Giới Thần

Chương 817: Sinh tử tuyệt mệnh bạo tạc phù




Cái chết của Hắc Vũ khiến cho toàn trường đều nhất thời lâm vào im lặng.

Tại vì nó đã chứng minh được rất nhiều điều.

Thứ nhất, hèn mọn Thiên Kiếm Môn bây giờ đã thật sự có gan phản kháng.

Thứ 2. Họ không chỉ phản kháng mà còn có được thực lực thật sự để phản kháng. 

Thứ 3. Tòa kiếm trận phòng hộ mà ai cũng biết bây giờ mới chân chính lộ ra uy lực khiến ai nấy xem vào đều cảm thấy lạnh run.

"Bạch Vạn Kiếm....ngươi to gan, dám giết người Thái Huyền Môn ta...Thiên Kiếm Môn ngươi quả thật là không thể không tru"

Bạch Phát Tiên nộ giận quát lên một tiếng, toàn bộ mấy trăm cường giả Thái Huyền Môn liền bộc phát ra khí thế kinh người ầm ầm đổ xuống.

Từ trên trời cao, một đám người này mang theo uy thế kinh người từ trên trời phủ xuống, người còn chưa tới khí tức hủy diệt đã bao trùm.

Lập tức lúc này.

Đám người Lã Mông rất vô sỉ liền lui lại đưa mắt ngắm nhìn kịch vui chờ nước đục rồi thu cá.

Bạch Vạn Kiếm biết tình hình bất lợi là thế nhưng lại không biết phải làm sao, Đế Tinh kiếm lại hiện ra, tay hắn đang chuẩn bị khống trận tiến hành công kích tới nhưng mà lúc này một giọng nói bình thản lại vang lên.

"Thiên Kiếm Trận này tuy mạnh nhưng cũng là vật tiêu hao...ngươi lại càng chưa sử dụng quen, nhiệm vụ của ngươi bây giờ không phải chiến đấu mà là bảo hộ"

Giọng nói này vang lên không có gì là ép buộc, ngược lại còn bình thản như có như không, nhưng khi lọt vào tai Bạch Vạn Kiếm lại không khác gì mệnh lệnh tối cao.

Ngay lập tức, hắn ta buông bỏ việc kháng cự, đại trận vừa chuyển liền cách li phạm vi chiến trận ra một mảnh không gian khác, đại trận thu nhỏ lại bảo hộ những phần khác của Thiên Kiếm Môn.

Thiên Kiếm Trận này Thiên là người hiểu rõ nó hơn ai hết, cho nên hắn hắn biết năng lượng sử dụng trận là có thể tích lũy nhưng lại dùng để tiêu hao, đó là lý do tại sao mỗi một tòa tiểu trận đều có một khu vực năng lượng rất cao cấp bao phủ, năng lượng này chính là dùng để duy trì kiếm trận hoạt động.

Dùng nhiều một lần sẽ tiêu hao một lần chứ không phải thứ có thể bất tận bất diệt trận pháp.

Càng thú vị hơn đó là Thiên cảm nhận được hơi thở nhân tạo của những kiếm trận này, nói cách khác trận này hoàn toàn là do người lập nên...một vị cường giả thành thạo về trận pháp, trình độ tối thiểu là thần sư.

Trận pháp luyện đến trình độ này mà còn bị hắn vứt bỏ thì có thể hiểu được thế giới rộng lớn này, thứ mạnh mẽ hơn, cường giả mạnh mẽ hơn nhất định là còn không ít

Lúc này giọng Thiên cũng bất ngờ vang lên.

"Các học sinh của ta..."

"Đại sư..."

"Tặng các ngươi một món quà bảo mạng cuối cùng..."

Nói xong, trên người Thiên bắn ra vô số đạo hắc ảnh phi vũ ra khắp xung quanh.

Hắc ảnh này trọn vẹn to bằng bàn tay người lớn, hình thể vuông vắn mầu đen rất không bắt mắt, trên phù còn ẩn hiện vô số tia mạch văn mầu vàng ẩn hiện trên nền đen trông như ma trơi, 2 bên tấm phù còn đặc biệt khắc mỗi bên một đạo hoa văn nhỏ xíu kỳ lạ, một cái mầu đỏ, một cái mầu trắng.

Người ta rất khó nhìn thấy 2 chi tiết hoa văn này, nhưng trước cái hình thể mầu đen khó coi này lại không có bất kỳ ai dám coi thường.

