Trong cái lúc mà phong vân quyển động, thời thế khắp nơi dậy sóng này thì Thiên lại không hề biết điều gì cả.
Hắn ở Thiên Kiếm Môn trọn vẹn dùng tròn 1 ngày để chữa thương đến gần khỏi sau đó liên lạc với 2 lão cẩu hữu kia, nào ngờ vừa mới nói chuyện được 1 câu sau đó đã bị dội một đợt mưa xuân tối tăm mặt mũi, chờ đến khi được nói thì hắn liền tàn nhẫn hạ sát chiêu, 3 câu đốn hạ 3 cường giả địa cấp trung kỳ.
Mặc dù 3 người họ không kịp trả lời Thiên nhưng mà hắn biết, nhất định họ sẽ giúp mình.
Với địa vị của nhị lão, một chánh một tà như họ sẽ có thể trong thời gian nhanh nhất tìm cho Thiên những thứ cần thiết và bây giờ điều hắn cần làm đó là đi tới Khí Kiếm Các và tranh thủ học hết những thứ cần thiết.
Ngay trong buổi chiều hôm đó, Thiên đã đến ngoại vi Khí Kiếm Các bắt đầu từng bước học những cơ sở luyện khí đạo.
30 phút sau đó.
"Keeeeng....keng....keng..." vị sư huynh luyện khí sư cầm một cán búa lớn nặng hàng trăm cân nện lên một khối thép tinh, thủ pháp nện búa vô cùng tinh diệu.
"Muốn luyện khí thì đầu tiên phải biết rèn quặng, chỉ có rèn đến trình độ nội luyện vạn chuy thì vũ khí mới có thể luyện đến nhân phẩm"
"Người rèn sắt nếu không đạt đến trình độ đó thì cả đời không thể thành đại sư, vũ khí cũng chỉ thể mang ra cho nông dân cày cuốc mà thôi..."
"Mà muốn luyện được ra nhân phẩm chân binh thì phải hiểu được kết cấu của kim loại, hiểu thấu đáo được mọi kết cấu phù văn trong chất thép, mà muốn hiểu được như thế thì ngươi nhất định phải rèn ra được sắt tinh, khi nào đạt đến 90% độ tinh khiết sẽ đạt đến trình độ nội luyện, khi đó ngươi mới có thể mang phôi thép đi thực hiện công đoạn thứ 2..."luyện phù"
"Muốn luyện được phôi thép sẽ phải cần một bộ đặc thù chuy pháp chứ không phải gõ bậy gõ bạ mà được, mỗi loại luyện khí tài liệu đều có cách sử dụng khác nhau và mỗi thứ kim loại đều có một loại chuy pháp tương ứng, ngày hôm nay ta đã dậy cho ngươi môn loạn phong chuy, chuyên dụng để rèn phổ thông kim loại, ngươi thấy chưa"
Thiên ở ngoài nghe câu lọt câu không, bất chợt nghe thấy câu cuối này hắn liền thành thật gật mạnh đầu.
Ôi thần linh ơi...luyện pháp bảo mà còn phải đi rèn nóng, lấy búa nện...ta...
"Đừng ngây ra đó nữa, hiểu thì tự mà gõ đi...ngày hôm nay yêu cầu của ngươi là luyện thành bộ loạn phong chuy dễ nhất này"
Nói xong vị sư huynh này liền tung cái búa qua cho Thiên vô tư không hề biết rằng cây búa này nặng tới hơn 800kg.
"Xoát..." Thiên khều tay tiếp lấy cây búa đang xé gió lao tới sau đó còn nghịch ngợm múa tít búa trên tay như một món đồ chơi bằng nhựa.
Chịu thôi, cả 2 đời hắn làm người luyện ra thần binh tiên khí nhiều vô kể nhưng cầm búa đi rèn kim loại lại là lần đầu tiên.
Thấy thủ pháp cầm búa dễ dàng này của Thiên, vị sư huynh này khá bất ngờ
"Uhm...rèn khối sắt này, dùng búa thế này...thế này..."
