Giới Thần

Chương 834: Khái niệm




"Gừ....gừ..." Tiểu Miêu như một con hung thú bạo tàn, vừa thấy kẻ thù liền lao tới.

"Phập..." một vòi máu phún ra, thân ảnh Tiểu Miêu hiện trở lại nhả ra một miếng thịt.

"Ahhhh...tay của ta..." thanh niên trẻ ôm cánh tay, cánh cung lập tức rơi xuống đất.

Tiểu Miêu vô cùng thông minh, nó tuy vô cùng nộ giận nhưng vẫn tỉnh táo sáng suốt hạ thủ trừ bỏ tác nhân nguy hiểm này trước tiên.

Thật ra Linh Miêu tại trong Thiên Phù Giới chỉ là một cấp thấp hung thú, ưu điểm lớn nhất của nó đó là tốc độ cực nhanh và trí thông minh sự sáng suốt vô cùng nổi bật.

Đó là lý do loài thú này rất khó bắt giữ, nhưng vì như vậy nó lại càng thêm quý hiếm, bộ lông của nó chính là cực phẩm trong giới thượng tầng, giá cả vô cùng đắt đỏ, người đi săn chỉ thể dùng bện pháp bắn cung tẩm độc này để săn nó.

Lực chiến của nó tuy không cao nhưng nhân loại khi chiến đấu với Linh Miêu cũng chính là một loại cực hình.

Vì trong chiến đấu, Linh Miêu được mệnh danh là Trí Thần, một loài hung thú có được năng lực chiến đấu khiến con người được mệnh danh là thông minh tuyệt đỉnh cũng phải than thở.

Linh Miêu không được trời ban cho thiên phú về thần thông nhưng năng lực phân tích chiến đấu và khả năng phản ứng chớp thời cơ lại tuyệt đối xếp vào đệ nhất trong vạn thú.

"Xẹt...xẹt..." Tiểu Miêu liên tục chớp lóe lên 3 cái liền xé xuống 3 đạo vết thương trên người thanh niên này, người trung niên bên cạnh ngay cả phản ứng cũng không kịp, trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị ngược đãi.

"Gừ...." linh miêu mẹ gừ lên một cái sau đó nó dùng một tốc độ còn nhanh hơn Tiểu Miêu xông lên...

"Xẹt...phập..ah..."

Cứ như vậy 2 người này liền bắt đầu chịu lấy từng cơn cuồng nộ của mẹ con họ nhà mèo này.

"Vị tiểu đệ này....ta là liệp thú giả thuộc Thiên Minh Hội, thứ lỗi ta không biết Linh Miêu này là vật nuôi của cậu...mong rằng lượng thứ cho"

"2 tên đáng chết ngươi không cần cầu xin, ca ca ta không phải người nuôi chúng...các ngươi gây nghiệt thì tự chịu đi " Dương Tiểu Thanh căm phẫn nói, không hiểu sao bây giờ nàng lại gét loại người như chúng đến như vậy

"Ah...nếu không phải người nuôi thì tốt rồi, huynh đệ linh miêu bán vô cùng có giá, chỉ cần tiểu đệ ngươi giúp ta giết nó ta tình nguyện chia nửa tiền cho ngươi"

Trung niên này có vẻ như tìm được người cứu mạng.

"Ta không cần tiền...nghe tiểu muội ta nói rồi đó, tự làm tự chịu đi"

"Hừ, tiểu đệ ngươi còn không biết đi...ta là người của Thiên Minh Hội, chỉ cần ngươi giúp ta một tay, ta sẽ nói tốt ngươi vài lời với minh chủ...nếu may mắn ngươi còn được ngài thưởng thức, lúc đó vinh hoa phú quý ah...không gì là không có.."

"Xẹt...phập..."

"Tiêu ca...là Thiên Minh Hội ah, một trong tứ đại Minh đệ nhất Lạc Quốc...ca, mình có nên.."

Thiên nhấc mắt lên xem thường.

