Thứ này...tại sao lại trong tay ngươi?"
3 lão tông sư này vừa xuất hiện, một đám người liền hoảng sợ giật mình sau đó một đám ai nấy như cung kính cúi đầu.
Phía trước Độc Mễ Thiên Tầm cũng có chút bất ngờ, rõ ràng phù hội này lão đích thân đến bái phòng từng người trịnh trọng mời họ tham dự, sau đó bị họ vô tình từ chối mà.
Sao bây giờ dĩ nhiên lại cả 3 cùng xuất hiện, hơn nữa còn là cùng một lúc xuất hiện.
Nhìn thấy họ, dù là gia chủ đại tộc cao quý như lão cũng không dám thất lễ, khom một độ cong nhỏ lão hơi hạ mình cúi chào
"Kính chào tam vị tông sư, bổn gia chủ thất lễ"
Lão dùng một thái độ và cách xưng hô ngang bằng để đáp lại tuy nhiên giọng nói là vẫn có chút dưới thế.
"Hừ, ta hỏi ngươi...tại sao thứ này lại dám mang ra đây"
Lão Miêu Hoành tính tình nóng nảy vừa ra liền miệng lớn gào thét
Họ nổi điên là vì sao, đơn giản vì phù khôi này là do 3 người họ chính tay nghiên cứu rèn đúc ra, vật này tuy đã cống hiến lên tông môn trợ giúp đệ tử trong thần ma chiến trường.
Nhưng bây giờ nó lại ở đây, hơn nữa còn là bị mang ra đối phó với người nhà, hỏi sao mấy lão đầu này không nổi điên.
"Kính mong ba vị bình tĩnh, Phù Khôi này là do Độc Mễ gia dùng ra lượng lớn tài lực ra mua về, hơn nữa để cho chúng tộc phù sư Độc Mễ gia cùng nghiên cứu, trong thời gian ngắn nữa sẽ có thể sản xuất ra cỗ thứ 2, lúc đó Thiên Kiếm Môn mới thật có phúc hưởng, chúng đệ tử chiến đấu tại thần ma chiến trường cũng có thêm chỗ dựa...."
Nhưng lão còn chưa nói xong
"Ngu xuẩn, chúng đệ tử bây giờ đang sinh tử tương bác mới là lúc cần tới nó, ngươi mua...là dùng tài lực để mua, hay là dùng vô số mạng sống đệ tử để đối lấy"
Lão Miêu Hoành giống hệt như chó dại phát điên, lão mắng người mà cái miệng gào lớn muốn ngoác ra, âm thanh to tướng chấn cho màng nhĩ đau rát.
Lão họ Miêu, cũng thật là trời đất đặt nhầm tên rồi
Miêu Hoành là luyện khí tông sư, suốt ngày bên lò rèn đánh sắt, nhận lấy hỏa bạo của lửa và những âm thanh rèn sắt khiến cho tính tình biến đổi, giọng nói cũng vì thế lớn oang oang.
"Buồn cười, phù khôi này 3 người chúng ta hợp lực làm liên tục trong một năm mới miễn cưỡng hoàn thành, đến bây giờ đã nghỉ dưỡng 3 năm vẫn chưa từng một lần thử nghiệm nào thành công, các ngươi Độc Mễ gia có mấy cái tông sư mà cũng nghĩ tự chế tác một con" Dược Thiên Thu nho nhã nhưng giọng nói vẫn không dấu được nộ khí
Không sai, phù khôi này muốn luyện chế không phải chuyện đơn giản, độ khó cao đến rợn người, tỉ lệ thành công lại càng như bằng 0.
Năm đó là do lão Trình Công Hà trong một lần đốn ngộ quý giá nhất trong đời hơn nữa dùng hết các loại bí pháp linh hồn, linh dược trợ hồn, trang bị và sự tương trợ đến cật lực của 2 lão tông sư bạn hữu, nhận hết may mắn một lần hiếm có đại cơ duyên mới miễn cưỡng luyện thành.
Có thể nói là dốc hết tam giang tứ hải làm đại giá.
Xong khi thành công, cả 3 vị tông sư đều phải dùng thời gian trọn 1 năm mới miễn cưỡng dưỡng sức phục hồi, đến bây giờ khi nhìn lại tác phẩm của mình họ vẫn còn đang tự cảm thán tạo hóa trời đất quá huyền diệu.
Trong vô vàn sai lầm họ luyện thành nó nhưng bây giờ sau 3 năm nghiên cứu đã thấu triệt nhưng lại vẫn vô phương ưu hóa, lại càng vô pháp luyện thành một cỗ thứ 2 Phù Khôi.
