Giới Thần

Chương 870: Giá trị sinh mạng




Cẩm vệ quân thuộc sự quản lý của hoàng gia, là một đội quân tinh nhuệ mạnh nhất trong lục đại quân đoàn.

Mỗi một cẩm vệ quân đều có được tu vi nhân cảnh đỉnh, thân mang huyền giáp, hông đeo huyền kiếm, lưng vác huyền cung, ngực có huyền phù, đan điền còn có một con bản mạng sủng thú "phi thiên giáp mã"

Phi thiên mã có 3 loại, một loại hồng mã chỉ là trung phẩm

Một loại bạch mã thượng phẩm vô cùng hiếm có, huyết thống cao quý chỉ có nhân vật thân phận viễn siêu thường nhân mới có

Và cuối cùng là giáp mã, loài ngựa này không những có được phòng ngự thần thông, lực lớn vô cùng, sừng nhọn hung hãn, bản tính hiếu chiến mà còn có 1 đôi thiết dực tốc độ nhanh vô cùng vừa có thể chạy nhảy vừa có thể bay.

Trong quân đội, Phi Thiên Giáp Mã chính là chân chính tuyệt thế hảo kỵ.

Một đoàn cẩm vệ quân này chỉ gần 30 người nhưng khí thế cực mạnh, người chưa tới đã mang theo mũi nhọn vạch phá tới.

Đáng tiếc cho họ, Dương phủ bây giờ đã không còn như xưa.

"Keng....uỳnh.." một đám quân này vừa tiến tới cánh cửa một chút liền bị một lực lượng vô hình ngăn lại bên ngoài

"Uhm...đây là cái gì..xông lên cho ta..."

"Ầm...uynh..."

Trong phòng khách, Thiên ăn uống thoải mái xong lại nhìn ra ngoài chậm rãi quan sát một đám ngu ngốc xông lên, tay hắn phất một cái tứ thiên trụ liền mở ra một lỗ hổng.

Bên ngoài lập tức vang lên âm thanh ngã đổ một lần nữa, nhưng sau đó 30 tên vệ quân lại tiến vào trong, cả tên thái giám cũng tiến vào.

Một đám người này vừa vào liền mang khí thế hung hăng ầm ầm bước tới bao vây Thiên vào trong.

"Dương Tiêu...ngươi khi nhục mệnh quan triều đình, xem hường lệnh vua, tội đáng muôn chết....còn không mau quỳ xuống nhận tội"

"Haiii...lệnh vua là cái gì, mệnh quan triều đình là cái gì....ta mặc kệ, ta chỉ biết....đây là nhà ta, dù là mệnh quan triều đình hay hoàng đế bệ hạ đến thì cũng phải có sự đồng ý của ta"

"Ngươi bất quá cũng chỉ là một con chó người ta nuôi thôi...hò hét cái gì"

"Hỗn xược...quả thật là phản nghịch...nghịch thần tặc tử..tội đáng muôn lần chết"

"Tốt..chó già thông minh đó, nói ta 2 chữ phản nghịch thật rất chuẩn xác...vậy hôm nay, ta cũng quyết tâm phản nghịch rồi, chó già...chuẩn bị lưu mạng lại đi"

"Hừ....láo xược, còn dám ngông cuồng, cẩm vệ quân...bắt hắn cho ta"

"Leng keng... leng keng... " 30 tên vệ quân liền tự thành một vòng tròn tới lui có thứ tự bao quanh Thiên xích sắt triển khai.

"Vù...leng keng.. " một đạo xích sắt như độc xà vung tới.

"Cạch..."Thiên đưa tay ra chụp lấy, ngay lập tức mấy chục sợi xích liền như cuồng phong bạo vũ bắn tới.

Trong cái thời gian ngắn ngủi này vị hoạn quan kia đã cười lên một cách đầy khinh thường.

"Uhm....đây là sắt gì, thật là cứng nha.." giọng Thiên giông như đùa cỡn vang lên.