"Nàng cảm thấy giữa mẹ con Tiểu Miêu và Thiên Minh Hội...cái nào quan trọng hơn"

"Ca...cái này sao có thể so được, nếu ta đắc tội Thiên Minh...đó sẽ là vô hạn phiền phức đó, thù oán của Tiểu Miêu có thể tạm bỏ xuống mà"

"Buồn cười...nàng sợ cường quyền đến ngốc rồi sao...2 tên không ra gì này có thể nhấc lên được sóng gió gì, mà cho dù có đi...vậy thì sao, dám chọc đến ta...ta...diệt tộc của hắn.."

Sát khí trên người hắn nhẹ phát ra, đối với hắn con người có đôi khi là sinh vật hạ tiện còn hơn bất kỳ sinh linh nào khác.

"Tiểu đệ, ngươi sai rồi...Thiên Minh Hội trưởng lão là đại ca ta, săn Linh Miêu chính là hắn nhờ ta làm để chuẩn bị làm quà tặng cho nhị tiểu thư....ta hứa với ngươi chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ giúp ngươi tiến cử lên nhị tiểu thư"

"Nhị tiểu thư Thiên Minh Hội...là Ngọc Trung Kim ác nữ đó sao"

Dương Tiểu Thanh tức giận.

"Ngọc Trung Kim, tên không tệ đi.."

"Đại ca, huynh không biết đó thôi, vị nhị tiểu thư này ở Lạc quốc chính là xếp vào thập nhị ác nữ vị trí thứ 3 đó, cô ta tuổi không lớn nhưng điêu ngoa đanh đá, giết người, bức hiếp...xú danh ngút trời, kinh thành ai nấy đều nghe danh mà sợ hãi"

"Ờ....tiến cử ta cho ả, không tệ đi hay là làm ngược lại đi...tiến cử ả ta cho Tiểu Thanh làm nha hoàn...."

"Đại ca, ngươi không nên nói lớn...ta mà thèm loại nha hoàn điêu ngoa đó sao, nhưng mà bất quá....nếu có thể bắt cô ta bưng nước rửa chân cho ta nha...hihi"

Tiểu Thanh quơ quơ nắm tay trắng nõn phấn kích.

Nếu là trước kia thì nhất định nàng sẽ không dám nghĩ tới những chuyện bát quái nghịch ngợm này nhưng bây giờ đã khác.

Ở với Thiên một thời gian, nàng đã trở thành một con người khác, dám nghĩ dám làm, phản nghịch mà vui vẻ, lấy chỗ dựa để chó cậy gần nhà..gà cậy gần chuồng, có thể nói đã gần đến tình trạng vô pháp vô thiên, tương lai sẽ đạt đến mức độ thần quỷ đều kinh.

" tốt rồi...ngươi có thể chết.."

Giọng Thiên vừa ra Mẫu Miêu đã hóa thành chớp lóa lướt qua.

"Khặc...keng..."

"Tiểu tử thối....vì một súc sinh mà tàn nhẫn với đồng tộc như vậy sao....ác ma"

"Ta khác với ngươi...khái niệm "súc sinh" của ta rất khác người, và bây giờ ta cảm thấy ngươi mới là giống "súc sinh" hơn...là kẻ đáng chết hơn"

"Trong thế giới của võ đạo....không có cái gì là tuyệt đối, đặc biệt là đúng sai...ân oán của người...tốt nhất vẫn không nên xía vào"

Thiên giống như nói với vị trung niên kia, lại giống với đang nói cho Tiểu Thanh nghe, lại càng giống như nói cho mình nghe

"Uhm...đại ca, ta hiểu được"

"Vù..vù.." 2 mẹ con linh miêu quay trở về bên cạnh 2 người.

"Tốt rồi, giờ chúng ta còn có việc phải đi hai ngươi tự chăm sóc mình cho tốt nhé"

Dương Tiểu Thanh định đi nhưng mà 2 mẹ con Tiểu Miêu này quyến luyến bám theo.

"Hai ngươi không cần tiễn...tạm biệt"

Nhưng mà 2 người họ đi suốt gần một dặm đường chúng vẫn đi theo. 

"Đại ca...nó như vậy là làm sao?"

"Làm sao?, nàng có biết lúc nó chặn đường chúng ta....nó đã nói gì với ta không?"