Mặt Thiên méo xệch đi khi nghe vị sư huynh nhiệt tình này chỉ cho tỉ mỉ từng chi tiết khi đánh búa, rèn sắt, châm hỏa lò.
"Uhm....được rồi, ngươi thử đi"
Thiên ngượng ngượng đi tới chỗ bệ rèn cầm kẹp kẹp lấy một viên thép quặng, nhưng hắn cũng chẳng thèm ném vào hỏa lò mà cầm miếng quặng nhìn một chút sau đó đặt luôn lên bệ rèn.
"Rèn sắt...rèn sắt...luyện tay, chơi búa.."
Tay Thiên xoay nhẹ chiếc búa sau đó lấy một góc độ quỷ thần khó hiểu liền mang theo đại lực, rít gió nện xuống.
"Keng..." một âm thanh ngắn gọn vang lên, cục sắt to như nắm đấm đã bị nện thành một con dán.
Vị sư huynh ở ngoài nhìn vào thấy hắn như vậy ánh mắt liền nhịn xuống tức giận muốn chửi nhưng nhìn thấy thái độ kỳ lạ của Thiên hắn lại ráng nín nhịn lại.
"Ngươi muốn ta rèn sao...được, vậy ta rèn..."
Thiên trở viên quặng sắt
"Keng..." cây búa lại rít gió nện xuống.
Nhưng nếu ai tinh mắt sẽ thấy được góc độ nện búa này của Thiên vô cùng xảo diệu, viên quặng sắt bị nện thành một tam giác trông có vẻ trơn nhẵn sáng bóng nhưng lại giòn tan như gốm xứ.
"Ta rèn...ta rèn...ta nện
Thiên lại trở miếng thép.
"keng..."
Lần này ánh mắt vị sư huynh kia đã hiện lên sắc đỏ tựa như không nhịn được nữa.
Nhưng mà hắn không hề biết rằng khối thép mà Thiên nện xong 3 búa kia lại sinh ra một quy luật rất kỳ lạ, mỗi búa đều chứa một loại sóng xung kích liên miên bất tuyệt và mỗi lần như vậy đều để miếng quặng giữ lại một khoảng cách nhất định ở chính giữa.
"Keng..." búa thứ tư của Thiên giống như phá thiên lập địa, lực mạnh vô cùng, búa vừa nện xuống thậm chí khiến nền đất cứng rắn bị nện lún, mặt đe bị móp đi nhưng mà viên quặng lại thần kỳ không hề bị đập bẹp dúm như người khác nghĩ.
Cầm lấy viên quặng tròn tròn nhẵn thín, Thiên vừa lòng đưa cho vị sư huynh kia nói.
"Sư huynh...ta rèn xong"
Vị sư huynh này cầm viên quặng trên tay, cái mặt như toa tầu hỏa, 2 lỗ tai xịt khói, ngay lập tức...nước miếng lại tung bay
"Tên đần độn kia, ngươi ăn phân hay sao mà ngu đần như vậy hả, ngươi có biết vì sao quặng kim lại không thể trực tiếp mang ra rèn không..."
"Nện...nện..ngươi chỉ biết nện thôi, ngươi có biết quặng kim là cứng rắn cỡ nào không....ngươi có biết ngươi phải dùng bao nhiêu búa, bao nhiêu sức lực để rèn ra một khối quặng tinh bằng bàn tay không...."
"Ta nói ngươi quá trời quá đất tại sao một chút xíu cũng không lọt tai....tại sao không nung quặng, tại sao không dùng loạn phong chuy pháp...tại sao lại chỉ nện mấy búa đã xong"
"Ta cho ngươi biết, ta không rảnh đi dậy mấy thứ lười biếng ngu đần như ngươi....không muốn học thì cút ngay đừng để ngứa mắt ta"
Lúc này vị sư huynh này nộ khí xung thiên đã xiết lại nắm tay sau đó miệng hắn ta còn chưa kịp chửi câu tiếp theo thì đã bị một âm thanh cắt ngang.
