Một cảm giác bi thương vô hạn bất chợt lướt qua.
Vô cùng vô tận những ký ức bi thương lùa tới
Kiếm đao vung lên.
Máu tươi nhuộm đỏ, thây xác khắp nơi.
Chúng tiên phủ xuống, giết chóc vô tình.
Yêu linh khả ái như liễu mành rơi rụng.
Ngây thơ sinh mạng....yếu đuối như đèn trước gió táp.
Những sinh linh mà hắn yêu thương dần dần mất đi...
Những người mà hắn thương yêu nhất dần mất đi.
Những hài tử khả ái, tiếng cười mới đó còn quanh quẩn bên tai....nhưng mà bây giờ....chúng ở đâu.
Những nam thanh nữ tú mới đó còn yêu thương nồng thắm thề nguyền chết sống....bây giờ......
chúng ở đâu
Đã chết....chết hết....chúng chết đi khi tuổi đời vẫn còn đầy một đầu xuân xanh, đầy một niềm ngây thơ khả mị.
Chúng chết....vì lòng tham lam tàn bạo của nhân loại, vì sự giả dối đạo đức giả của họ....vì 1 lũ hung tàn khát máu mệnh danh là tiên...là ma....là phật.....
Dưới vô tận mất mát của Thiên.
Chúng chết đi....từng người....từng người một.
Hồn phi phách tán....chết một cách vĩnh viễn không bao giờ cứu vãn được, đến chân linh linh hồn cũng bị người triệt để luyện thành linh dược, thành đạo quả.
Sống, chúng sống trong gian khó.
Chết, chúng lại chết trong vô tận đau đớn.
Trái tim ngoan cường 2 đời của hắn bất chợt lúc này lại như nhũn ra....hắn mệt mỏi.
Thù hận với tam giới....yêu thương với chúng sinh...
Chém giết....tranh giành....và...
mất mát
Một ống sáo trúc khẽ đặt lên môi, vô tận bi thương mất mát liền theo tiếng sáo mà lan ra.
Tiếng sáo du dương, cao cao trầm trầm mà lại như thế gian vĩnh tồn.
Như trách thiên địa vô tâm.
Như hận người vô nghĩa.
Như trách ai vô tình.
Tiếng sáo vang lên, cảm giác mất mát lẫn bi thương như 1 cơn gió mùa thu cô độc mà lạnh lẽo trôi đi.
Nơi đâu tiếng sáo tràn đến, cỏ cây buông ra cành lá, muông thú cúi nhẹ đầu, nhân loại rơi nước mắt.
Vạn vật lúc này tựa như lâm vào tĩnh mịch, như cô đơn, như lâm vào vô tận bi thương.
Tiếng sáo này lan tràn ra trong không khí, nó không cao không mạnh nhưng lại thẩm thấu tới mọi ngõ ngách của không gian, thấm vào linh hồn, chạm vào trái tim yếu đuối của vạn vật sinh linh.
.........
Trong tiếng gió thổi nhẹ, tiếng sáo du dương mà trầm tịch này.
Một người con gái mặc váy đỏ chợt xuất hiện từ xa.
Ánh mắt nàng nhìn tới bóng lưng nam nhân đó mà trong tim như nhói lên.
Bóng lưng đó.
Sao mà cô đơn....cô độc quá.
Sao mà tang thương....đau khổ quá.
Hắn...không phải là mạnh mẽ hoạt bát lắm sao.
Không phải hắn vẫn luôn như một thần nhân phiêu linh tuấn dật bất cần đời, không màng thế gian tục sự phàm trần đó sao.
"Nam nhân của ta....chàng cô đơn sao....chàng sao lại cô độc, sao chàng có thể cô độc được chứ...hức...hức.....trên thế gian này...còn có Cửu Lý Minh Phượng ta mà....ta sẽ ở bên chàng..." trong tiếng khóc nhẹ, nàng thầm nắm chặt nắm tay, trong tim nguyện đặt 1 lời thề.
Loại ý nghĩ này vừa lướt qua liền khiến đôi má nàng chợt đỏ, tự mình thấy ngượng ngùng trước những suy nghĩ vớ vẩn của mình và của một người con gái đang yêu.
Bất chợt, nét e thẹn khả mị này hiển lộ ra, trước khuôn mặt đầy mụn đỏ...nàng vẫn thể hiện ra một nét xinh đẹp nóng cháy yêu mị mà không thể cưỡng lại.
