Giới Thần

Chương 693: Yếu đuối phù khôi




Trước một tòa nguy nga khổng lồ Phù Khôi, khí thế như bẻ cành khô ập tới đó.

Thiên lại như một vật nhỏ bé bình thường đến đáng thương, sự chênh lệch khiến người đau lòng.

Một người tí hon đối diện khổng lồ người sắt, sẽ không có ai nghi ngờ gì về kết quả trận đấu của họ.

Bàn tay sắt thép tựa như vô địch đó, chính là mang theo một lực lượng khủng bố vượt qua 30 vạn tinh kinh khủng lực lượng.

Thiên Kiếm Môn này người có thể tay không chống đỡ được nó là căn bản không tồn tại.

Tuy nhiên, ngay tại lúc này Thiên lại vươn ra tay phải nghiễm nhiên làm ra động tác một cái búng tay

Trước kinh khủng lực diệt sát kéo đến, áo bào ngoại môn tầm thường khẽ phất phơ nhưng lại không hề bị phá hủy.

Ngón tay giữa hắn rời khỏi ngón tay cái như một cái lò xo nhẹ bật ra chuẩn bị va chạm với bàn tay sắt thép to lớn gấp cả trăm lần, cảnh tượng khiến người nhìn khó có thể không buồn cười

Tuy nhiên, lúc ngón tay đó tựa như bình thường như ngược trái tự nhiên quy tắc đó chạm vào.

Lại phát sinh ra hiệu quả hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng.

4 chữ "tồi khô lạp hủ" đều không thể diễn tả nổi được một cái búng tay này.

Dưới ngón tay bé nhỏ đến đáng thương đó lại bộc phát ra một lực lượng hàng triệu tinh(trăm vạn), vừa va chạm vào bàn tay sắt thép đó lập tức liền như đậu hủ mềm nhũn bị nghiền đến nát bấy.

Không có bất kỳ dây dưa dài dòng, một bàn tay cứ như thế liền vỡ vụn ra như cám nổ bể đến tan tành, vỡ vụn thành những đợt mạt sắt như nước văng lên tung tóe.

Lực lượng khủng khiếp còn kéo theo âm bạo siêu thanh ẩn chứa trọn vẹn 80 vạn tinh lực lượng theo một đường vòng cung phá ra, chấn cho bộ áo giáp Bán Địa cấp được mệnh danh vô kiên bất phá này thành một nhúm sắt lột.

Cả con phù khôi to lớn thoáng chốc liền mất đi cánh tay phải, manh giáp rời rạc hé lộ cả bên trong một tầng tinh mịn phù văn đang sáng chói và cả 6 viên phù tinh hạch cung cấp năng lượng cũng trụi lủi nhô ra.

Cấm kỵ lực mang theo tính hủy diệt cũng giờ khắc này mờ mịt hỗn loạn.

Cảnh tượng này diễn ra, lập tức liền khiến cả đám đông trợn mắt ngoác mồm.

Im miệng nhất đó là cha con Độc Mễ Thiên Tầm, sau đó là mắc cỡ 3 vị tông sư đang nghẹn một họng khó chịu.

4 tên thánh nhân Độc Mễ gia trên cao cũng không duy trì nổi sự lãnh khốc, tâm thần khiếp sợ, sóng lưng phát lạnh.

Cả 3 nàng Nhan nhi đều che miệng không thể tin, ánh mắt nhìn tới Thiên lấp lánh ánh sáng hâm mộ.

"Không thể nào..." Độc Mễ Kim Tiền dẫn đầu mở miệng, câu này thốt ra như trăm ngàn cảm xúc và cũng là câu mà bất kỳ ai ở đây đều đang muốn thốt ra

Lúc này giọng Thiên lại vang lên như bỡn cợt

"Vật chết có cái xấu của nó...tương tự, thứ mạnh mẽ cũng phải nhận hi sinh"

Nói xong, giống như một minh chứng cho lời hắn nói

Đầu khôi lỗi này mất cánh tay phải lại vẫn không thể thu tay, tiếp tục công tới, dù là lúc này Độc Mễ Kim Tiền toàn lực điều động tinh thần quyết đem nó thu lại nhưng mà...

