp cả Dương phủ lập tức như lâm đại địch co cụm lại, mấy tên thánh nhân Thiên gia, hoàng gia liền muốn thu mình chạy trốn.

"Hhahahahahaha....phản kháng đi thôi, phản kháng trong tuyệt vọng đi thôi..." Thu Vô Mệnh cười lên một cách tà khí, khí chất của hắn bây giờ không còn một chút hờ hững như trước mà thay vào đó là như ma quỷ huyết tinh cuồng ma, tàn độc mà biến thái.

"Dùng một đám thiên tai hung quỷ này để diệt Dương gia sao...." Thiên nhếch miệng cười lạnh sau đó ánh mắt đưa xuống bên dưới tựa như nói vào không khí.

"Ngươi có thể đi ra rồi..."

Tựa như nghe thấy lời hắn, nguyên tòa đại trận bên dưới liền sinh ra dị động.

Dị biến liền sinh