Quầy hàng này chỉ bày 4 món đồ, 1 viên đá đen thui, một mảnh tàn phiến bảo tháp, một sợi lông ngỗng mầu trắng, 1 đoạn rễ cây khô quắt.
Có lẽ vì sự tàn tạ tầm thường của chúng mà quầy hàng này lại phải bày ở tận 1 cái hẻm nhỏ, chẳng có khách nào thèm đĩa tới.
Còn lão đầu luộm thuộm hom hem này thì cũng vì thế mà ngủ gật vắt vẻo quên mất.
Có điều, đó chỉ là hoàn cảnh từ bề ngoài nhìn vào mà thôi.
"Tiêu ca...quầy hàng này có gì đặc biệt sao? "
Thiên cười nhẹ: "đặc biệt...cái gì cũng đặc biệt.."
Lúc này lão đầu liền nhíu nhíu mắt nhìn Thiên, thái độ rất là già nua.
"tiểu huynh đệ...ngươi có thể nhìn thấy được sự đặc biệt của chúng sao.."
"Thấy được....không những thấy của chúng mà còn thấy được sự đặc biệt của ngươi nữa"
"Oh...thật sao, tiểu tử thú vị"
"Lão đầu này, những thứ này ngươi có bán không..."
Lão đầu này có vẻ không hề giận dữ vì cách xưng hô của Thiên.
"Bán...chỉ cần ngươi trả đủ giá cao"
"Uhm, vậy ta mua hết sẽ là giá bao nhiêu"
Lúc này Doãn Kế Anh liền lên tiếng
"Chỉ cần ngươi ra giá, trăm vạn kim tệ ta đều không ngại, chỉ cần là con số ngươi có thể nghĩ ra ta đều có thể đáp ứng"
Doãn Minh Hội mặc dù cói hơi sa sút thì cũng là 1 trong tứ minh có mạng lưới kinh thương trải rộng khắp 12 đại quốc gia, nói về tiền đối với họ cũng sớm đã không còn cái gì khái niệm nữa rồi.
Doãn Kế Anh nàng lại hiếm thấy lúc Thiên có hứng thú với cái gì như thế, nàng vừa một lòng muốn kéo hắn về phía Doãn Minh Hội lại một phần lớn hơn là vì tự nguyện.
Trong tư tưởng của nàng, Tiêu ca ca có thể là đang ẩn dấu một cự đại bí mật mà nàng không thể tưởng tượng nổi, bí mật của hắn lại giống như không bao giờ khai thác hết nhưng mà thật sự....hắn không có tiền.
"Đồ của ta...tiền không thể mua được"
"Ngươi...vậy ngươi muốn gì mới bán"
"Đan dược...một viên địa đan 1 món"
"Ngươi..."
Lúc này Thiên cười cười nói.
"Không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần 1 viên "sinh mệnh đan" là được rồi"
Lão đầu khom khem này bất ngờ run lên sau đó mở lớn cặp mắt già nua nhìn Thiên.
"Ngươi...nhìn ra được cái gì?"
Lão đầu tự nhiên nói 1 câu khó hiểu
"Nhìn thấy rất nhiều thứ cho nên thứ ta muốn mua cũng không chỉ có chúng nó..." Thiên đưa mắt nhìn mấy món đồ vật đang trên đất.
"Vậy ngươi muốn gì.."
Thiên chỉ ngón tay thon dài
"Ngươi....ta muốn cả chúng và...ngươi"
Kỳ lạ là lão đầu này lại không hề có một phản ứng nào lớn mà ánh mắt già nua lại nhìn chòng chọc vào mắt Thiên như muốn xem thấu ý định của hắn.
"Cũng không phải là không được chỉ là.....ngươi có thể làm được việc kia hay không"
Thiên cười cười đưa ngón tay chỉ vào nhánh rễ cây khô quắt trên quầy hàng của lão sau đó xoay người giọng nói vọng lại.
"Ngươi có thời gian 1 ngày thời gian để suy nghĩ"
Thiên quay mặt đi, 2 nàng Doãn Kế Anh cũng vội chạy theo sau, buổi đi dạo ngày hôm nay cũng coi như xong.