Tại vì cái tên của nó....người khác chỉ cần nghe đã thấy run lên cầm cập.

Run rẩy mạnh nhất không thể nghi ngờ chính là Tần trưởng lão.

Tại vì phù này có tên...

"Bạo...tạc....phù"

Không, phải gọi chính xác hơn là "sinh tử tuyệt mệnh bạo tạc phù"

Nhưng điều đó tạm thời còn chưa có ai biết.

Phù này vừa ra số lượng không nhiều không ít vừa vặn 9 vạn 9 ngàn lẻ 1 tấm cho họ.

Phù này vừa ra liền tự động tìm hơi tức một người mà nhập vào sau đó dung hợp triệt để với khí cơ của họ tựa như lúc luyện chế Thiên đã cố ý "đo mi đóng giày" cố ý luyện cho từng người cố định sẵn vậy.

Quả thật là thế, tại vì Thiên chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay nếu không sẽ phải mất thời gian không ngắn để luyện hóa.

Thiên ưu tiên ban phát cho họ mỗi người 1 tấm, để hôm nay ra tay kháng địch, cho đám kẻ thù một lần nhớ thật....kỹ ký ức bi thảm ngày hôm nay.

Đồng thời, có được phù này coi như không có Thiên thì đám người họ cũng sẽ không sợ bị đám người Thiên Kiếm Môn ngu xuẩn kia phi lý đàn áp.

Điểm đáng sợ của phù này, không phải chỉ có những tấm bạo tạc phù trước kia có thể so sánh.

"Tốt rồi...các đệ tử, cho bọn chúng nhớ kỹ hồi ức ngày hôm nay đi"

Sau đó một đám đệ tử này quân chia 2 đường liền tách ra.

Một đám trực diện với đám Thái Huyền Môn như cùng hung cực ác hung hăng lao tới kia, hắc phù trong tay giống như 3 lượt cung tiễn bắt đầu phóng ra.

Một nhóm khác lại đối diện với mấy trăm người Chiến Thần Đà, khí thế hiên ngang.

"Lũ ngu xuẩn ti tiện các ngươi...còn dám phản kháng sao...ta xem là các ngươi muốn chết"

- Lã Mông phải không, ngươi có vẻ rất là thông minh, một tay tưởng rằng có thể xắp xếp được cả thế gian sao.

"Hừ, ngươi không xứng nói chuyện với ta...ta và các ngươi vốn không cùng một đẳng cấp...cút đi"

- Được, nói về tư cách sao...vậy thì nếm thử của chúng ta bạo tạc phù này đi rồi hãy xem xét lại, huynh đệ...phóng phù

.....

"Cẩu vật...không biết tự lượng sức...một đám heo chó chết đi cho ta...." Bạch Phát Tiên giống như phát điên vung chưởng liền ầm ầm nện tới nhưng mà, tiếp đón họ lại là hàng loạt những tấm phù đen nhánh sau đó....

"U........ỳ........n..........h....ầm...ầm..ầm"

Tượng tự, bên phía Lã Mông còn đang nhấc mí mắt cực độ khinh thường thì ngay lúc đó một loạt những tấm phù đen đã ập đến sau đó sao....

"U........ỳ.........n........h...."

Kinh thiên động địa tiếng nổ vang lên, toàn Thiên Kiếm Môn đều rung lên ầm ầm.

Một trận tiếng nổ này, toàn bộ uy lực đều có định hướng sinh mạng mà nổ, uy lực tất cả đều bộc phát vào trong cho nên bên ngoài chỉ là kình phong và bụi bặm mà thôi.

Toàn bộ Thiên Kiếm Môn vừa có đại trận phòng hộ vừa được nhờ phạm vi nhỏ này công kích nên không sao.

Lúc này Bạch Vạn Kiếm rốt cuộc hiểu được tại sao đại sư lại bảo hắn nên buông tay mà làm, thỏa chí một lần cừu hận, sục sôi máu huyết nam nhi.

Tại vì những điều kiêng kỵ của hắn, Thiên đã giúp hắn giải quyết. Một đám bạo tạc phù này vừa xuất ra, tin rằng đám người cao cao tại thượng kia sau này sẽ có một hồi ức đối với Thiên Kiếm Môn chỉ là một mảnh tối tăm lẫn sợ hãi.

Đệ tử Thiên Kiếm Môn sau này ra đời không cần có bạo tạc phù, chỉ cần dính chút uy phong này thôi đã đủ khiến người người sợ hãi tránh xa.