Pháp tắc xung quanh tức thì bị loại nhan sắc này quấy nhẹ những gợn sóng, một vầng hồng quang chợt hiện, sắc đẹp của nàng lập tức liền như hình thành 1 loại sức mạnh mới.
Nhưng mà loại sức mạnh này giống như bị cái gì đó kiềm chế, trong dải hồng quang của mị sắc pháp tắc đó, vô số tia huyết sắc hỏa liên( liên là dây xích) vẫn chằng chịt kiềm giữ lại.
Trong sự vô thức, bước chân nàng cứ như vậy tiến về phía cánh rừng đó, men theo tiếng sáo bi thương, nàng vừa nhẹ nhàng cảm nhận nó vừa chậm rãi rơi nước mắt lại vừa cố khắc ghi hình bóng lãnh ngạo cô độc đó vào tim
.........
Ở một nơi khác.
"Thiên ca....bây giờ không biết huynh đang làm gì, đã 2 tháng rồi....ta chỉ được nhìn thấy huynh từ xa....ta thật sự khó chịu lắm"
"Huynh....không nhớ ta sao, tại sao lâu như vậy mà vẫn không đến chơi với ta...."
Nhan nhi khẽ ngước cái cổ trắng nõn như ngọc, làm 1 động tác hờn dỗi vô cùng xinh đẹp rồi đưa tai nghe thấy tiếng sáo bên ngoài.
Tiếng sáo này tràn đầy linh tính và hơi thở của bảo khí, nó như muốn mê hoặc nhân tâm khiến con người mộng mị.
Tiếng sáo đó, chứa đầy tình yêu đôi lứa của 1 nam nhân muốn ngỏ lời yêu, rất hiển nhiên đó là tiếng sáo của Âu Chánh Nam.
Hằng ngày, ngày nào hắn cũng đều đứng trước cửa phòng Nhan nhi thổi bài này giống như mong được sự hồi tâm chuyển ý của nàng, lại giống như muốn trồng cây si trước cửa dùng sự kiên nhẫn để đánh động trái tim nàng.
Nhưng mà 2 tháng qua, Nhan nhi nàng không được nói chuyện với Thiên, tâm tư sớm đã đi theo nam nhân đó đến tận đâu, tâm tư tu luyện còn không có chứ nói chi là 1 người nàng không thích cứ suốt ngày kề cận làm phiền.
Thật khiến nàng khó chịu muốn chết.
Hắn như 1 con đỉa bám riết không chịu tha, đuổi cũng đuổi không đi.
"Giá như...." Nhan nhi thì thầm một lời từ tận trái tim.
"Thiên ca....cũng đối với ta như vậy....giá như huynh ấy cũng nhớ đến ta....uhm...đây là"
Bất chợt lúc này, một âm thanh lạ liền xen vào.
Am thanh này trầm bổng du dương mà lại ẩn chứa một nỗi bi thương mất mát đến vô hạn.
Âm thanh này không có hơi thở của bảo khí, không lung linh huyễn hoặc.
Ngược lại, nó tràn đầy hơi thở tự nhiên, tràn đầy một tình cảm thuần túy nhất. Âm thanh này phát ra không nhấn chìm người vào trong bể tình mà lại rất nhẹ nhàng thấm đượm vào tâm linh người nghe một cảm giác như muốn chết đi sống lại.
Càng đặc biệt hơn, tiếng sáo này thuần túy không chút lực lượng, nhẹ tựa mây trôi, mềm như nước chảy nhưng mà nơi nó đi qua, vạn vật đều trầm tịch trong khổ sở, tiếng sáo đầy linh tính và lực lượng của Âu Chánh Nam vừa gặp nó liền lập tức như lửa lớn tuyết tan, không chút lực phản kháng liền tan biến.
"Là âm thanh gì....cái này nhất định không phải của tên khốn kia thổi rồi....hay quá, đáng tiếc là thật buồn...."
Nàng lẳng lặng nghe như vậy một lúc gần như quên hết đi cả thế giới xung quanh.
"Ai có thể thổi được ra âm thanh tuyệt mỹ thế này....loại đại thế này, có chút quen....ah, không lẽ là chàng..."
Đôi mắt xinh đẹp hơi mở ra, khuôn mặt nàng thoáng cái liền từ vô tận ưu thương biến thành hoan hỉ vui tươi, đôi má thoáng cái liền ửng đỏ, nét xinh đẹp kiều mị tỏa ra không bút mực nào có thể tả xiết.
