"Thiên phù giới ta võ học điêu linh, đã mất trăm năm nay không xuất hiện được thêm một Thiên cảnh cường giả nào...ta nói cho các ngươi biết, đừng mơ ước xa vời cái gì thần cảnh trong truyền thuyết...chỉ cần các ngươi, vượt qua được nhân cảnh đạt tới địa cảnh như ta đây đã là phúc khí vạn phần...kiếm đạo một đường tịnh tiến, nhưng thiên phú lại càng phải...."
Lời này của Phó giáo sư còn chưa nói xong đám đệ tử bên dưới đã bất bình khó nhịn, vô số người đã tức giận chỉ trích.
"Phó giáo sư...có phải ngài khi xưa cũng chỉ có chí hướng thấp kém đó thôi phải không.." một học sinh vọng tiếng nói bất bình lên, nói chuyện nhưng hắn vẫn ngồi đó không có một chút thái độ cung kính, không có chút thái độ lễ phép, thậm chí không cả thèm đứng lên.
Nhìn thấy tên đệ tử này thái độ như vậy Phó Hồng Tuyết tức giận.
"Hỗn láo...ngươi có biết là đang nói chuyện với ai..."
Học sinh bên dưới không có lấy một chút sợ sệt, lồng ngực hắn trút ra một hơi tức giận nói tiếp.
"Ngài đã hơn trăm tuổi cũng mới chỉ đạt tới địa cảnh trung kỳ, ngài có biết vì sao không...vậy ngài có bao giờ tự đặt câu hỏi vì sao hay không..."
Khí thế trên thân Phó Hồng Sơn bắn ra bốc lên cao đầy tức giận, giọng ông ta đầy giận dữ.
"Tiện nhân như ngươi thì biết gì...thiên đạo một đường là cỡ nào gian khó, toàn Thiên Kiếm Môn này ta không phải người tu vi cao nhất nhưng lại có mấy người đạt được đến tu vi như ta...tiện nhân ngu xuẩn..."
Lúc này lại một học sinh khác sùng máu lên cắt lời lão nói lại.
"Võ đạo một đường không tiến tất lùi...giữa đường tự mãn, chút thành tựu đã thoái chí...." lời này nói ra hiển nhiên đã rất thẳng thắn chê bai Phó lão.
Một người khác lại nói.
"Hoàng Thanh Thiên đại sư có dậy, địa cảnh chỉ là vật nằm dưới mông cho ta ngồi lên...thiên cảnh chỉ là vật nằm trong bàn tay tùy ý ta co duỗi....nhân loại nắm giữ một thứ còn khủng bố hơn cả thiên đạo đó là dục vọng....Phó Giáo sư, chỉ một điểm này thôi ngài đã không thể sánh bằng được Hoàng Thanh Thiên đại sư rồi.."
Một câu này phun ra cả đám đệ tử liền như ong vỡ tổ hùa theo.
"Không sai....Phó Giáo sư, nếu chúng ta mà ai nấy đều mang theo tư tưởng của ngài đi tu luyện thì cả đời cũng chỉ thể dừng bước ở tu vi giống ngài mà thôi....nếu tu luyện mà có điểm cuối thấp như vậy thì chúng ta còn tu luyện để làm gì...dứt khoát về nhà làm ruộng cho rồi..."
"Không sai...tu hành chi đạo gian nan nhưng cũng phải trả giá xứng đáng mới thu được thành quả....nếu ta cùng bỏ một lượng công sức, một lượng tiền vốn mà cũng chỉ thu được một điểm như nhau kết quả thì còn cố gắng để làm gì....vứt hết đi cho rồi, chém chém giết giết vì cái gì chứ"
"Phó giáo sư, nếu ngài chỉ có bấy nhiêu đó thành tựu thì cũng đừng ngáng chân chúng ta...mặc dù chúng ta không có thiên phú nhưng chúng ta có đầy đủ ý chí..."
Phó giáo sư, ngài nói kiếm đạo là cương trực công chánh phải không...vậy sai rồi, Hoàng Thanh Thiên đại sư đã nói "thế gian không có cái gì là chánh tà, càng không có gì là đúng sai..tất cả đều là một ván bài thắng thua"
"Ngài có hiểu ván bài này là sao không, là do dục vọng của con người...là do con người từ khi bước vào con đường tu đạo đã là đặt tính mạng vào làm tiền đặt cược, thắng tất làm vua, thua thì chịu chết....người dậy ta công chánh là phải đại nghĩa diệt thân, phải ngu xuẩn đảm bảo nhân phẩm danh dự kể cả bất chấp giết người ta không thù oán, giết người ta không quen biết phải không...công chánh là có thù tất báo, có oán tất đền phải không...vậy ngươi tu luyện lấy cái gì mà tiêu dao...lấy cái gì mà vấn đỉnh"
"Bây giờ ta mới hiểu lời Thiên đại sư nói, quả thật không sai...ngươi là ma ngươi cũng giết người, người là thánh ngươi cũng giết người...bản chất đều không khác nhau. Tự nhận mình là danh nhân chánh giáo chẳng qua cũng chỉ là ngụy biện cho dục vọng của mình mà thôi...đó là giả nhân giả nghĩa"
"Nếu giết người...ta chẳng cần phải quan tâm cái gì mắt nhìn của kẻ khác, chực chỉ bản tâm...hành ác cũng là thiện, không cần bất kỳ lời giả dối nào để ngụy biện"
.......