Thứ này, đã là tác phẩm không phải thứ mà chính họ có thể tùy ý chế luyện, bởi vì nó là tác phẩm của thần.
Độc Mễ Thiên Tầm cuồng ngôn lấp liếm rằng để cho tộc nhân phù sư nghiên cứu và rất sớm sẽ có thể chế tác ra kiện thứ 2 Phù Khôi, đó thuần túy là đánh rắm.
Muốn khoe mẽ thực lực gia tộc, giữ thể diện và tâng bốc bản thân sao, ngay tại trước mặt 3 vị tông sư...
"Độc Mễ gia phù sư đông đảo, nhân tài lớp lớp không đếm hết, Phù Khôi này tuy có chút khó chế tác nhưng ta tin rằng dưới tài lực nhân lực đồ sộ của Độc Mễ gia, rất sớm sẽ được hoàn thành, các vị tông sư tuy thân phận cao quý nhưng kính xin giữ chút ngôn từ, không nên nghi ngờ tiềm lực của Đại Tộc ta"
Giọng nói của lão tuy khách khí nhưng lại không dấu được chút sắc nhọn.
"Hừ, tốt...ta cho các ngươi trăm năm thời gian cũng không làm ra được cái thứ 2, tuy nhiên cái đó bổn tọa không quan tâm, Phù Khôi này là của bổn tọa, ta cũng chưa từng đem bán, lại càng không từng chuyển giao cho ai, Độc Mễ gia chủ ngươi dùng áp lực gì để thu về thành tài sản riêng ta không biết, giờ bổn tọa muốn thu hồi"
Trịnh Công Hà nói
"Không sai, tuy rằng vật này là ta dùng chút áp bức gia tộc để thu về, bất quá đó là do Độc Mễ gia có thực lực này, Thiên Kiếm Môn tuy lớn nhưng còn chưa có thứ gì Độc Mễ gia ta không lấy được, 3 vị tông sư mời nhường thứ yêu thích, bổn gia chủ sẽ có cái giá xứng đáng không để các vị thiệt thòi"
Độc Mễ Thiên Tầm cao ngạo xét định, cuồng vọng không sợ ai, hơn nữa còn cường ngạnh đoạt đồ không chút nào tư tưởng trả lại.
Chuẩn xác mà nói, tuy 3 vị tông sư địa vị cao thượng, toàn tông môn không ai dám đắc tội nhưng mà Độc Mễ gia lại cũng không sợ họ, Thiên Kiếm Môn này Độc Mễ gia một nhà độc bá căn bản không cần nhìn ai.
"Hừ, ngươi đây là muốn cường đoạt sao...ngươi nghĩ có thể?" Miêu Hoành lớn tiếng
Nhưng Độc Mễ Thiên Tầm lại vẫn tự tin phết miệng
"Có thể, tuy vật này mạnh bạo huyền ảo nhưng chỉ khống chế nó, Độc Mễ gia tự nhận vẫn có năng lực này!!" giọng lão mang theo một tia trêu đùa giống như đã thách thức
"3 vị tông sư, kinh mong tránh ra, bổn gia chủ trừng trị phản đồ, chuyện nhà chút phức tạp mong các vị chớ xen vào!!!"
Nghiễm nhiên đã xưng gọi Hoàng Thanh Thiên là phản đồ, tức ý là từ khi lão mở lời chào thì Thiên đã bị chú định là người của Độc Mễ gia, cho nên hắn phản kháng lại bây giờ trở thành hành động làm phản
Loại tư tưởng bá đạo phi lý này, hẳn là cũng chỉ có đại gia tộc này mới suy nghĩ ra.
"Tốt, để ta xem...các ngươi là muốn khống chế Phù Khôi như thế nào?" Dược Thiên Thu nói xong nhưng lại quay trở về bên cạnh Thiên, nghiễm nhiên một bộ đồng minh.
Miêu Hoành và Trịnh Công Hà cũng tương tự, vô tình đã đứng phía đối lập với Độc Mễ gia.
"Tiểu tử, bổn tọa giúp ngươi chống đỡ nó, ngươi mau chạy" Dược Thiên Thu hảo ý nói
"Không sai, vật này là do bổn tọa tự tay khắc phù, lần này ta sẽ tự tay thu hồi nó" Trịnh Công Hà ngạo mạn hướng tới Thiên nói, ngữ điệu có chút mềm.
Nhưng mà lúc này, Thiên Tà lại thừ người đó, miệng không mặn không nhạt ném cho 3 lão 1 câu choáng váng
"Vật nhỏ này có đáng để phải nói nhiều vậy sao?"