Giới Thần

Chương 748: Thánh Sư




"Tinh...tinh...tinh...tinh..." những âm thanh mê người không ngừng vang lên

Tiết tấu càng ngày càng nhanh hơn, tay Thiên kết ấn cũng càng ngày càng nhanh hơn, kiếm nguyên sa cũng càng ngày càng dầy đặc hơn.

Số lượng phù văn được tích lũy đến con số đáng sợ.

2 tỉ...2,5 tỉ...2,7 tỉ...3 tỉ....3,5 tỉ...

Một trận áp lực khổng lồ bắt đầu dâng lên, kiếm thế kiếm ý giống như thao thiên triệt địa bùng phát như cuồng triều hãn hải.

Lực phá hoại khủng bố dâng tràn lên cao như muốn xé rách thương khung.

Đến một trình độ cô đọng như thế này rốt cuộc cự đại không gian lực cũng không thể nào gói ghém ẩn dấu được hết lực lượng tiết ra.

"Ầm....ầm..." mầu trời giống như có hiệu triệu, mây đen bắt đầu kéo tới

Thiên đạo vô tình, xưa nay bất kỳ vật gì một khi đạt tới tình trạng có thể uy hiếp đến thiên đạo thì tất sẽ bị thiên đạo giáng kiếp.

Với sự kết tụ đáng sợ của kiếm ý, kiếm thế dưới này tuy không phải vật gì khủng bố nhưng nếu ngưng thành một tia thì uy lực tuyệt đối không hề nhỏ.

Thậm chí nếu mà so sánh ra thì nó còn đáng sợ hơn một món cực phẩm địa binh vô hạn tiếp cận thiên cấp.

"Kiếm ý bổn nguyên" phù văn và "kiếm thế bổn nguyên" phù văn mà Thiên khắc tuy chỉ là bản đơn giản có cấp độ huyền phẩm đỉnh.

Nhưng lại có tới hàng tỉ đạo phù văn cùng kết lại thành một chỗ thì dù nó không phải địa phẩm cũng sẽ có công dụng còn lớn lao hơn nhiều so với địa phẩm.

"Đây...đây là, bảo kiếp...là bảo kiếp...một món phù văn đã tiếp cận thiên phẩm bảo vật thì mới có bảo kiếp...không lẽ..."

"Không thể nào...thiên phù..không thể nào"

Lúc này tại giữa sân, bàn tay Thiên rốt cuộc chậm rãi dừng lại, số lượng phù văn mà hắn khắc ra vừa vặn dừng lại ở con số 3 tỉ 999 triệu 991ngàn vừa vặn thiếu đi 9000 đạo.

Nhờ như vậy cho nên nguyên một tấm Kiếm Nguyên Sa liền vừa hay đạp nhập đến địa phẩm đỉnh không vượt qua giới hạn thiên phẩm.

Lôi vân trên bầu trời cũng vì thế mà gầm gừ bắt đầu tán đi để lại một bầu trời trong xanh nắng ấm.

Lúc này bên dưới, nguyên tấm kiếm nguyên sa đã phủ kín lên toàn bộ khu quảng trường.

Nhìn từ ngoài vào người ta sẽ có cảm giác thấy nó vô cùng bình thường, thậm chí gió thổi cỏ lay đều không có một tia khác lạ nhưng mà những người ở đây đều biết, nguyên tòa quảng trường này bây giờ đã không khác gì một món địa phẩm bảo khí cỡ lớn.

Diệu dụng của nó là gì họ không biết nhưng mà nhìn vô cùng vô tận phù lực từ khắp nơi yên lặng kéo về là họ biết, bảo vật này vẫn là đang sống sờ sờ trước mắt họ.

Ở giữa sân, Thiên không biết đã cầm trong tay từ lúc nào một quả cầu thủy tinh bằng nắm tay. Quả cầu này trong suốt lung linh tựa như có nước bên trong, mỗi lần tay Thiên giao động nó một chút là nguyên tòa giảng đường liền hô ứng theo.

"Uhm...xong rồi, các ngươi tiến vào đi" giọng Thiên vang lên khiến một đám học sinh ngơ ngác tỉnh lại.

