Giới Thần

Chương 747: Kiếm Nguyên Sa




"Vô hệ kiếm thế" vốn không phải là một dạng phù văn mà nó là bổn nguyên phù văn trong một loại dược liệu Thiên học mót từ chỗ Dược Thiên Kiều luyện đan.

Kiếm Thế Bổn Nguyên Thánh Đan.

Một loại trung phẩm địa đan vô cùng khó luyện, tự thân luyện đan sư không chỉ phải có tạo nghệ dược đạo cao thâm mà còn phải có được ít nhất 2 thành kiếm thế.

Lấy kiếm thế ngưng luyện mà luyện thành đan, loại đan dược này không những yêu cầu dược liệu không nhiều mà còn có thể giúp người luyện dược rèn luyện kiếm thế và tinh thần lực vô cùng tốt.

Dược Thiên Kiều chính là muốn dùng nó để rèn kiếm đạo cho mình do đó Thiên cũng dễ dàng học mót được.

"Vô hệ kiếm ý" cũng tương tự như vậy, chính là lấy kiếm ý luyện thành đan dược, người sử dụng sẽ có 10% cơ hội lĩnh ngộ ra kiếm ý.

Đừng xem thường 1 thành sắc xuất này, chỉ bấy nhiêu đó thôi nhưng đã tạo ra cơ hội cho một kiếm tu ngưng luyện ra kiếm ý mà nếu như bình thường e rằng cả đời hắn cũng không luyện ra.

1 thành cơ hội này đối với bất kỳ kiếm giả nào cũng đều là quý giá không cách nào sánh được.

2 loại đan dược này chính là độc môn đan dược của dược gia, toàn Thiên Phù Giới cũng chỉ có gia tộc này là luyện được.

Dược phu nhân dùng "kiếm ý bổn nguyên thánh đan" này để rèn luyện kiếm ý và Thiên đi chơi với 2 nàng Nhan nhi, Sương nhi thì tất nhiên là không thể bỏ qua được loại kích thích này.

Ngày hôm nay, Thiên lấy ra 2 đạo phù văn bổn nguyên trong 2 viên đan dược này để khắc phù.

Nhìn thấy nó, kể cả 3 lão đầu không nên nết hay vợ chồng Dược Thiên Kiều đều giống như bị sét đánh trúng.

Phù văn này, loại kiếm ý, kiếm thế này không có ai rành hơn họ, không có ai hiểu rõ hơn họ. Tuy họ không giỏi về khắc phù nhưng về phù văn lại không phải người thường có thể sánh bằng.

Bằng cách mà Thiên lấy bổn nguyên phù văn ra từ 2 viên đại dược đã khiến họ giống như không thể tin nổi.

Đừng tưởng rằng một luyện phù sư chỉ cần nhìn thấy một loại phù văn là có thể khắc được nó...không có đâu.

Mỗi loại phù văn được khắc ra chính là một quá trình tìm tòi nghiên cứu vô cùng gian nan thậm chí đúc kết nên từ hàng trăm ngàn lần thất bại mà có.

Đan dược, phù bảo hay luyện khí. Cả 3 môn này đều giống nhau, do đó những đại sư trong các chức nghiệp này đều phải có một sự kiên trì vô cùng cao, có thể nói họ vừa giống đại hành gia nhưng lại vừa giống một tên khùng.

Mặc dù trong 3 chức nghiệp này đều không thoát khỏi bản chất tới từ phù văn nhưng mà lại phải phân ra thành 3 chức nghiệp rõ ràng...đó là vì sao.

Tại vì bất kỳ phù văn trong chức nghiệp nào cũng đều phải dùng cách đặc thù của chức nghiệp mà vẽ ra.

Dược đạo thì lấy dược tính ngưng phù

Khí đạo thì lấy kim loại ngưng phù.

Phù đạo lại lấy công pháp võ học tinh thần lực để ngưng phù.

Nếu như có một ngày phù sư có thể họa ra dược phù thì không phải nói dược đạo lúc đó sẽ bị phù đạo thay thế hay sao.

Không có....điều đó là không thể, bao nhiêu đời tông sư đều không cách nào vượt hạn làm ra điều này.