Ở trên giảng sư đài, Phó Hồng Tuyết nghe những lời chỉ trích này mà tức muốn nổ phổi, cứ mỗi lần nghe một câu "Hoàng Thanh Thiên đại sư có nói"..."Thiên đại sư có dậy" là máu huyết lại dâng lên đầu, tức tối không cách nào tả nổi.
"Im ngay cho ta...."
Một câu này chứa đầy khí tức bạo ngược bắn ra xung quanh. Toàn trường bên dưới liền im lặng đi.
"Hừ...Hoàng Thanh Thiên....tiện nhân đó mới chỉ dậy các ngươi 2 ngày mà các ngươi đã liếm đít hắn như chó...thật là một phường ngu xuẩn..."
"Hoàng Thanh Thiên trong mắt ta...hắn ngay cả con chó cũng không bằng, một mao đầu tiểu tử tu vi luyện thể như hắn mà cũng đòi nói cái gì kiếm đạo, cái gì chánh tà..thật là không biết ngượng miệng, hoa ngôn xảo ngữ bịa chuyện đặt điều tới như vậy mà lũ xuẩn tiện các ngươi cũng tin...."
Bên dưới hơn 2 vạn con người tức thì đứng lên, tròng mắt ai nấy đều tóe ra tia lửa
Một trận sát ý khủng bố lập tức dâng trào lên ngùn ngụt sau đó bao phủ lấy Phó Hồng Sơn vào trong.
"Rắc...rắc..." trước trận sát khí này phủ lấy, lĩnh vực Phó Hồng Tuyết còn chưa thả ra đã bị họ cưỡng ép phá vỡ thành mảnh nhỏ.
Đứng mũi chịu sào ở chính giữa, Phó Hồng Sơn như một con thuyền lênh đênh trong cơn bão tố, cả người gồng cứng lên, sắc mặt trắng bệch không còn lại một chút tức giận hay kiêu ngạo.
Nhưng mà ánh mắt lão lại tóe ra một tia âm độc cùng với vô cùng vô tận bạo ngược chi khí.
"Phó Giáo Sư, ngươi cẩn thận cái miệng....Hoàng Thanh Thiên đại sư trong mắt ngươi có thể không là gì nhưng trong mắt chúng ta lại chính là thần tượng không thể lay đổ, ngươi còn dám trước mặt chúng ta mở lời khi nhục tới đại sư...coi chừng chúng ta không khách khí với ngài" lời này nói ra không ngờ lại là từ chính miệng Cửu Lý Minh Phượng nói ra.
Một lời của nàng chứa đầy nữ tính mềm mại nhưng lại sắc bén cứng rắn như sắt thép, một câu này phun ra liền giống như tiếng lòng của 2 vạn con người.
"Ngươi....các ngươi, khốn nạn...ai cho các ngươi lá gan..."
"Các ngươi tưởng học hắn được 1 ngày là gê gớm sao, hắn cho các ngươi 1 viên giả đan các ngươi liền xem hắn như thần sao..."
"Hừ, vậy Phó đại sư...người có thể cho chúng ta một viên giả đan kì diệu như vậy sao...người có thể sao?"
"Ngươi..."
"Vậy người có thể cho chúng ta một lời khuyên hữu ích sao, cho chúng ta một con đường rộng mở sao?"
"Ngươi...sao lại không có..." Phó Hồng Sơn gồng mình đứng lên đưa ánh mắt đầy lửa giận nhìn vào tên đệ tử đó.
"Không...đại sư ah, ngươi không làm được, mà bản thân ta cũng không còn chút lòng tin vào quan niệm võ học của ngài, ta không muốn suốt đời chỉ dừng lại ở tu vi địa cảnh như ngài"
"Khốn kiếp....vậy ngươi tưởng khi theo tên chết...Hoàng Thanh Thiên đó thì sẽ có thể vượt qua được cảnh giới này chắc, hay là đến chính bản thân hắn cũng phải chết già ở tu vi luyện thể..hừ"
"Cho dù ta có vĩnh viễn không luyện tới tu vi địa cảnh thì cũng tuyệt không hối hận, Thiên giáo sư chỉ cho ta về tìm đúng bản tâm...ta biết mình cần làm gì và sẽ đạt được cái gì, cho dù không có tu vi cao cường nhưng ta vẫn thỏa mãn. Trong khi đó...ta tin tưởng, vô cùng tin tưởng rằng mình sẽ ưu tú hơn nhiều khi tu luyện trên con đường mà đại sư vạch ra...hơn rất nhiều so với như ngài"
"Ngu xuẩn...ngu xuẩn, chỉ mới học 2 buổi mà đã cuồng vọng tự tin như vậy...thật là ti tiện ngu xuẩn"
"Không..Phó giáo sư, ngài sẽ không thể hiểu nổi loại cảm giác này....2 ngày nghe giảng không nhiều nhưng chúng ta lại được nhiều hơn cả 1 năm học bài của ngài....so với Thiên đại sư, ngài quả thật quá kém...quá kém..."
Phó Hồng Sơn giống như bị sỉ nhục, một sự so sánh chênh lệch tới như vậy mặt mũi lão giống như bị người ta chà đạp không còn.
"Tốt xấu gì ta cũng là một địa cảnh cường giả, tiện nhân kia bất quá chỉ là một luyện thể cảnh tầng 1 mà thôi...các ngươi dám so sánh hắn với ta....một tên nhãi như hắn ta muốn giết bao nhiêu lần mà không được...hắn xứng được đứng ngang hàng với ta sao..."
Bên dưới học sinh lại một lần nữa muốn phún lửa nhưng mà ngay lúc này, một giọng nói bất ngờ từ cổng số 3 vang lên.
"Thật sao..."