Chúng nghe lời bắt đầu di chuyển bước chân tiến vào.

"Cạch..." bàn chân bước lên nền gạch nhưng kỳ lạ là họ lại không hề cảm nhận được bất kỳ điểm lạ thường nào

So với trước khi Thiên khắc phù thì mọi thứ giống như không có bất kỳ sự thay đổi, chỉ ngoại trừ có mấy vị hành gia khi tiến vào là cảm nhận được chút khác thường.

Đặc biệt là thanh niên phân thân Bạch Vạn Kiếm, càng tiến vào trong ông ta lại càng không thể dấu được khiếp sợ trong lòng.

"Thật đáng sợ...kiếm thế, kiếm ý, kiếm nguyên lực. Kiếm tu mà ở đây tu luyện thì còn lo gì không đạt đến cực hạn kiếm đạo...thậm chí cả bản thể của ta tiến vào cũng có cơ hội thăng tiến kiếm đạo thêm một tầng...đáng tiếc nó lại cần phải có chìa khóa"

Không sai...sở dĩ Thiên để lại 90000 lỗ hổng trong kiếm nguyên sa chính là dành riêng cho những đệ tử của mình, đó chính là những chiếc chìa khóa.

Tam lão lại mê say bàn tán.

"Lấy 9 vạn viên giả đan dung nhập vào phần khuyết, hoàn thiện nốt trận pháp cuối cùng...thì ra lý do hắn cố ý chừa lại 9 vạn đạo phù văn là như vậy"

"Không sai...bằng cách này sẽ khiến cho bảo vật không phải độ thiên kiếp nguy hiểm mà còn có thể không ngừng mạnh mẽ lên nhờ tu vi của các đệ tử"

"Lão Hoành, lão thì biết cái gì...9 vạn chỗ trống này từ khi chúng ta bước vào đã tự động bù lấp vào bằng viên giả đan của mình, đó là chìa khóa nhập trận đó...là chìa khóa kho báu đó..."

"Kho báu nỗi gì, ta có thấy gì đâu mà kho mới chả báu...hừ"

"Lão ngu xuẩn này, ngươi không nhận ra sao viên giả đan của ngươi là đang tự động vận chuyển đó, vô sắc kiếm thế và kiếm ý đang trào vào rèn luyện nó....bằng cách này, coi như ngươi có một vé chắc chắn sẽ ngộ ra kiếm ý và kiếm thế, thậm chí có thể luyện nó tới đỉnh phong...đây còn không phải kho báu vô giá thì là gì"

"Ờ...ta cũng thấy vậy, quá trình này vô cùng bí mật mà chậm chạp nhưng lại giống như nước chảy từ cao xuống thấp, nếu không phải tinh thần lực ta cao thì đã không nhận ra...cách này quả thật là tuyệt diệu ah"

"Thật không thể tưởng nổi...dùng đại trận như thế này đệ dậy học sinh có thể khiến họ đảm bảo ngộ được "thế" và "ý"...thậm chí luyện tới đỉnh...hỏi tại sao hắn tự tin có thể đưa đệ tử của mình tới đỉnh"

"Không sai, dùng vật này để giáo dục học sinh cho dù là dậy một con heo cũng có thể dậy thành thần...chứ chưa nói chi là cộng thêm cách giáo dục nghịch thiên kia nữa...haiiii, quả thật như hắn nói...chúng ta già rồi"

Lúc này đôi vợ chồng Dược Thiên Kiều cũng âm thầm truyền âm.

"Hoàng Thanh Thiên...tiểu tử này, thì ra mấy ngày trước hắn hay tới xem ta luyện đan thì ra là để học mót....ah..vậy không lẽ"

"Không sai...phu nhân, bây giờ hắn có thể khắc được phù văn thì cũng đồng nghĩa với hắn đã luyện thành thánh đan và đồng nghĩa với hắn đã có trình độ luyện đan cấp tông sư"

" chưa tới 20 tuổi tông sư,...thật không thể tin được, ta nhớ hắn bắt đầu tiếp xúc với đan đạo tới bây giờ hẳn không tới 1 năm đi..."

