Sau khi đám đệ tử nhận được lệnh của Thiên bắt đầu dừng phóng phù thì lúc này.
Trong tai của những người ở đây cũng gần như đã mất đi cảm giác về âm thanh, những âm thanh "uỳnh...uỳnh" dù không còn nhưng vẫn cứ vang vọng trong đầu họ mãi không tan.
Trên bầu trời cách đó không xa, một đám cường giả Thái Huyền Môn toàn thân không mảnh vải nguyên vẹn, thân thể máu huyết khắp mình, 7 phần trưởng lão đã bị giáng cấp xuống nhân cảnh, những địa cảnh còn lại cũng hơi thở phập phù, miệng thở hổn hển, rũ rượi như sắp chết, một chút khí thế cũng không còn.
Phía khác, đám người Chiến Thần Đà do Lã Mông dẫn đầu cũng chung một hoàn cảnh, giáp bảo trên thân hóa thành sắt vụn, 4 phần đã bị giáng chức nhân cảnh, tuy bọn họ ai nấy đều tu luyện công pháp luyện thể tổn hao cũng ít hơn người Thái Huyền Môn nhưng cũng tuyệt đối không dễ chịu gì.
Đơn giản là vì sinh mệnh tinh hoa của họ bị thôn phệ mất, không cách nào lấy lại được.
Trên thân lại luyện Âm Dương Sinh Tử Phù cho nên khi sinh mệnh mất đi, âm dương liền mất cân bằng, tổn thương của họ liền trở nên lớn hơn rồi.
Loại năng lực hấp phệ sinh mệnh, tử vong này sinh ra quả thật chính là khắc tinh đối với địa cảnh cường giả và lại càng là khắc tinh của siêu cấp chiến thể của Chiến Thần Đà
Lúc này đây dù là ai cũng đều thê thảm không nỡ nhìn, ngạo khí trong mắt một chút cũng không còn, thay vào đó là chỉ có 100% khuất nhục lẫn sợ hãi.
Lúc này giọng Thiên lại vang lên.
"Sao rồi, còn muốn ở lại uống nước trà nữa không?"
Dụng ý đuổi người của Thiên rất rõ ràng, đáng tiếc còn đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của thiên bảo.
"Khặc...Hoàng Thanh Thiên, ngươi tốt...ngươi giỏi, là ta đánh giá thấp ngươi...không những luyện khí tốt còn luyện phù cũng tốt, có điều càng như vậy...ngươi...lại càng...không...thể...sống"
"Ngươi tưởng rằng Bạch Vạn Tiên ta tới đây chỉ có bấy nhiêu ngu xuẩn sao, ngươi tưởng Thái Huyền Môn ta chỉ có bấy nhiêu nội tình đó thôi sao....hahahahahaha...nói cho ngươi biết một chút, nội tình chân chính của Thái Huyền Môn...vĩnh viễn ngươi cũng không thể tưởng tượng ra...khặc...khặc"
Nói xong, Bạch Phát Tiên lấy ra một tấm bạch sắc phù triện, sắc diện trên mặt lão liền lạnh tanh nói.
"Hoàng Thanh Thiên...làm nô bộc cho Thái Huyền Môn ta..là phúc của ngươi...tới đây cho ta"
Nói xong, ông ta trợn lớn đôi mắt lên, tinh thần lực phủ ra, trong nháy mắt liền hoàn thành định vị sau đó cực đại lĩnh vực cấp tốc phủ ra, toàn lực một trảo ông ta bất ngờ vung lên rồi nắm vào không trung, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ lẫn điên cuồng.
Bên dưới, Thiên hơi nhíu mày cảm nhận thấy sự định vị đã gắn lên thân mình sau đó là một loại giao động không gian truyền tới.
Hắn vẫn mặc nhiên không động đậy, trong quy nguyên đan điền lập tức vận động lên.
Ngay sau đó, trước sự sợ hãi của mọi người Thiên biến mất ngay tại chỗ.
Phía trên, Bạch Phát Tiên chộp vào hư không kèm theo đó là ánh sáng lóa mắt của tấm bạch phù.