"Tiêu ca, ta vẫn không hiểu.."
"Uhm...ta cũng không hiểu gì cả, chỉ là mấy món đồ tàn phá và 1 lão đầu già sắp chết mà thôi sao lại thu hút sự chú ý của ca như vậy ah....mua 1 lão đầu già như vậy về thì có tác dụng gì"
"Đúng vậy, muội cũng thấy vậy....ông ta khí huyết suy kiệt, tuổi cao sức yếu lại không hề có tu vi, đáng gét là bán đồ lại công phu sư tử ngoạm, thật là đáng gét"
"Ca ca...huynh nhe răng cái gì đó, còn không mau nói.."
"Ờ...bữa nay ta phát hiện ra một chuyện rất hay.."
"Chuyện gì vậy ah"
"Đó là....2 nàng, là một loại sinh vật rất tò mò, rất khó ưa và rất phiền phức..."
"Ahhhhh...caca...."
"Chưa hết....đặc biệt nha, nếu 2 nàng mà tò mò cái gì mà không hỏi cho ra được là sẽ rất ngứa ngáy...rất khó chịu...cho nên ta quyết định....ta sẽ trả thù"
"Trả thù, ca ca đáng chết, còn dám trả thù....nói hay không nói"
Thiên mím chặt môi lắc đầu, tay làm động tác kéo khóa ở miệng lại.
"Nói mau...lão đầu đó có bí mật gì..."
"Thiên cơ bất khả lộ.."
"Mấy món đồ đó là vật gì..."
"Thiên cơ bất khả lộ"
"Tiêu ca, Vậy còn bình rượu huynh cho Bá Chương thúc uống là có tác dụng gì, sao hắn lại nói "bát canh vạn kim, bình rượu vô giá" là có ý gì"
"Thiên cơ bất khả lộ"
Doãn Kế Anh lập tức hờn dỗi chân nhỏ dậm mạnh lên chân Thiên 1 cái
"Ai...u.., nhắc lại mới nhớ ta có 1 bình rượu làm quà cho cha nàng"
"Đây...cầm đi.." Thiên đưa cái túi thơm vừa nãy Doãn Kế Anh chọn.
"Nè, huynh mua tặng đồ cho ta sao lại có thái độ như vậy ah, vừa nãy thì nằng nặc không đưa cho ta bây giờ lại không được một lời tốt đẹp cứ như vậy là đưa sao"
"Ờ....giờ có lấy không, không lấy thì thôi..."
"Ai nói không lấy...hừ" Doãn Kế Anh giật lấy cái túi thơm cầm gọn trong bàn tay nhỏ rất là quý trọng
"Rồi...còn rượu huynh nói tặng cha muội đâu...đưa đây"
Nàng lại xòe tay ra thái độ hung hăng nói, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Rượu tặng cha nàng ah....loại nam nhân không tim không phổi như Thiên không nghe ra cái gì nhưng mà loại con gái đang xuân thì như nàng thì sẽ nghe ra rất nhiều điều.
"Đưa rồi mà..."
"Đưa khi nào..."
"Đưa khi nãy ah..."
"Ah, hồi nãy huynh chỉ đưa ta có 1 cái túi thơm thôi, còn rượu thì chưa"
"Đưa rồi mà...bên trong đó"
"Bên trong...là sao....ah.."
Bất chợt nàng tập trung tinh thần truyền vào liền cảm thấy bên trong rõ ràng....
Là một mảnh không gian rộng lớn kinh người, một bình rượu lớn bằng đầu người đặt ở đây không ngờ lại trở nên bé xíu như hạt vừng.
Đây...đây là...rộng thế này là bao nhiêu ah...ahhhhh. Đây....túi không gian...đây là cái túi không gian mà Tiêu ca nói sẽ tặng cho ta đó sao...
Doãn Kế Anh trợn lớn mắt ngây người như phỗng ở đó cả buổi trời.
"Anh tỷ...anh tỷ, tỷ sao vậy..."
