Giới Thần

Chương 856: Bạo nộ hoàng thanh thiên




Quỷ lực như một chất bám dính vừa nhảy vào thần hồn liền kẽo kẹt vặn xé, tu la địa ngục hiện ra, thi sơn huyết hải hiện ra, kinh khủng đau đớn, tuyệt vọng lẫn sợ hãi liền tràn tới.

Chỉ trong một cái chốc lát nhưng lại như vượt qua trăm năm, khi mà hạt giống quỷ đạo này dọc theo thần hồn bám vào thiên mệnh trụ cắm rễ thì cũng là lúc 5 tên địa thánh này cảm nhận được sâu sắc hối hận là như thế nào.

Một cảm giác mất mát khó hiểu sinh ra, đau đớn mà khiếp đảm....chỉ trong một khoảnh khắc này họ liền biết rằng mình...là nhỏ bé và ngu ngốc tự cao tới mức độ nào.

Đáng tiếc...họ hối hận đã muộn.

Một giọng nói khiến họ rét run vang lên

"Muốn sống....thì đừng bao giờ làm địch nhân của ta"

Đạo ý chí đó tán đi, 5 vị địa thánh này mới hối hả lau đi một thân mồ hôi lạnh, miệng thở ra một hơi nhẹ nhõm tựa như mới từ chỗ chết trở về.

Thần thức một tia này bị dẫn ra một tia bổn nguyên do Quỷ Vương Ấn nắm giữ vĩnh viễn không trả lại, cũng coi như sinh tử của họ cũng đã không còn hoàn toàn thuộc về mình nữa.

Bên dưới nhìn thấy 5 tòa bao sương rụt vòi lại không dám động nộ, Thiên Vô Thiên cũng hơi có chút sợ hãi nhưng bản thân hắn là người từ nhỏ đã quen đứng trên đầu thiên hạ, cao ngạo đã thành tính, độc tài đã thành thói xưa nay chỉ biết kiêng kỵ có duy nhất một vị tam muội mà thôi, một ngoại lai nhân như Thiên trong mắt hắn còn chưa đủ tư cách hò hét.

Một trận lực lượng cuồng bạo bộc phát, Thiên Vô Thiên thả ra khí tràng giống hệt như một gốc cự thụ vĩnh hằng, khí tức trầm cổ mà vĩ đại trên đó phủ ra băng hàn khí tức tràn tới lập tức bị nó miễn cưỡng đánh tan

Gốc ngàn năm cổ thụ này vừa ra, vạn mộc khắp phạm vi trăm dặm liền nghiêng mình triều bái, đại thụ này vừa ra, cành lá liền phủ lấp thiên không, rễ xuyên đại địa, cành choáng hư không, lá chấn nhật nguyệt, khí tức cổ lão mà vô địch toát ra, vạn vật bên dưới lập tức như con kiến ngước lên nhìn cành cây, bé nhỏ đến nỗi khiến người tự ti mặc cảm.

Thiên Vô Thiên ngự phong giữa không trung đứng giữa thân cây như chúa tể quan sát xuống chúng sinh, ánh mắt cao ngạo chiếu thẳng xuống tòa sương phòng của Thiên, nghiễm nhiên lấy khí thế bề trên nhìn xuống

"Người bên trong nghe đây...bổn thiếu ở đây không thể chấp nhận những lời ngươi vừa nói....cho ngươi thời gian 3 nhịp thở, lập tức mở bao sương..quỳ gối, xin lỗi"

Giọng hắn phát ra tựa như tuyên cổ thần ma lệnh xuống chúng sinh, nhân gian dưới mắt đều nhỏ bé như kiến cỏ, một lời mở ra như ban lệnh xuống

"Không thể...thiếu chủ...không thể trêu chọc hắn..." bên dưới, một lão đầu già nua bệnh hoạn gắng hết sức mình gọi lên.

Tại vì hắn cũng chính là một nạn nhân đáng thương, một tên ngu xuẩn đáng thương và là một tên tự cao tự đại đến đáng thương.

Hắn trả giá...một cái giá lớn hơn bất kỳ ai khác.

Từ 1 địa thánh biến thành phàm nhân.