"Crốp....rốp....."
Âm thanh này.....là tới từ...
Sau đó ánh mắt hắn khó hiểu nhìn vào bàn tay phải đang cầm viên quặng Thiên vừa đưa, cái miệng lập tức ngậm lại như pháo xì hơi.
Nhìn vào bàn tay, một thứ làm lão cả đời không quên đã đập vào mắt.
Ở đó....trong lòng bàn tay hắn, là một đám những mảnh vụn quặng dơ bám bẩn che khuất đi một viên sắt tinh sáng rực đang nằm bên trong.
Viên sắt tinh này chỉ nhỏ bằng ngón cái nhưng bề ngoài lại phủ đầy phù văn đặc thù kim loại, với mật độ dầy đặc kín mít không chỗ trống.
"Siêu...siêu...phôi tinh kim" miệng hắn run run lắp bắp phun ra 4 chữ.
"Ngươi...ngươi là làm thế nào được?"
Trước câu hỏi chân thành này, cái mặt Thiên rất bất đắc dĩ giả ngu.
"Sư huynh, vòng sơ tuyển...ta hoàn thành rồi chứ"
Vị sư huynh này đắng chát đưa mắt nhìn về nơi xa xăm nhẹ nói.
"Ngươi đi đi, chúc mừng ngươi trở thành luyện khí sư sơ kỳ"
Thiên vui vẻ bước đi mà không hề biết rằng 4 nhát búa của mình đã hơn hẳn được 10 năm rèn sắt, rèn tay, rèn tinh thần kiên nhẫn của bất kỳ một luyện khí sư nào đều phải trải qua, và một viên siêu cấp phôi kim hắn rèn ra này đã đạt đến trình độ chân bảo sơ kỳ.
Chính là vũ khí phù hợp cho nhân cảnh cường giả sử dụng, một viên tinh kim này thậm chí không cần bất kỳ những công đoạn sau đó, không cần "luyện phù", "cố phù", "khắc linh", "sinh linh", khắc phù".
Một viên quặng sắt tầm thường này nhưng lại đã chứa đựng sẵn một môn phù văn đặc trưng của kim loại có tên là "giảo kim" bình thường ẩn hiện không phát nhưng khi trảm vào những loại vũ khí có chất liệu kém hơn hoặc chân khí phòng ngự kém hơn sẽ tự động sinh ra sự giảo sát với kim loại khác tựa như một loại khắc chế.
Loại phù văn này xưa nay chỉ đạt đến trình độ hoàng phẩm trung kỳ, tại vì mật độ phù văn của nó rất mỏng, không có bất kỳ luyện khí sư nào có thể tăng được lên mật độ phù văn này cho nên uy lực rất thấp.
Nhưng 1 viên tinh kim của Thiên luyện lại khác hoàn toàn, đơn giản là vì nó đã đạt đến mức độ tinh khiết tuyệt đối, phù văn cô đặc, thần thông tự thành, huyền phẩm phân cấp, uy lực thập bội.
Nếu một thanh bảo binh chỉ cần dùng một viên cực phẩm tinh kim này dung nhập không hoàn toàn vào lưỡi kiếm liền sẽ tương đương với có thêm một đạo thần thông, uy lực bảo binh sẽ trực tiếp tấn cấp một phẩm.
Sắt quặng ở Thiên Phù Giới này tuy là phổ thông khí tài nhưng lại là thứ không thể thiếu trong bất kỳ vũ khí nào nguyên nhân tất cả cũng chỉ vì kim hệ thần thông "giảo kim" này.
Do đó việc nghiên cứu và rèn ra tinh kim sắt ở Thiên Phù Giới là một ngành vô cùng có giá. Một luyện khí sư cũng chỉ yêu cầu có thể luyện ra nội luyện tinh kim là đã đạt yêu cầu làm một luyện khí sơ kỳ, khảo nghiệm ở Khí Kiếm Các cũng vậy.