Trên người hắn, 30 đạo xích sắt đã quấn chặt thành cái bánh tét.

"Hừ....đây chính là huyền thiết liên, không gì có thể phá nổi...nghịch tặc ngươi còn gì để nói"

"Cũng không có gì để nói, chỉ hơi tò mò cái tờ  thánh chỉ cứt chó đó ghi cái gì thôi.."

"Khốn kiếp, dám buông lời nhục mạ thánh uy, vệ quân tát miệng"

"Không hay đâu...mặt ta da rất dầy không có tát được..."

Lời Thiên vừa ra xong thì một tên cẩm vệ quân đã vung tay tát đến lực mạnh vô cùng.

Đáng tiếc lúc này một đạo kính ảnh hiện ra

"Bốp...phụt...bành" tên Cẩm Vệ Quân vừa tát tới liền bị một kính ảnh giống hệt dùng một lực lớn hơn gấp nhiều lần tát ngược lại làm hắn bay ra ngoài, cái đầu nổ tung vỡ nát.

Trong lúc một đám người còn đang sợ hãi ngây người thì cái xác tên đó lại chậm rãi nhúc nhích, thân thể máu thịt và huyền bảo trên thân từng món bị phân giải thành những hạt tinh hoa rồi nhập vào thân đạo kính ảnh kia biến mất.

Sau cùng ngay cả hạt giống đan điền, nhân trụ, linh hồn và bổn mạng sủng thú Phi Thiên Giáp Mã cũng đổi chủ rơi vào đan điền đạo kính ảnh kia.

Ngược lại với sự biến mất của một tên vệ quân đã thành tro bụi thì đứng ngay bên cạnh hắn, lại là một đạo kính ảnh da thịt no đủ, huyền giáp nhập thể, huyền binh nhập thể, tọa kỵ nhập thể chỉ có duy nhất linh hồn...là bị thôn phệ.

Đứng ở đó, vẫn là một Cẩm Vệ Quân giống hệt với lúc trước không khác một chút nào, thậm chí nếu không nhìn mớ tro bụi dưới đất mọi người còn sẽ nghĩ rằng quá trình vừa rồi là chưa từng diễn ra.

Thấu Thiên Kính từ khi tấn cấp tới tầng 3 liền khủng bố đến như vậy

Không chỉ mang theo gần 1 triệu tinh lực lượng thân thể mà còn có thể thôn phệ, có thể phát ra đế uy, có thể luyện bảo khí nhập thân.

Một khi đã có được thân thể, nó liền trở thành một món vũ khí hình người, có được đầy đủ trí tuệ, trí khôn, thiên phú và năng lực tu luyện tiến cảnh mãi không ngừng thậm chí có thể hóa thành nội gián hoàn mỹ.

Và bây giờ, Thiên chính là đang có dụng tâm đó

Chợt nhếch miệng lên cười, tay hắn nắm đoạn Huyền Thiết Liên vê nhẹ.

"Lạch cạch... " trước ánh mắt khiếp đảm của mọi người, đoạn xích sắt được làm bằng huyền thiết cực phẩm liền bị hắn vê thành bột mịn trên ngón tay.

"Cho các ngươi 2 sự lựa chọn, hoặc là thần phục ta hoặc....là giống như hắn.." Thiên nghếch đầu nhìn kính ảnh kia dụng tâm uy hiếp rất rõ.

Chỉ là đám người này tựa hồ như đã sớm đem cái chết xem nhẹ như lông hồng rồi, sợ hãi là chỉ có một tên hoạn quan kia chỉ biết lập cập run rẩy nhưng lại mạnh miệng không thừa nhận 

"Ngươi...nghịch tặc...có can đảm thì ngươi cứ giết ta đi...ta xem ngươi có dám không?"

"Dám....mắc cười...ngươi còn nghĩ rằng ta không dám"

"Còn các ngươi....không sợ chết sao?"