"Thiếu...thiếu chủ...nghe lời ta...hắn không phải người ngươi có thể chọc"

Phải biết rằng Thiên chỉ lật tay một cái đã mạt sát một địa thánh, vậy thì với 1 bán thánh như Thiên Vô Thiên hắn sẽ đủ tư cách ở đây tự xem mình là đúng sao.

Đáng tiếc, lời của lão Thiên Vô Thiên hắn nghe không lọt.

"Hừ...thế gian còn có người Thiên Vô Thiên ta không dám chọc sao...buồn cười"

Nói xong ngón tay hắn tựa như đế vương chỉ tay xuống sai người hầu, miệng cong lên một đường sắc lạnh, giọng hắn bén nhọn quát.

"Tiện nhân...còn không quỳ..." vô tận cành lá trên cự thụ chấn động sinh ra lực phá hoại không thể tưởng tượng, không khí lập tức muốn vỡ ra một mảnh chân không, lôi điện và tia lửa ma sát tung tóe vang lên khiến vô số người ở đây đều kinh tâm động phách.

Lúc này không gian xung quanh tòa bao sương của Thiên chợt lâm vào tĩnh lặng đến trình độ như tử vong.

Một giọng nói bình thản mà rét buốt vang lên.

"Ta không có ý định sẽ thỏa thuận với các ngươi, ta không có thời gian, không có hứng thú và các ngươi....cũng không có tư cách đó..."

Những lời này vang lên tựa như bình thản nhưng lại bộc phát ra một trận dao động trong không khí hóa thành những đạo cầu vòng chậm rãi tràn ra ngoài.

29 chữ này phun ra là 29 cái vòng tròn lớn lớn nhỏ nhỏ tán ra ngoài.

"Tạch...tạch..."băng tinh không còn một chút dấu hiệu liền vỡ vụn sau đó hóa thành mạt vụn cuối cùng là bị đánh thành những phân tử nhỏ nhất.

"Tạch...tạch..."bàn ghế...vật phẩm,..tất cả đều không ngoại lệ, thậm chí cả mấy tên nam nhân quý tộc vừa nãy mở miệng ô uế cũng đều không ngoại lệ.

Cứ như vậy liền bị đánh thành những phân tử nhỏ nhất biến mất trong không gian, đến cả thần hồn cũng không còn một chút dấu hiệu nào trên thế gian

Ngay lập tức, 5 tòa sương phòng bên trong, 5 đại cường giả liền trợn lớn mắt lên, bàn tay run lên lẩy bẩy, răng va lạch cạch vào nhau vì sợ hãi.

"1...một...một tỷ...một tỷ tinh sóng âm....ta, ta...ta...vừa nãy ta còn...còn ngu xuẩn công kích hắn...ta..."

"Chỉ nhẹ nhàng dùng một câu....sóng âm liền ngưng tụ thành tình trạng này...kinh khủng...kinh khủng,..một tỷ, một tỷ tinh lực lượng sóng âm...đây....quá kinh khủng"

"Ta...ta...ta...con mẹ nó...ta vừa chọc phải một quái vật....Thiên Minh hội lần này e rằng không xong....tam tiểu thư, chạy...mau chạy...có bao xa thì chạy bấy nhiêu xa...nhanh..."

Vị tam tiểu thư Thiên gia lập tức sợ hãi nhưng mà bản tính lại bướng bỉnh coi trời bằng vung thành quen, ánh mắt không những không sợ mà còn thách thức nhìn ra ngoài

"Ta...ta vô pháp phản kháng...ta vô pháp cử động, nếu ta cử động một cái mạng ta sẽ tức vong....tiểu thư, ngươi còn không mau chạy sẽ không kịp nữa....chạy mau..nhớ nhớ lấy, sau này dù là Thiên gia hay Lục gia đều không được trêu chọc vào hắn..."

......

Tại gian bao sương khác

"Băng...băng tiểu thư, ngài mau chạy...mau lên..."

"Lục thúc, tại sao...."

"Không kịp nữa...không kịp nói nữa...hắn nổi giận rồi, loại người kinh khủng như hắn...ta đến tâm tư phản kháng cũng không dậy nổi....hắn mạnh lắm, tiểu thư...nếu cô chạy thì may mắn còn kịp giữ được mạng"

"Lục thúc...ngài sao không đi với ta...ngài sao vậy..."

