Giới Thần

Chương 907: Đưa Hồ Lô Đó Cho Ta




Một cái ẩn tức trận tiêu tán, không gian chấn động, Hơi thở của Thiên và mấy người Doãn Kế Anh liền hiện ra.

Ngay bên cạnh nam tử đang bị hành hung kia.

Thiên đưa ánh mắt đánh giá nhìn tới, thứ làm hắn chú ý về tên này đó là nhiệt huyết trong tim hắn, trước hoàn cảnh thập tử vô sinh này không ngờ lại vẫn còn giữ được khí độ, giận mà không oán, nộ mà không cuồng, thật là một đấng nam tử có bản lĩnh.

Và đặc biệt là cái hồ lô mầu xanh của hắn, vật này không ngờ lại ứng với thiên đạo, tự thân dưỡng dục ra khí vận gia thân vào chủ nhân, đặc biệt là hồ lô này còn tự dưỡng thành không gian, tuy rất nhỏ nhưng còn có thể tiếp tục trưởng thành, có thể tự dưỡng thứ được nuôi dưỡng bên trong.

Thứ này như hắn nói không lẽ chính là Khí Vận Hồ Lô sao, quả thật là đồ tốt...khiến người giết người tranh đoạt quả thật cũng là hợp lý ah.

Phải biết rằng không gian bảo vật ở trên Thiên Phù Giới này rất là hiếm hoi, đặc biệt là trên trung thiên vực này lại càng hiếm hoi hơn.

Cái hồ lô này không những là không gian bảo vật mà còn là không gian sống, có thể lớn lên theo tu vi chủ nhân, có thể dưỡng vật sống và đặc biệt là còn có thể điều động như pháp bảo có thể công, phòng và hỗ trợ rất hữu ích, vật được nuôi bên trong hồ lô lại càng tốt hơn bên ngoài rất nhiều.

Loại bảo vật như vậy thế gian này có được bao nhiêu món ah.

Nếu như Thiên không có Quy Nguyên Thụ, không có Thất Diệu Phù Giới thì e rằng cũng liều mạng muốn đoạt ah.

"Nhóc con...ngươi tên gì?"

Thiên hướng mặt tới hắn hỏi một câu xanh rờn.

"Tiểu huynh đệ, đa tạ lòng tốt của ngươi nhưng mà e rằng ngươi không cứu nổi ta...ngươi tốt nhất vẫn không nên tham dự" Dịch Kiến Hành thấy Thiên chỉ có tu vi luyện thể đỉnh cao, trước khi chết hắn cũng không muốn ai bị liên lụy mà chết theo liền mở lời khuyên.

"Dịch Kiến Hành....ngươi không ngờ còn có một chút lòng tốt ah, nhưng mà đáng tiếc...tên oắt nhiều chuyện này đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, ngày hôm nay hắn dù thế nào cũng phải...chết..."

"Tặc...." Thiên đá lưỡi một cái đưa ánh mắt nhìn 2 cô nương xinh đẹp như hoa nhưng lòng dạ lại rắn rết này lắc lắc đầu.

"Uhm....giết ta...ta đẹp trai thế này..chết đi thật uổng ah, hay là 2 ngươi cho ta nếm thử mùi vị độc mỹ nữ trước khi chết đi...yêu cầu như vậy hẳn là không quá đáng chứ"

Ánh mắt 2 vị độc nữ lập tức tóe lên tức giận, độc lực liền như thác lũ dâng lên.

"Khốn kiếp, còn dám nhục mạ bổn tiên tử...hôm nay, ta sẽ tự tay cắt lưỡi, móc mắt ngươi sau đó tươi sống cắt từng miếng thịt của ngươi nuôi độc vật"

Khí thế hung ác trên thân ả phun trào, sắc diện trên mặt hung tàn độc ác khác hẳn với cái xinh đẹp thùy mị nên có từ khuôn mặt và cơ thể.

Vừa nói xong, ả liền xòe ra đôi bàn tay với những hoa văn mầu xanh lá cùng với 10 đầu móng tay tựa như đuôi bò cạp bén nhọn mở ra chụp tới cổ Thiên.