"Xẹt..." bạch quang tán đi, trên tay lão đã có thêm một người, hiển nhiên đó chính là Thiên.
Chỉ có điều, dù cổ có bị sắc bén cự trảo đó nắm lấy nhưng Thiên vẫn bàng nhiên không sợ hãi, ánh mắt nhìn tới thái độ điên cuồng trên mắt đối thủ.
"Hahahahaha....nhãi ranh, trong mắt ta....ngươi như cũ vẫn là cá nằm trên thớt....một Thiên Kiếm Môn thì có đáng gì, ngày diệt vong của chúng chẳng bao lâu nữa đâu...khặc..."
"Ngươi nói xem, vì sự sỉ nhục của ngươi ngày hôm nay...ta nên sử lý con mồi này thế nào đây..."
Nói xong lão nhìn Thiên giống hệt như đang ngắm một món ăn.
"Mạng của ngươi có thể không giết, đôi tay còn phải giữ lại để lao động...vậy thì..."
Lão nhìn xuống đôi chân Thiên đang lơ lửng trong không trung.
"Nướng ăn...hẳn là hương vị sẽ không tệ đi....hahahahaha...tốt nhất là phải nướng sống, để máu huyết tươi mới chứa hết mọi tinh hoa dồn xuống chân, như vậy ta vừa có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ của ngươi....lại vừa có được món nướng ăn ngon...hahahahaha..."
"Hahahahahahaaha....tốt, các ngươi..còn không đi kiếm củi đi, ta phải nướng thịt..."
Sự điên cuồng lẫn tàn độc hiện lên trên đáy mắt lão ta, cái độc ác khiến người rợn tóc gáy này quả thật chính là ngược hoàn toàn với bề ngoài bạch phát hồng nhan của lão.
Quả thật nhìn người không thể nhìn bên ngoài.
Danh môn chánh phái cũng không có nghĩa sẽ là người tốt.
Ngay lúc này giọng Thiên chán gét vang lên.
"So với ma tộc....ngươi còn ác ma hơn
So với súc sinh....ngươi còn súc sinh hơn.
Trên thân khoác đạo bào chánh phái đại môn, râu tóc bạc trắng, khí chất đạo mạo....nhưng lòng dạ lại rắn rết, tay vấy máu, miệng ăn thịt người....Thái Huyền Môn ngươi... tồn tại chẳng phải cũng có khác gì tà ma"
Giọng của Thiên không nặng không nhẹ, không sợ hãi không run rẩy mà ngược lại còn ẩn chứa một sự bi thương kỳ lạ.
Giống như hắn bi thương cho vô số chúng sinh hèn mọn, một ma đã đủ khổ hải lại thêm một lũ súc sinh khoác áo chính nhân mê hoặc.
Giọng hắn vang lên bất chợt lại khiến cả một đám người bên dưới đều trầm lắng.
Một số vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn và Chiến Thần Đà bắt đầu cảm thấy sự hổ thẹn
"Khặc...sợ rồi phải không, run rẩy rồi phải không...cầu xin ta đi...gào khóc van xin ta đi....hahahaha...vô ích, vô ích thôi, từ lúc ngươi cho bạo tạc phù nổ ta số phận bi thảm của ngươi đã định là sẽ không bao giờ thoát được khỏi tay ta....rồi ngươi sẽ được từ từ thưởng thức những cực hình mà sau này ta....
Còn chưa nói xong, Thiên đã đánh gãy lời lão.
"Ngươi nói thừa thật là nhiều, súc sinh như ngươi...tồn tại để làm gì"
Sau đó Bạch lão còn đang phẫn nộ thì lúc này Thiên đã động
"Pặp...." tay phải Thiên sờ lên hư ảnh cự trảo liền với cánh tay Bạch Phát Tiên vặn nhẹ
"Rốp....rốp..."một âm thanh gẫy vỡ vang lên, hàng triệu tinh kinh khủng lực lượng bộc phát ra, cánh tay Bạch Phát Tiên lập tức bị Thiên vặn thành bột nhão.
"Ahhhhh....ngươi..."