"Ta...ta không dám...ta không thể...nhớ lấy, sau này đừng bao giờ để Băng gia làm địch của hắn...nhớ...nhớ."

.......

Tại một bao sương khác

"Thái tử....ngài mau trốn...ta không đi được rồi, nhớ lấy đừng bao giờ chạm vào hắn...tuyệt đối không được là địch của hắn..."

......

Tình trạng tương tự liên tục diễn ra trong 5 gian bao sương.

Trong thời gian ngắn ngủi này, trời đất như lâm vào diệt thế, thiên địa sụp đổ, nhật nguyệt lu mờ.

"Tạch...tạch..." viên cự thụ phía sau lưng Thiên Vô Thiên lập tức như có linh tính bắt đầu run lên lẩy bẩy, cành lá cực lực chấn động, nó kiệt lực muốn giãy khỏi ràng buộc với chủ nhân...nó sợ hãi...nó muốn chạy trốn....nó tuyệt vọng

Sắc mặt Thiên Vô Thiên lập tức biến đổi, không còn Kình Thiên Thánh thụ huyết mạch này duy trì, hắn liền không còn bao nhiêu lực phản kháng.

Ngay lúc này, một đám những vòng tròn sóng âm mang theo khí thế tĩnh lặng chết chóc đã lan tới...

"Bành..." Thiên Vô Thiên tức thì cử lên song chưởng vô tận lực lượng liền trút hết vào 2 tay hóa thành một đôi cự trảo khô gầy chộp tới, nhưng mà ngay sau đó...hắn trợn mắt lên vì cự độ sợ hãi

Đôi cự trảo của hắn vung tới...thậm chí 1 giây cũng không duy trì nổi, lập tức liền vỡ nát tung như phấn bụi.

Làn sóng âm này tràn tới, hắn ngay cả tư duy phản kháng cũng không dậy nổi, bàn tay thoáng chốc liền bị nghiền vụn đánh thành hư vô, kinh khủng lực lượng này cứ như vậy chậm chạp tiến tới, từng bước...từng bước nghiền từng mảnh da thịt trên người hắn thành hư vô.

Đau đớn sao...không...không có một chút nào đau đớn, tại vì bây giờ hắn chỉ còn lại vô tận sợ hãi và tuyệt vọng che đi.

Nhìn thấy chủ nhân mình từ từ hóa thành hư vô biến mất, gốc đại thụ hư ảnh phía sau liền run run lập cập nghiêng xuống cành lá quỳ rạp trên đất mà run rẩy tựa như cầu xin tha mạng.

"Phạch..." Thiên Vô Thiên này cứ như vậy liền biến mất không còn bất kỳ dấu vết, cùng với hắn đó là toàn bộ hội đấu giá toàn bộ kiến trúc, mấy trăm nam nhân miệng thối...tất cả đều bị xóa bỏ khỏi thế gian

Sạch sẽ không một chút dấu vết.

Mềm mại mà không thể đỡ.

Cường ngạch mà bạo liệt

Một mảnh tinh không ánh sáng chiếu lọt vào bên trong chứng minh cho sự biến mất của nóc nhà và toàn bộ kiến trúc là sự thật.

Một đám người bên trong ngơ ngác vì cảm nhận thấy sự sống thần kỳ của mình nhưng mà bây giờ, họ ngơ ngác nhìn bầu trời và hoàn cảnh trống lốc xung quanh như những chú gà con lạc mẹ.

Không gian tĩnh lặng đến cực điểm, tựa như tận thế.

32 tòa bao sương cũng bị hủy diệt không còn chỉ còn lại một đám người bên trong, có thế thấy rất rõ 5 vị địa cảnh và 2 vị mỹ nhân bên trong.

Tất cả chúng đều vây quanh tòa bao sương duy nhất đang lơ lửng trên không như chúng tinh củng nguyệt, ánh mắt chỉ có sợ hãi một cảm giác duy nhất.

Lúc này giọng nói như ma quỷ như ma thần đó lại vang lên.

"Thiên Minh hội chỉ là một ví dụ....."

Sau đó giọng nói đó lại chậm rãi vang lên tựa như vọng về từ địa ngục.

"5 tên vô dụng các ngươi....nếu muốn sống tiếp....trong thời gian 1 ngày,...ta muốn....huyết...tẩy toàn bộ tổ chức buôn người"