"Hừ...ta từ nhỏ đã không có thân nhân bằng hữu, không có gì vương vấn bên ngoài, chết cũng không có gì đáng lưu luyến"

"Không sai...Dương Tiêu, ngươi hôm nay là kẻ phản nghịch mà chúng ta lại là người chấp pháp, sinh ra đã là kẻ thù...chiến đi.."

"Không sai...sảng khoái chiến một lần đi..."

Thiên uể oải gỡ mấy sợi dây xích trên người, mấy tên cẩm vệ quân thấy hắn lực lớn có thể vê nát huyền thiết nên cũng không làm gì ngăn cản đơn giản là vì điều đó là vô nghĩa.

"Chiến....các ngươi quá tự đề cao mình rồi,...các ngươi nghĩ rằng với một chút thực lực cỏn con này có thể khơi dậy hứng thú của ta sao...các ngươi, cũng ngu xuẩn và tự cao không khác gì hắn..." Thiên chỉ tay vào mặt tên hoạn quan.

"Ta cho các ngươi thuần phục không phải vì rảnh rỗi lại càng không phải vì cái gì mến tài....đơn giản chỉ là vì ta không muốn giết người mà thôi...sinh mạng trên đời này quý giá biết chừng nào, nếu các ngươi ngay cả sinh mạng của mình cũng không biết quý trọng thì...tốt...ta sẽ thu"

"Đừng nói nhiều dài dòng...nạp mạng đi..." một tên vệ quân rất cương liệt rút ra bảo kiếm xông tới.

Trước đao quang kiếm ảnh ngập trời, Thiên vẫn không động một chút, thần thái nhẹ thán.

"Đáng thương vô vàn sinh linh đáng thương phải dùng thiên tân vạn khổ, tranh đấu từng phút từng giây để giành giật sinh mạng, thậm chí chỉ một giây được sống tiếp cũng không buông tha....các ngươi có được tất cả một cách quá dễ dàng, cho nên không bao giờ hiểu được giá trị của sinh mạng...nếu đã vậy...sinh mạng các ngươi cũng sẽ rẻ rúng như rác rưởi...chết...cũng....đáng"

"Bành...bành...bành..." lời Thiên nói ra xong cũng là lúc một đám mưa máu phún đỏ nền đất, sinh mạng ngã xuống như cỏ rạ.

Quả thật giống hệt như cỏ rác....rẻ tiền và vô nghĩa.

Chỉ trong chốc lát, 30 cấm vệ quân đã biến thành 30 kính ảnh, chỉ còn lại tên hoạn quan đang sợ hãi run rẩy đã són hết ra quần làm hôi thối cả một vùng.

"Dương... Tiêu..ngươi muốn làm gì,...van cầu ngươi tha cho ta..van cầu ngươi...đừng ...đừng giết ta"

"Hoàng...hoàng xứ...mau cứu ta...ngài...ngài đâu rồi mau cứu ta"

Thiên nhìn hắn, nhưng trong mắt lại không có một chút nào đáng thương.

"Trong vô vàn sinh linh thì sinh mạng con người là rẻ rúng nhất...khi các ngươi có tiền, sinh mạng các ngươi liền đáng giá ngàn vàng...các ngươi lấy vật chất và vàng ròng để cân đo cho sinh mạng của mình nhưng mà...các ngươi lại xem thường mạng sống của kẻ thấp kém hơn"

"Khi các ngươi no đủ, các ngươi lại theo đuổi những thứ chẳng vào đâu mà bỏ quên mất người thân và bằng hữu, vì thất tình cũng tự tử, vì thất bại cũng tự sát, thậm chí vì một vài li rượu mà chết....trong các ngươi, sinh mạng chính là rẻ tiền đến như vậy...không đáng giá như vậy"

"Thế gian này, còn có biết bao nhiêu sinh linh cực khổ để giành lấy từng giây phút sinh tồn, để chống chọi lại số phận....chỉ có như vậy, sinh mạng của hắn mới thật có giá trị"