"Yêu nghiệt cỡ này, không thể dùng lẽ thường để suy đoán...phu nhân nàng xem kế hoạch nấu cơm gì của nàng tới đâu rồi...xúc tiến đi"

"Không phải ta không muốn mà là nữ nhi của ta da mặt mỏng làm ta ngay cả cơ hội phóng thuốc cũng không có ah"

"Không cần nghiêm trọng như vậy, chỉ cần tác hợp giúp chúng nó xác định quan hệ là được...con gái chúng ta xinh đẹp như vậy không lẽ chủ động câu dẫn mà còn lo bị từ chối"

"Chàng hay quá, có ngon thì chỉ nó đi, ta không có biết câu dẫn nam nhân....ta không biết"

"Nàng...thiệt là, nàng xem hồng nhan tri kỷ bên cạnh nó nhiều như vậy, có ai mà không thầm thương trộm nhớ hà...thời gian gấp gáp rồi,...đứa con rể này ta nhất định phải nhận, nàng làm sao đó thì làm"

Ở một nơi khác.

"Uhm...đây là lôi kiếp, là bảo kiếp...ah không lẽ là có thiên phẩm bảo khí sắp xuất thế"

"Là ai...không lẽ là tông sư Miêu Hoành đang luyện khí...đại sư sắp tấn cấp thánh sư sao"

"Oh...không đúng, đây là bảo kiếp nhưng không phải ở luyện khí các...đây là...giống như ở giảng sư đài ah"

"Thật là đáng sợ...đây là oai lực thiên bảo sao...thật khủng bố ah"

Khắp cả Thiên Kiếm Môn đều sôi trào lên giống như cái chợ, sâu trong các tòa kiếm phong thậm chí các vị đại năng cũng hoảng sợ thức tỉnh từ bế quan.

Cách Thiên Kiếm Môn 10 vạn dặm, một đôi nam nữ tiên phong đạo cốt khí thế trên thân mạnh mẽ không thể tả.

"Uhm...đây là....là bảo kiếp, là ai đang luyện thiên bảo, thế gian từ khi nào lại có Thánh Sư ah"

"Phương hướng này, hẳn là cách ta hơn 10 vạn dặm, ở đó hẳn là Thiên Kiếm Môn"

"Không thể nào, Thiên Kiếm Môn sao lại có thể có Thánh Sư cơ chứ....không được, ta phải cấp tốc hồi Thái Huyền Môn báo cho các trưởng lão"

Ở một nơi khác.

"ơ...đây là thiên kiếp...là bảo kiếp,không lẽ Thiên Kiếm môn sắp ra đời một Thánh sư...ah, ta phải cấp tốc báo cho môn phái ah"

Trong ngày hôm đó, toàn Thiên Phù Giới giống như chấn động.

Thánh sư, là truyền thuyết thiên phẩm luyện khí giả.

Xưa nay chưa từng có nghe thấy thánh sư xuất hiện, ngay cả thánh bảo cũng gần như chưa bao giờ.

Xưa nay chỉ nghe thấy bảo vật tiếp cận thánh bảo mà thôi, nhưng dù là như vậy thì cũng là thứ hiếm có trên đời, toàn Thiên Phù Giới có thể đếm không hết trên 10 đầu ngón tay và đều là trấn khí trấn tông siêu cấp bảo vật, thậm chí những môn phái xếp hạng 10 như Thiên Kiếm Môn cũng không có được một món là có thể thấy được bảo khí cấp bậc này quý hiếm đến cỡ nào.

Lúc này tại Thiên Kiếm Môn, giảng sư đường Thiên lại một lần nữa bắt đầu buổi dậy của mình.

"Các ngươi buông lỏng tinh thần đi..." giọng Thiên vang lên

Không biết là Thiên có dụng ý gì nhưng mà đám học sinh này đã có thói quen nghe lời hắn, và trước giờ mỗi lần như vậy họ đều nhận được lợi ích vô cùng.

Tinh thần vừa buông lỏng ra, ngay lập tức họ liền hoảng sợ