Lúc này Doãn Kế Anh mới đưa cặp mắt đờ đẫn nhìn sang chỗ Thiên miệng lắp bắp.
"Tiêu...tiêu ca...món quà quý giá như vậy, huynh..."
"Đừng ở đó ngây ra nữa nhét bớt cho ta mấy cái này vô đi"
Thiên ôm một đống đồ đạc quần áo nữ nhân vội vàng nhét vào tay nàng, 2 người vội vàng bỏ vào trong.
"Hai...rốt cuộc nhẹ người, tốt rồi 2 nàng đưa cái vòng tay đó cho ta đi, mai lấy lại"
"Tiêu ca, huynh lại làm gì ah..."
"Thiên cơ bất khả lộ.."
"Ahhhh....ca ca đáng chết.." Tiểu Thanh nhào vô người hắn hung hăng nhéo vào eo vào ngực hắn, 2 người vật nhau thành một đoàn.
Đêm hôm đó, sau khi về tới phòng Doãn Kế Anh liền như 1 đứa con nít bắt đầu không ngừng thu đồ vật rồi lại bỏ ra, thu vào lại bỏ ra chỉ hận không thể thu hết đồ vật bên ngoài vào trong, mãi đến khuya mệt mỏi mới chịu đi ngủ, mấy rương hàng hóa lớn cũng bị nàng thu vào trong không còn, đoàn người vì vậy mà rốt cuộc nhẹ nhõm.
Có điều, trong lúc 2 nàng ngon lành ngủ ngon thì Thiên lại mất ăn mất ngủ đón tiếp không ngừng không nghỉ những đợt trinh sát từ khắp các thế lực.
Trong vô hình, nhóm người bọn họ đã bị 7 thế lực bao vây kín kẽ giọt nước không lọt, mọi hành động đều bị theo sát không sót.
Huyết sát các
Dương gia chủ mạch
Cao thủ hoàng gia
Cao thủ Châu gia cùng Châu Hạ thanh niên huyết mạch dực nhân
Cao thủ Vương gia.
Âm Thi Cốc một môn phái thiện dùng độc
Cuối cùng là người thuộc Thiên Minh Hội tới đây để quan sát nhóm người Doãn Kế Anh.
Đáng tiếc đám người họ buổi tối nay hành động cướp hàng nhưng mà mọi thứ đều đã bị Doãn Kế Anh bỏ hết vào túi không gian không còn sót lại cái gì.
..........
Cũng cùng trong đêm này, một lão đầu hom hem già nua bỗng nhiên xuất hiện, thân hình lão thần kỳ lại có tốc độ nhanh đến kinh người, thoắt ẩn thoắt hiện mấy lần liền hạ gục hết toàn bộ 108 tên mật thám rải rác khắp toàn trấn, trong một đêm Tây Sơn Trấn này máu chảy thành sông.
Toàn bộ các thế lực nhắm vào 3 người Thiên đều bị tẩy trừ không còn.
Lúc này, tại cửa lớn khách sạn, lão ra yên lặng đứng đó, trên lưng đeo một cái bọc nhỏ, tay chống quải trượng, đầu quàng 1 cái khăn kín đầu, ánh mắt chăm chú nhìn xuống tay, tay lão lại cầm một nhánh rễ cây đã mọc lên mầm xanh tốt, nếu như đám người Doãn Kế Anh ở đây nhất định sẽ nhận ra cái rễ cây này, tại vì nó là 1 trong 4 món mà hồi sáng họ thấy, cái rễ cây này hồi đó còn khô quắt nhưng bây giờ lại thần kỳ trở mình mọc lên mầm xanh.
Loại quái sự này đảm bảo nói ra sẽ không có ai tin nhưng mà cũng vì loại quái sự này mà tại thời điểm lão đầu này vừa phát hiện ra liền đã vô cùng kích động.
Tối ngày hôm nay, lão ra tay giết người ngầm bảo vệ cho đám người Thiên chính là vì muốn thể hiện ra một chút lòng trung thành và năng lực của mình...đối với....Thiên.