Dương Bính khá là bất ngờ với câu hỏi đột ngột của Thiên nhưng mà ông vẫn không nhiều lời.
Dương Tiêu trở về, mặc dù ông vẫn còn hơi có chút xa lạ với đứa cháu này nhưng mà điều đó đã bị niềm vui và sự trưởng thành vượt mức bình thường của Thiên làm ông gần như không còn tâm tư nghi ngờ nữa.
Thực tế mà nói, trong cái gia đình điêu linh này đã sớm không còn một chút hi vọng vào tương lai, một Dương Tiêu trở về đã trở thành hi vọng duy nhất và ý nghĩa sống duy nhất của gia đình này.
Một Dương Tiêu trở về đã khiến tia sinh khí duy nhất được nhen nhóm lên trong căn nhà này cho nên 3 con người này bây giờ đã không còn lại một chút tâm tư nghi ngờ, họ không nỡ và cũng không dám.
Tại vì thà tin, họ còn cảm thấy hơn là không tin.
Nếu Thiên còn là giả nữa, thì họ sẽ không chịu nổi...tâm lý của họ sẽ không chịu nổi, tan vỡ...đó sẽ là cảm giác duy nhất của họ.
"Tiêu nhi...con xem cho rõ đây..."
Dương Bính là người còn lại đầy đủ thực lực và thân thể nguyên vẹn nhất trong nhà, thương pháp mà ông đánh ra lại càng thể hiện ra tinh túy nhất.
Thương của ông là một món huyền khí sơ phẩm, linh tính không mạnh nhưng lại vô cùng cương trực phù hợp với ông, dùng nó để đánh ra gia truyền Bàn Long Thương của gia tộc chính là phù hợp vô cùng, chí cương chí cường, mạnh mẽ vũ dũng.
Bàn Long Thương 16 chiêu, mỗi chiêu đều mạnh mẽ cương liệt, lấy thương đổi thương, lấy dũng phục nhân.
Thương hình lấy tốc độ từ mũi, lấy thế từ thân, lấy lực từ cán, thương xuất như bàn long, thế không thể đỡ.
"Bành....keng..." 16 chiêu thương pháp hoàn thành, mặt đất đã bị một chiêu cuối cùng ầm ầm chấn rung.
Ở bên ngoài dù là Doãn Kế Anh hay nhị tỷ nàng đều thầm thán phục.
"Kinh...kinh..." chiêu cuối cùng đánh ra, bàn long hư ảnh vần vũ, khí áp xung thiên, Dương Bính tựa như thân hóa bàn long, nhất thương chẻ dọc thiên địa phá một đường thẳng tấp ầm ầm xuyên xuống.
"Oành...."
Bên dưới mọi người đều khiếp sợ vội vàng lùi lại.
Doãn Minh Anh vốn đang lôi tay áo muội muội về sau tránh đi dư ba nhưng mà chợt phát hiện ra mình không thể lay nàng một chút, ngược lại còn bị nàng lôi lại.
Ngay tại thời khắc này, cả Dương Tiểu Thanh và Doãn Kế Anh đều theo bản năng núp mình về phía sau Thiên, tựa như nơi đây đối với 2 nàng chính là nơi an toàn hơn bất kỳ chỗ nào trên thế giới vậy.
Doãn Minh Anh cũng vô thức bị kéo theo, vốn đang rất ngạc nhiên về thực lực của muội muội mình nhưng nhìn thấy dư chấn một thương xuyến xuống nàng lại sợ hãi vốn đang dồn dập định rút kiếm phòng ngự thì lúc này nàng chợt bị một thứ ngăn lại....
Đó là....một nụ cười mềm mại hạnh phúc của muội muội.
Uhm...đây là tại sao, sau đó nàng lại đưa ánh mắt nhìn sang bên, bất chợt nàng ngây người.
Ở bên kia là Dương Tiểu Thanh cũng nở nụ cười ỷ lại núp sau lưng một thanh niên bình thường mắt sáng, thái độ tự tin, chân không lùi 1 bước, mặt không biến một nét, trước khí áp phá thiên trảm địa buông xuống, hắn vẫn như bàn thạch đứng đó, tóc mai không bay, vạt áo không động.