Ngay lập tức, nàng nhanh như gió liền thay một bộ y phục đẹp nhất chính là 1 bộ váy dài trắng muốt với đôi hồng khăn ôm sát người tôn lên dáng người lung linh và làn da trắng hồng mê người.
Chỉ hơi chỉnh lại chút đầu tóc, nàng liền xinh đẹp khiến trời đất ghen tỵ rồi nhảy chân sáo vui vẻ bám theo tiếng sáo buồn vời vợi mà tiến tới.
........
Tiếng sáo đó.
Vẫn du dương trầm bổng như vậy.
Nó kéo dài mãi không ngừng tựa như 1 nỗi quan ái vô tận với chúng sinh.
Đó là một tình yêu vô bờ bến đối với thế gian.
Một tình yêu như tình mẹ.
Những tiếng khóc oa oa, những tiếng cười nói, những nhịp đập của cuộc sống cứ như vậy liền bình yên hiện về.
Những khuôn mặt khả ái, những chân dung hiền lành, những ngày tháng tốt đẹp.
Thế gian buồn nhất....hỏi thế nhân đó là gì?
Không phải phân tán li biệt hay sao.
Âm dương cách thế là li biệt.
Nam nữ chia rẽ là li biệt.
Tiệc tàn tình tán là li biệt.
Vạn dặm phân li là li biệt.
Nhưng mà thế gian có cái gì đáng để hoài nhớ hơn sự li biệt trong tột cùng đau đớn của một kẻ cô độc.
Chết rồi....chết hết rồi....những sinh linh mà hắn yêu thương nhất.
Bỗng dưng....
Hắn lẻ loi...cô độc trước dòng đời cô quạnh này...không còn một ai bên cạnh.
Thế gian....có phải chăng đã quên mất đi một sinh linh như hắn.
Trời đất phải chăng đã thật sự ruồng bỏ hắn....
"Tách...." một giọt nước mắt bi thương rơi xuống từ đôi gò má cô độc.
Hắn khóc.....
Sau bao nhiêu áp lực và mất mát....rốt cuộc hắn đã không chịu được mà phải khóc.
Thế nhân chê cười anh hùng không thể khóc sao, đó chỉ thuần túy là do họ chưa cảm nhận được nỗi khổ lớn nhất trong đời mà thôi.
Hắn khóc....
Là khóc thương cho vô vàn sinh linh hắn đã từng bảo bọc.
Hắn khóc
Là cho những đứa bé thơ ngây nhút nhát đã trải qua biết bao gian khổ để sinh tồn để rồi chết đi trong đau đớn.
Và Hắn khóc...
Là do cả chính hắn....
Hắn sinh tồn trong vô tận gian nan, người hắn yêu nhất vì hắn mà chết đi, nơi chia sẻ tâm tình duy nhất của hắn bị mất đi.
Vô số sinh linh trong vòng tay hắn bị người ta lần lượt cướp đoạt đi.
Hắn....
Hắn trải qua biết bao nhiêu gian nan....
Hắn....
Mỗi bước chân đều phải dùng máu để đánh đổi.
Và hắn....
Bây giờ....hắn còn lại gì.
Cả đời hắn chỉ có vô tận gian nan, sau đó là đau khổ và cuối cùng....là mất mát....
Máu nóng trên thân đã khô kiệt vì mệt mỏi.
Nước mắt đã cạn vì bi thương.
Cuối cùng.....hắn vẫn là 1 kẻ cô độc không còn ai bên mình.
Hắn.....khóc....
Hắn khóc....là khóc cho chính mình....cho bao nhiêu cảm thương và mất mát của mình....cho bao nhiêu gian khổ và áp lực.
Hắn khóc.....là vì hắn.....
Cô đơn.
"Tách....tách....tách...." từng giọt...từng giọt bi thương chi lệ tràn mi rơi xuống.
Vạn vật xung quanh lập tức như lâm vào khổ hải. Chim muông nức nở....giun dế co minh run rẩy....và trái tim.
Trái tim nhân loại thì co thắt lại....
"Tách...tách....hức...hức..." Nhan nhi đã khóc....khóc thành một con mèo mướp.
"Tách....tách...huhu" Cửu Lý Minh Phượng cũng khóc....khóc như lê hoa đái vũ.
Nhìn thấy bóng lưng cô độc của nam nhân đó, nhìn thấy giọt nước mắt của hắn đó....nhìn thấy vô tận đau khổ trong tiếng khóc đó.....trái tim nàng đau đớn không cách nào tả xiết, đau đến chết đi sống lại.