Vật lớn này có thể trọng và tính ỳ quá lớn, lớn hơn nhiều so với sợi dây tinh thần lực mà hắn dùng ra để điều khiển cho nên giờ phút này, hắn muốn thu cũng thu không kịp.

Mà trong chiến đấu giữa cường giả, thời gian dù chỉ là 1 hay 2 giây thôi đã là khoảng khắc đoạt mạng vô số lần, phù khôi này vừa vặn vướng vào tệ đoan đó.

Vật càng mạnh, càng nặng thì tương ứng càng cần có được lực khống chế mạnh mẽ để duy trì, ở đây nếu như cả 3 lão tông sư cùng hợp lực điều khiển Phù Khôi thì còn miễn cưỡng, chứ riêng Độc Mễ Kim Tiền hắn thì...còn xa lắm.

Còn hơn nữa đó là nhân loại cường giả đều có được cường đại giác quan và phản ứng thân thể, cường giả thánh nhân còn có được cường đại năng lực liệu địch tiên cơ.

Vật chết thì không có thứ đó.

Cho nên phù khôi này mạnh nữa thì cũng chỉ là một con trâu đất ngu xuẩn, đối với chiến đấu hình võ giả thì chỉ không có bao nhiêu đáng sợ thậm chí có thể tùy ý đùa gớm xoay quanh.

Giờ khắc này, nó vỡ nát cả cánh tay nếu là võ giả bình thường sớm đã biết đau mà rút, biết sợ mà lui nhưng nó thì không hề.

Theo quán tính cực lớn nó đâm sầm cả người tới tới chỗ Thiên và chỉ bị hắn một cái nhích chân đã né qua người.

Phù Khôi này mất trọng tâm mà đổ xuống cái ầm, tay Thiên giống như có ma lực không biết từ khi nào đã từ trong ngực nó rút ra 6 viên Phù Tinh Thạch quý giá, cầm nó trong tay vui vẻ đánh giá.

"Không tệ đi, thứ tốt Độc Mễ gia hẳn là cũng không ít đi....bảo khố các ngươi, lần sau ta sẽ ghé thăm, đa tạ..." hắn cầm viên phù tinh lên hướng tới Độc Mễ Thiên Tầm cám ơn sau đó vui vẻ nhét vào ngực áo.

Việc như vậy cũng không có chút nào giống trộm cướp mà ngược lại còn giống có người tặng quà 2 tay dâng tới, không nhận thật là ngại ah

Hành động của hắn lập tức khiến cho quần tình xúc động.

3 lão tông sư thì hả hê hả dạ, ánh mắt đánh giá nhìn tới Thiên còn có thêm một cảm giác khó hiểu kính phục.

Độc Mễ Thiên Tầm tức muốn nổ phổi

Độc Mễ Kim Tiền híp híp mắt đầy nguy hiểm

3 nàng Nhan nhi thì che miệng cười rạng rỡ

Nhìn thấy hành động của Thiên, 4 tên thánh giả Độc Mễ gia cũng sắc mặt lạnh băng mấy lần không nhịn được muốn động thủ nhưng lại kiêng kỵ trước cái búng tay đáng sợ của hắn vừa nãy.

Tại vì trong cái búng tay đó 4 người họ đều không nhận thấy được bất kỳ sóng năng lượng, cũng không thể kiểm trắc được lực lượng phát ra.

Thứ họ nhìn thấy chỉ có kinh khủng sóng âm chấn và lực lượng hàng chục vạn tinh từ đó phát ra, chỉ nhìn sức phá hoại từ âm chấn phát ra thôi đã làm họ cảm thấy lạnh cả sóng lưng.

Bất chợt giờ mới nghĩ lại.

Dưới tuyết thế uy áp của 4 người họ, dường như nãy giờ Hoàng Thanh Thiên tên này không phải là bị ép cho không thở được như họ nghĩ mà ngược lại còn thong dong ứng đối, mặt không đỏ tim không nhảy

Bất chợt một loại trực giác nguy hiểm tràn tới não hải

Nhưng cũng lúc này gia chủ Độc Mễ Thiên Tầm lại bạo phát thịnh nộ, quyết hạ sát thủ

4 lão thánh giả đều nhìn nhau bất đắc dĩ, chỉ hi vọng suy đoán của mình là không đúng