Quả nhiên đại sư nói là đáng tin nhất, không có gì đáng tin hơn.

Ánh mắt Bạch Vạn Kiếm khi nhìn Thiên lại lóe lên những tia kính phục, rốt cuộc bây giờ đây một tấm cao thượng ánh mắt đã không còn dám nghĩ mình là ngang bằng với Thiên nữa mà là chân chính đệ tử, chí ít hắn cảm thấy Thiên đủ tư cách làm sư phụ mình và bản thân hắn, vô cùng vinh dự khi được hiệu lệnh dưới ý chỉ của đại sư.

Trong phạm vi bạo nổ, sinh mệnh khí tức tán lạc, tử vong khí tức lại đậm lên, trong khoảng khắc này trên bầu trời không ngờ lại bắt đầu lập lòe những tia nhịp đập sau đó tử vong và sinh mệnh 2 loại khí tức tán lạc ra liền bị cái gì đó hấp thu lại.

Sau cùng, những tấm phù triện đen nhánh lại nguyên vẹn hiện ra, mọi năng lượng đều hoàn hảo bị thu lại không chút bỏ sót.

Những cường giả địa cấp đều rất khó chết đặc biệt là 2 phe người này ai nấy đều có tu vi lẫn thực lực viễn siêu hơn những cường giả bình thường rất nhiều cho nên mấy tấm bạo tạc phù cũng không đủ để triệt để giết chết họ.

Có điều, một vụ nổ kinh khủng như vậy dù họ có bao nhiêu năng lực thì cũng vô phương phản kháng, một trận bạo nổ này qua đi đại đa số đều gặp phải trọng thương, người yếu một chút còn mất chân mất tay thê thảm không nỡ nhìn.

Điểm đáng sợ đó là sinh mệnh tinh hoa trong cơ thể bị đánh thành bọt khí sau đó thần bí biến mất đi vĩnh viễn không thể lấy lại, bây giờ họ muốn tu bổ cơ thể chữa thương sẽ phải dùng đến sinh mệnh căn nguyên hoặc đan dược cực phẩm.

Nếu cứ như vậy, họ sẽ không thể chịu đựng được bao lâu.

"Khốn nạn...đám tiện chủng các ngươi muốn chết..."

Bạch Phát Tiên vừa phẫn nộ phun ra được một câu thì bên dưới

"Phóng...."

Sau đó...

"U........ỳ.........n........h...."

Tương tự, phía bên Chiến Thần Đà cũng nhận được đãi ngộ không hề kém hơn.

Thời gian kế tiếp, chính là địa ngục chân chính của họ, là thời kỳ tăm tối nhất, khuất nhục nhất của họ.

Một đời anh minh, đã quen với làm đỉnh của thiên hạ ngắm nhìn bây giờ không ngờ lại như những con dán bị người ta mang ra chơi đùa.

Đáng hận là họ ngay cả một chút thời gian trở tay cũng không có, một chút lực phản kháng cũng không có, một bụng tức giận cũng không thả ra được, một chút tôn nghiêm cũng không còn.

Ở đây, họ cứ hết đợt này lại đến đợt khác đón nhận những vụ nổ kinh khủng, cơ thể bị dày vò không ra hình người, căn cơ đang bị lột bỏ, thương tích vĩnh cửu đang tăng lên, đến ngay cả ý chí...

Ý chí cứng rắn của một đời cường giả cũng đều đang bị cực độ bạo lực làm cho khuất nhục, lòng tự tôn bị gặp nhấm...ý chí sụp đổ

Đau đớn không thể tả trên thể xác, cơn xé rách đến từ linh hồn, sự tuyệt vọng đến từ tổn thương trong đan điền...tất cả đổ dồn về phía họ như trăm đắng ngàn cay.

Lần bạo tạc thứ 100 diễn ra, mấy trăm người đã gần như tuyệt vọng bắt đầu lâm vào buông bỏ.

Lần thứ 200 qua đi, sức sống của họ dường như khô kiệt, ý chí tan vỡ

Lần thứ 300 trở đi, sinh mạng bắt đầu mất đi, sinh mệnh căn nguyên khô kiệt, rất nhiều người đã bắt đầu bị đánh tụt tu vi, giáng cấp nhân cảnh.

Sau đó sao...không còn sau đó nữa, tại vì lúc này những vụ nổ đã dừng lại.