Nhưng mà hôm nay họ là thấy cái gì.

"Kiếm thế bổn nguyên thánh phù", "kiếm ý bổn nguyên thánh phù"...đây không phải là dược phù hay sao, đó là những phù văn dược đạo chân chính nhưng mà Thiên....hắn dùng để vẽ ra.

Không tốn 1 cây dược liệu

Không tốn một ngọn lửa

Không cần đan lô

Hắn dùng tinh thần lực để khắc ra tất cả.

Còn kia...đạo kim cương phù kia, đó không phải là khí phù hay sao.

Cả đạo "tụ nguyên phù" cũng vậy, đó cũng là dược phù kia mà.

Sốc....cảm giác duy nhất của các đại hành gia bây giờ đó là sốc.

500 đạo tinh thần ti đã là một điều họ không thể tin vào mắt mình.

Bỏ qua mọi dụng cụ, lấy tinh thần khắc phù lại khiến họ muốn nghẹt thở

Lấy tứ phù tụ đỉnh, phù phù nối liền kết thành một tấm cự đại lưới lớn, lại tiếp tục khiến họ muốn khủng hoảng.

Bây giờ hắn lại khai thác được cả dược phù và khí phù, tất cả đều tự nhiên thiên thành khắc lên không gian bện thành một tấm lưới phù văn.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim họ giống như ngừng đập, lồng ngực như nghẹn lại, cảm giác giống như không chân thật.

Ở trên đó, Thiên điều động 500 đạo tinh thần ti linh động như tay chân, phù đạo hắn khắc ra nhanh không gì sánh được, chính xác không gì sánh được.

Tất cả đều như lưu thủy hành vân, nhẹ nhàng linh hoạt mà hoa mỹ cứng cáp. Thiên đứng ở đó cả người đứng thẳng tấp, tinh khí thần đều tập trung cao độ, toàn thân khí chất như tông sư như thần thánh, đẹp trai mà hấp dẫn, tay lại hóa thành vô số những chuỗi tàn ảnh vẽ ra trong không trung.

Phía trước mặt hắn một tấm lưới vô sắc lấp lóe những tia sáng nhẹ đang không ngừng dập dờn.

Kiếm ý bộc phát ra càng ngày càng lớn, thu mà không phát

Kiếm thế cũng tích tụ càng ngày càng lớn, tụ mà không tán

Phù lực từ khắp nơi cũng đổ dồn về đây càng ngày càng nhiều...càng ngày càng dầy đặc

Cảm nhận thấy kiếm ý, kiếm thế phả vào mặt, đám đệ tử bên ngoài đều giống như phát hiện thấy kho báu, ánh mắt long lanh yêu thích, khi nhìn Thiên họ đều không thể nhịn được một tia ngưỡng mộ lẫn thần tượng.

Trong nhóm đó, có rất nhiều người đều đưa tới ánh mắt đố kỵ sau đó chuyển sang âm độc.

Một tên đệ tử da trắng có cái nốt ruồi ở lỗ tai còn thầm nhủ "Hoàng Thanh Thiên...tiện nhân, chờ ta học xong một thân bản lĩnh sẽ cho ngươi biết bần hàn và đại tộc chênh lệch cỡ nào, làm kẻ thù của tộc ta sao...ngươi cũng xứng"

Một tên khác có đôi mắt xếch cũng nói "Hoàng Thanh Thiên...ta nhổ vào,...ngày hôm nay ta sẽ nhịn, chờ khi học hết bản lĩnh của ngươi sẽ về gia tộc dùng đại giá để tu luyện...tiện cẩu, chờ ngày đó đi, ta sẽ tự tay trảm sát ngươi dưới tay"

Ở một góc khác, một tên đệ tử mặc áo bào thô, mặt có vết sẹo kéo từ mắt trái tới gò má phải, trên khuôn mặt ẩn dấu quỷ khí âm u. Khi nhìn Thiên hắn ta lóe lên môt tia thanh quang u ám trong mắt đầy thù hận.