Bạch Phát Tiên theo bản năng liền vung lên tay trái muốn giật ra, nhưng ngay lúc đó, tay Thiên lại động.
Tay trái tức thì bị hắn bắt lấy sau đó lấy một tốc độ chậm chạp bắt đầu bị Thiên vò nát, tràng cảnh máu tanh mà rùng rợn đó cứ chậm rãi mà diễn ra khiến người xem đều rùng mình, nhưng đáng tiếc...không có ai cảm thấy đáng thương cho lão cả.
"Ahhhhhhh....không......buông..."
"Pặp...." Thiên lại một lần nữa chụp vào chân phải lão sau đó tràng cảnh máu tanh đó lại một lần nữa diễn ra.
"Ầm ầm...xịt..." lĩnh vực, lực lượng, pháp bảo,...tất cả mọi thứ bảo mạng, mọi lực lượng đều bị lão điên cuồng vận dụng.
Lực lượng bộc phát của lão tới gần 300 vạn(3000.000, 3 triệu) tinh kinh khủng lực lượng nhưng mà tất cả đều vô ích, trước bàn tay trần của Thiên, lão vẫn yếu ớt mà mềm nhũn như bún một chút lực phản kháng cũng không có.
"Ahhhhhh....Hoàng Thanh Thiên...ngươi không thể giết ta...Thái Huyền Môn sẽ không tha cho ngươi, mau thả ta ra nếu không...ngươi nhất định sẽ hối hận..crốp.ahhhhh"
"Ngươi giết đi....có gan thì giết ta đi, chỉ cần ta chết, Thái Huyền Môn nhất định sẽ trả thù cho ta, thân nhân bằng hữu của ngươi tất cả đều sẽ bị lăng trì sử tử, nữ nhân làm nô kỹ, nam nhân bị vứt cho hung thú ăn....ngươi giết đi...khặc..khặc"
Lúc này, quả thật Thiên không giết hắn...
Chỉ thấy ngực hắn lóe lên một đạo tro sắc khí lưu tràn ra sau đó nhập vào thân thể bầy nhầy của Bạch Phát Tiên
Sự việc sau đó liền càng thêm kinh khủng rồi.
"Ahhhhhh.....ahhhhh" tiếng kêu như heo bị chọc tiết liền vang lên.
Quỷ lực luyện thể, biến từ một nhân loại sống đi đến cực độ đau đớn mà chết đi hóa thành quỷ. Đó mới là hình thức giết người tàn nhẫn nhất.
Và Bạch Phát Tiên, chính là người xứng đáng bị như vậy. Ngoài ra vẫn còn 1 người nữa.
Hắc Vũ.
10 phút sau, tại Quỷ Vương Ấn thế giới đã có thêm 2 đạo địa quỷ thực lực cao cường ngơ ngác sợ hãi ở đó.
"Ta không muốn giết chóc vô ích...các ngươi lập tức rời đi, ta sẽ không truy cứu" giọng Thiên vang lên.
Nếu là lúc trước hắn nói vậy nhất định sẽ khiến người ta nghe mà khinh thường nhưng bây giờ thì khác.
Hắn tiện tay liền có thể vặn nát bấy hành hạ một địa cảnh tầng 5, đầy đủ thực lực, đầy đủ quyết đoán...ấn tượng mới mẻ này khiến mọi người nhìn hắn đều bất giác sinh lòng sợ hãi.
Lập tức, giống như nghe thấy lời Thiên nói, 2 phe Thái Huyền Môn và Chiến Thần Đà liền bắt đầu có người bước ra khỏi đội hình.
Đại đa số họ đều là những người vừa bị giáng chức xuống nhân cảnh trong vụ nổ vừa rồi, trong cuộc chiến này họ tự nhận mình không có đủ năng lực ảnh hưởng tới kết quả cuộc chiến nữa cho nên họ rút lui an toàn.
Điều này cũng không làm Lã Mông và các vị trưởng lão Thái Huyền Môn ý kiến, thực tế chính là như vậy.
Nhưng trận chiến này cũng không phải cứ như vậy là có thể kết thúc.