"Không sai...quả thật là cũng đủ độc ác, lòng dạ phụ nữ...độc còn hơn rắn rít quả nhiên không sai.." Thiên nghịch ngợm vui đùa, trên mặt lại không hề có chút nào lo sợ.

"Ác nữ....cút ngay cho ta" Doãn Kế Anh lập tức liền như mèo cái xù lông, trên người hiện lên một đóa hoa 6 cánh khiến nàng xinh đẹp như tiên giáng trần, cũng là bàn tay nhưng bàn tay của nàng vươn ra lại mềm mại tựa như vô lực, ngón tay béo mập mũm mĩm thế tới vô cùng bá đạo nhưng lại như lụa như nhung như hoa như ngọc, xinh đẹp hút hồn một cách tự nhiên thiên thành.

"Ầm...bịch...bịch..." mang theo kinh người lực lượng tựa như ba đào hải lãng, một chưởng của nàng vung tới liền thế như chẻ tre ầm ầm vỗ tới, đánh cho ác nữ kia văng mạnh ra ngoài.

"Ah....thánh cấp...mà không, là bán thánh. Không thể nào bán thánh sao lại có thể mạnh như vậy...Thanh Xà, ngươi có sao không?"

Sau một phút hoảng hốt cô gái này mới tới nâng đồng bạn dậy.

"Tiện nữ nhân...hộc...ngươi có gan, ngay cả người của Ngũ Độc Môn cũng dám đả thương, ngươi đây là muốn chết" Thanh Xà vừa hộc máu vừa hung dữ nói.

Thiên nhìn 2 nữ nhân độc ác cũng không nhịn phải cảm thán, bất quá với nhan sắc xinh đẹp của họ quả thật lại vô cùng hợp với đạo lý vật cực độc thường có mầu sắc sặc sỡ.

Bất chợt hắn nhếch miệng một cách dâm đãng.

"Hừ, dù là bán thánh thì sao...ngày hôm nay..vẫn như cũ sẽ là ngày chết của các ngươi...ah, nam nhân thối ngươi cười cái gì..."

Cô gái bên cạnh Thanh Xà vừa nhìn thấy nụ cười của Thiên liền chợt nổi da gà.

Cô gái này có tên là Tri Chu, một cô gái vô cùng có nhan sắc, da thịt trắng mịn như nhung, khuôn mặt trái xoan nhỏ, môi trái tim đỏ mọng, dáng người cao cao yểu điệu, chỉ kém cái là đôi bàn tay đều một mầu xanh hoa văn dữ tợn cùng với mái tóc mầu trắng như tuyết do trường kỳ nhập độc luyện công mà thành.

2 nữ ma này ai nấy đều có nhan sắc vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn tốt hơn cô nương họ Lục trong Song Tu Giới Điệp Kia một chút, chỉ đáng tiếc là họ một thân kịch độc kinh người cộng thêm hung danh tàn độc đã không ai không biết không ai không sợ.

Khi tu luyện độc đạo thì họ không chỉ rèn luyện được một thân kịch độc mà còn dẫn đến ưu thế độc vật, đó là thiên bẩm xinh đẹp quyến rũ, nữ nhân tu luyện độc đạo đều làm giàu âm nguyên lực kích phát sinh dục nữ tính vô cùng mạnh.

Đó là lý do khiến họ có được nhan sắc còn tốt hơn cả Lục Kết, nhưng cũng như vậy, thân thể của họ ngoại trừ nam nhân độc tu có thực lực mạnh hơn nhiều lần họ mới có thể làm bạn lữ ra, bất kỳ kẻ bình thường nào đều không thể tiếp xúc được họ, họ không có bạn, không có tình lại càng không có thân. Cá tính họ vì thế mà trở nên cực đoan.

Cái độc ác như của Thanh Xà, Tri Chu chính là một ví dụ.

Thiên không trách những con người xấu số đó nhưng khi cái độc ác của họ vượt qua giới hạn nhân tính thì hắn lại không thể chấp nhận được.