Chợt Dương Minh Anh phát hiện ra, thì ra trong phạm vi này....một chút áp bức cũng không có, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì...
"Uỳnh.....ầm" nhất thương trảm xuống, kinh khủng thương áp như thái sơn ập xuống chấn cho toàn bộ mảnh quảng trường lún xuống cả mét.
Thình lình lúc này từ trên thân Dương Tiến cũng bộc phát một trận uy thế mang theo cương mãnh thương ý nhàn nhạt tràn ra, vừa vặn ngăn được dư uy không ảnh hưởng tới Dương Chí Vĩ, đồng thời đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang Thiên.
Ở đó, Thiên lẳng lặng đứng đó đến động cũng không động, mắt không nháy 1 cái nhưng mà thần kỳ là xung quanh hắn, một chút dư chấn cũng không lan tới.
"Tiêu nhi....con thấy rõ chưa..." Dương Bính hơi có chút tự đắc về bộ thương pháp này, thấy ánh mắt mọi người nhìn tới, một tia ngạo cốt bẩm sinh trong tâm huyết lão lại dâng lên.
Bàn Long Thương này qua bao nhiêu năm chinh chiến đã được lão tối giản, tối ưu hóa đến trình độ cực hạn, nhưng mà đáng tiếc bấy nhiêu đó còn chưa lọt nổi vào mắt Thiên.
"Thương pháp không tồi...cương mãnh bá đạo, thích hợp quần công đại chiến, gần có thể công, xa có thể tiến, cao có thể đâm, thấp có thể phi...tối giản, tối hóa....đáng tiếc.."
Nghe đoạn đầu Dương Bính quả thật là thấy Thiên có ánh mắt cao minh nhưng 2 chữ "đáng tiếc" cuối cùng lại làm lão ngạc nhiên.
"Đáng tiếc cái gì...."
Thiên ngước đầu đưa ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt già nua của lão, một tia sắc bén kinh người bộc phát.
"Bạch..." đối diện với tia sắc bén này Dương Bình không nhịn được rùng mình, chân lùi 1 bước.
Trên người Thiên....một đạo khí thể sắc bén to lớn mà nhọn hoắt từ dưới bàn chân hắn xông lên trời cao
"Xẹt....rắc..." không khí tức thì bị kinh khủng ý chí này chém rời.
Chân hắn đạp trên đất như bàn thạch, vững chãi như cự sơn, khí thế lại tụ thành một điểm lại hóa thành thương hình mang uy thế không gì không xuyên thủng chỉ dọc trời cao.
"Bịch..." hắn tiến lên trên một bước.
"Uỳnh...xẹt..."một âm thanh chấn vỡ và sự rung động của đại địa sinh ra, không gian trên cao bị khí tức sắc bén này tập trung liền không ngừng ma diệt.
"Bịch...bịch..." bước chân Thiên từng bước bước tới, khí thế trên thân lại càng cô đọng, càng mạnh mẽ hơn một lần.
"Thương....thương ý...đây, không lẽ là thương ý trong truyền thuyết" Dương Chí Vĩ rung động
Dương Tiến rung động
Dương Bính rung động
Dương Tiểu Thanh rung động
Tỷ muội Doãn Kế Anh cũng rung động.
Bất ngờ Thiên ngước đầu lên trời nói một câu khó hiểu.
"Các ngươi đã nhìn đủ rồi...bổn thiếu tâm trạng đang rất không tốt....nhân lúc ta còn chưa nổi giận....cút đi...".
Lời Thiên nói ra nhẹ nhàng bình đạm, một chút lực uy hiếp cũng không có.
Từ nơi nào đó giống như có mấy người rất tức giận, khí thế liền không thể tiết chế.
Không khí khắp Dương gia lập tức như bị mấy luồng khí tức tập trung mà trở nên ngột ngạt.
"Ah....là chúng sao, tới là để thăm dò sao" Dương Bính lẩm bẩm.
Doãn Kế Anh và Dương Tiểu Thanh cũng nhận thấy điều lạ
"Địa thánh...Tiêu ca ca vừa về liền có địa thánh đến rình rập...aiii, nếu không phải Tiểu Miêu nhậy cảm thì ta cũng..."