"Ca...nó nói gì, mà với lại...huynh biết nghe sao"

"Uhm....nó nói, chỉ cần ta chịu giúp nó...nó làm trâu làm ngựa để báo đáp thậm chí là làm thịt nó đem bán cũng được"

Dương Tiểu Thanh chợt dừng lại bước chân, ánh mắt quay lại nhìn thân ảnh gầy gò siêu siêu vẹo vẹo đó đang tiến tới phía mình, cánh mũi chua sót.

"vì mẹ mình...Tiểu Miêu có thể chạy cả 20 dặm đường để cầu viện sau đó lại liều mạng sống chết để gặp con người tìm hi vọng cuối cùng để cứu mẹ....nàng nói xem, loại sinh vật nặng tình như vậy sẽ quên bỏ ân nhân của mình sao"

Giọng Dương Tiểu Thanh nức nở.

"Ca...ta hiểu rồi, ta hiểu tại sao huynh lại xem mấy tên thợ săn đó là "súc sinh" rồi, quả thật so với súc sinh...chúng còn không đáng làm súc sinh, Tiểu Miêu lại đây....ngươi đi theo ta nha, từ nay ta sẽ chăm sóc ngươi...sẽ không có ai bắt nạt ngươi nữa"

"Tiểu Thanh, nàng nó muốn nhận chúng làm sủng vật không, tuy Linh Miêu không phải thượng phẩm gì nhưng ta có thể giúp nó cải thiện thể chất"

"Được...vậy giờ ta nên lập khế ước gì, với con nào đây"

"Nàng còn không biết đi, thật ra đầu mẫu miêu này còn thiếu chút chưa tới thời kỳ thành niên, Tiểu Miêu cũng không phải con nó....cho nên có thể gọi họ là 2 chị em thôi"

"Ah....vậy là Tiểu Miêu là.."

"Là nó nuôi dùm, là con nuôi nó nhặt về thôi...nàng ký kết với đó đi, nữ tính với nhau là phù hợp rồi"

"Đại ca, ta biết rồi.."

"Được rồi không cần khế ước đâu, Linh Miêu không có tinh hạch, muốn dung hợp nó thì phải có bện pháp khác, giờ mình nghỉ ngơi đi chờ lát nữa ta sẽ giúp nàng"

Nói xong Thiên đá mắt qua Tiểu Hắc một cái, con chó này bây giờ rất thông minh, một công việc đi săn này chỉ cần đá mắt là nó đã hiểu.

Xưa nay Linh Miêu không được thế giới võ giả coi trọng, tuy năng lực chiến đấu của nó vô cùng đáng sợ nhưng lại không có thần thông phụ trợ, không thể giúp họ tu luyện, một viên đan điền chỉ có một cơ hội duy nhất dung hợp sủng thú sao có thể bỏ phí như vậy.

Đồng thời Linh Miêu tuy là hung thú nhưng lại không có tinh hạch, không thể tu luyện lại càng không thể ký xuống khế ước, là loại hung thú hiếm có trên đời không cách nào nô dịch.

Nhưng cũng vì như vậy cho nên loài Linh Miêu này trở thành một cái tên rất thiếu nổi bật và chỉ dành để săn giết làm thịt lấy lông mà thôi, càng vì như vậy chúng lại càng tiếp cận nguy cơ tuyệt chủng cao hơn.

Bữa cơm ngày hôm nay tất nhiên là Thiên sẽ nấu, hắn đã sợ ăn thức ăn tra tấn kia rồi.

Lúc ngồi xuống đây, Tiểu Miêu đã sức cùng lực kiệt miệng thở hổn hển, nó cùng với Tiểu Hắc, Tiểu Hồ Ly làm quen nói chuyện với nhau cùng Dương Tiểu Thanh chơi đùa, Thiên vô tình lại bị chúng vứt bỏ.

Tiểu Hắc săn được 2 con Lục Vĩ Kê là phong hệ nhất cấp cầm thú vừa vặn bị Thiên thu lại 2 viên tiểu tinh hạch nhỏ như hạt đậu phộng.