Trong tiềm thức của hắn, hắn vẫn luôn vì 2 chữ nhân tính, 2 chữ đạo đức mà làm lẽ sống, kẻ mất đi nhân tính, trái với đạo đức....hắn chính là chán gét nhất trên đời.

Người như vậy hắn sẽ không bao giờ mềm lòng nhẹ tay để rồi phạm phải sai lầm như kiếp trước.

"Uhm...2 vị cô nương này xinh đẹp như vậy, ta nhìn thì khó hiểu lắm sao" Thiên ngả ngớn cười sau đó quay mặt sang phía Dịch Kiến Hành.

Tay hắn phất một cái, trận pháp mang theo hàng trăm thanh kiếm ầm ầm trảm từ trên xuống liền biến mất, vô tận áp lực bị giải khai Dịch Kiến Hành liền nhẹ thở ra một hơi sau đó nghiêm túc đưa mắt tới nhìn Thiên đánh giá.

"Ầm....lanh canh...leng keng.. " 5 đầu độc vật hóa thành cự đại hư ảnh hấp hết độc lực xung quanh, đánh chết hết độc trùng công kích tới.

"Phụp..." một cái bình trên đất bị vỡ nát.

"Ah...khống trùng lộ của ta...Dịch Kiến Hành....ngươi đáng chết..."

Thanh Xà căm phẫn xông tới nhưng với thực lực của nàng bây giờ làm sao có thể sát thương được tới Dịch Kiến Hành.

Độc Hồ Lô vừa chuyển, một làn độc cương xà hình như chớp lóe liền mổ tới, khí độc hóa thành cương mang sắc nhọn mà uy lực kinh người.

"Ầm...phăng..." loan đao của Thanh Xà còn không kịp ngăn lại một một chút đã bị cương độc đánh bay lại một lần nữa lâm trọng thương.

"Tiểu tử...thực lực không tệ đi" Thiên nhìn hắn cười.

"Tiểu huynh đệ, tại hạ Ngũ Độc Môn Dịch Kiến Hành, ơn cứu mạng hôm nay tại hạ cả đời không quên, vẫn xin được hỏi tiểu huynh đệ cao danh"

"Ta sao, họ Dương tên một chữ Tiêu, ơn nghĩa thì không cần, nhưng ta thấy ngươi khí số không tệ....đủ tư cách làm bộ hạ của ta"

Thấy thái độ đạo mạo thư sinh của Thiên, mấy vị mỹ nữ lập tức làm ra biểu hiện như vừa phát hiện ra tân đại lục, xinh đẹp hướng mắt liếc tới

Nếu người khác nghe Thiên nói câu này thì nhất định sẽ khinh bỉ hắn không biết liêm sỉ, không biết trời cao đất rộng nhưng mà Dịch Kiến Hành lại không hề có tư tưởng như thế.

"Dương Tiêu huynh đệ, xét về lý thì ta nên nhận ân trả ân trung thành nhận ngươi làm chủ cũng không sai, bất quá bản thân ta còn mang trên mình đại thù, ân oán cá nhân lại nhiều hiện giờ nếu đi theo ngươi e rằng chỉ khiến ngươi thêm phiền phức mà thôi, ân tình này có cơ hội khác tại hạ sẽ trả còn việc cung phụng...xin thứ lỗi không thể phụng bồi"

Thiên không mặn không nhạt nhìn hắn.

"Trả thù...chỉ với chút tu vi này của ngươi sao?"

Dịch Kiến Hành lập tức hơi ngượng ngùng. Hắn mặc dù thiên phú cực cao, tu vi bán thánh nhưng lại vừa mới sở hữu Khí Vận Hồ Lô chưa lâu, còn chưa chân chính luyện thành thực lực của mình, bản thân hắn lại khắp nơi là địch muốn tu luyện cũng không yên.

"Đưa hồ lô đó cho ta..." giọng Thiên có chút ra lệnh, thái độ dần nghiêm túc, khí chất trên thân bất chợt biến đổi mà trở nên cao không thể với tới.