"Tam muội, nàng cảm nhận được sao..."
"Uhm...chúng là bị Tiêu ca kích giận cho nên phủ xuống uy áp ta mới nhận thấy, nãy giờ họ đã đi theo nhìn chằm chằm chúng ta nhưng mà...chỉ có mình huynh ấy phát hiện"
"Không phục sao....buồn cười, một đám giun dế...tốt, vậy ngày hôm nay....nhân lúc Dương Tiêu ta trở về....cũng nên làm chút chuyện đi..."
Thiên chậm rãi nở ra một nụ cười rét buốt, sát khí trên thân lại thu về, có điều mọi người ở đây đều nhậy cảm phát hiện thấy hắn là đang chuẩn bị làm một điều gì đó rất kinh khủng
Giọng Thiên lại chậm rãi rung lên.
"Thương dài...là sự kết hợp của côn và kiếm....côn trọng cần thế lớn, kiếm nhọn cần tốc độ...thương lực ở xa, thế ở cán dài, trọng ở đầu côn...sát phạt ở mũi nhọn...vạn khí thế gian đều lấy sát phạt làm ý, lấy dũng làm huyết, lấy lực làm động, lấy khí dẫn binh, dụng ý thuần bảo..."
Mỗi chữ Thiên nói ra đều như chuông rung vang vọng gõ mạnh vào đầu mọi người, vạn vật xung quanh lập tức tràn ra vô tận ý nghĩa sinh tồn của mình.
"Kinh...kinh..." cán thương trong tay Dương Bính giống như bị loại ý chí này đánh động mà run lên bần bật, mũi thương chậm rãi rời tay chủ nhân, khí linh như gặp thần linh nghiêng mình thuần phục về phía Thiên.
"Leng keng...leng keng... " cái rương chứa bảo khí của Dương Tiêu bị ý chí này dẫn động mà giống như mạnh lên không ngừng rung động
"Thương....là quân tử chi bảo, lấy dũng phục nhân, lấy lực phá xảo.....thương chí dũng chí phạt, như nhân như thần...thương...tới..."
Bỗng dưng Thiên quát lớn.
"Ầm...bành..." cái rương lập tức vỡ tung bắn ra bên trong đó 4 mảnh tàn thương bay vút ra, lao nhanh vù vù bay tới vờn quanh bóng mờ thương ý trên người Thiên sau đó...
Thiên đưa tay về trước, một cán thương hình chi ý dũng mãnh như bôn lôi, chí cường chí dũng như trảm thiên phạt địa được hình thành.
"Ngaooooooooooo....." một tiếng long ngâm chói tai cao vút vang lên.
Bàn tay hắn bỗng hóa thành một long trảo mầu vàng kim bén nhọn sau đó đầu rồng hiện ra, thân rồng, duôi rồng đặc biệt là đôi mắt như nộ, cái sừng như kiếm, râu rồng như tơ và khí thế.....loại khí thế này, chính là thương áp, là long uy nhưng lại là kinh khủng ý chí như vỡ vụn thiên địa, băng sơn hà, phá hư không.
"Ngaooooooooo...." kinh khủng bàn long chi khí bộc phát ra.
"Thương hủy...dục sinh..."
Giọng Thiên trong veo hét lên.
"Kinh....kinh...kinh...kinh..." 4 đầu mũi phá thương tựa như một sinh linh dục huyết trùng sinh, sống lại, thương ý kinh người vụt lên cao, một trận sinh mệnh áo nghĩa mạnh mẽ trỗi dậy.
Sinh mệnh trùng sinh
Thương ý trùng sinh
Long hình tái xuất.
Thương - long - ý. Tam thể hợp nhất
"Ầm..ầm..ầm..ầm" một mũi nhọn mang theo kinh thiên động địa khí thế phóng vút lên thiên không, chẻ dọc thương khung sau đó thương long vẫy đuôi một cái lại phân thành 5 đoạn hóa thành 5 đầu mũi thương ý phá không lao đi.
"Nếu các ngươi đã không đi....vậy thì dùng máu tươi của mình...tẩy rửa ô nhục Dương gia ta đi....vĩnh viễn làm một con chó...canh giữ tại đây"