"Hoàng Thanh Thiên...Âu Chánh Nam ta sẽ trả thù...con mồi đáng thương của ta...chờ khi ta học xong những thứ ngươi dậy, lúc đó ngươi sẽ may mắn được ta dùng chính những thứ đó để giết ngươi...côn trùng ngu xuẩn ah, ngươi sẽ phải nhận lấy hết mọi đau khổ thế gian...hahaha..."

Trong khi đó ở chỗ khác, những thiếu nữ đều nhin Thiên một cách như si như say, trái tim đập lên từng hồi loạn nhịp

Các nam nhân lại nhìn như thấy thần tượng, tròng mắt ánh lên tia hâm mộ lần tôn kính.

Cửu Lý Minh Phượng khi nhìn Thiên 2 má đều phớt hồng ửng đỏ, ánh mắt không hề che dấu đi thương nhớ.

"Nam nhân của ta, ngươi thật sự đã làm phượng tâm của ta lạc lối...nam nhân thổi sáo phiêu dật, ấn tượng...còn bây giờ, ngươi tập trung như vậy...thật là đẹp trai, thật hấp dẫn..."

Con tim nàng đập lên từng hồi rộn ràng.

Ở chỗ khác, Nhan nhi xinh đẹp như thiên tiên, tóc dài óng ả, mặt đẹp như hoa như ngọc bây giờ lại càng thêm đẹp, đôi má vốn đã phớt hồng bây giờ lại càng thêm ướt át, môi trái tim đỏ mọng lại càng mê người.

"Thiên ca...huynh có biết là đã làm ta trở thành thế nào không...ta..."

Ở một chỗ khác, Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Tuyết xinh xắn khả ái đưa cặp mắt vừa hạnh phúc vừa dịu dàng nhìn tới Thiên.

Trình Tú Anh lại càng hiện 2 trái tim trong mắt.

Ở giữa quảng trường, tấm lưới của Thiên cũng được luyện ra rộng gần mẫu đất, hơn 1 tỉ phù văn đã được vẽ ra hoàn mỹ vô khuyết mà bện vào lưới, tất cả giống hệt như một môn nghệ thuật đẹp mắt.

Mỗi đạo phù văn Thiên đều cố ý quện vào một ít không gian hệ lực lượng khiến cho toàn tấm lưới lớn ẩn chứa mấy triệu đạo kiếm ý kiếm thế nhưng lại ẩn hiện không tiết ra ngoài.

Toàn bộ lực lượng một bộ kiếm nguyên sa này đều được thu gọn nội liễm vào trong, bên ngoài mọi người cảm nhận được chỉ là một chút dư uy tiết ra, đó là do sự nén ép cô đọng đến cực điểm của một loại lực lượng mà sinh ra áp lực.

Bên trong mảnh kiếm nguyên sa này không gian được nén ép lại, phù lực cô đọng lại, kiếm thế ngưng đọng lại, kiếm thế cũng đậm đặc lại.

"Tinh...." một âm thanh mê người vang lên

Khi mọi người thức tỉnh nhìn lại thì đã thấy một tấm kiếm nguyên sa mênh mông này lấy Thiên làm trung tâm bắt đầu buông lỏng ra báo hiệu cho một tấm cự đại phù văn lưới lớn đã hoàn thành.

Sau đó âm thanh "tinh...tinh...tinh..." liên tiếp vang lên giống như pháo bông.

Không gian sền sệt được Thiên nới lỏng ra, nó tràn ra mặt đất, leo lên cây cột, phủ lên trần nhà hoàn mỹ dung hợp với chất gỗ, chất đá trên đó rồi dần ổn định.

Những âm thanh "tinh...tinh" chính là do những đạo phù văn này khắc lên chất liệu của giảng sư đường.

Chờ đến khi toàn bộ giảng đường bị phù văn phủ kín thì lúc đó toàn bộ nơi này đều như được thay bằng diện mạo khác, những tia ánh sáng nhập vào chất gỗ khiến chúng giống như sống lại.

Toàn bộ một khu giảng đường giống như được nối liền lại thành một khối trở thành một sinh vật sống hoàn toàn, chúng linh động mà hồn nhiên như một đứa trẻ.

Lúc này, một giọng nói run rẩy thốt lên.

"Linh phù....đây là linh phù trong truyền thuyết..."