Ở bên cạnh hắn, Âu Tổng nhìn thấy nụ cười này của công tử liền vừa mừng vừa sợ.
Hắn biết, một khi công tử cười như vậy liền sẽ đồng nghĩa với kẻ địch bị ngài ngắm trung, đó sẽ là một màn đi săn vô cùng hấp dẫn.
Con mồi của công tử, chỉ cần lọt vào tầm ngắm liền sẽ bị trăm ngàn tính toán xắp xếp sau đó lần lượt bị đày xuồng từng tầng...từng tầng địa ngục, nếm lấy hàng trăm hàng ngàn đau khổ thế gian không thể tả để tuyệt vọng chết đi.
Công tử tài trí tuyệt đỉnh, tính toán người chuẩn xác không kẽ hở, khiến hắn dù biết mình bị tính toán nhưng vẫn không thể kháng lại, biết sẽ chết nhưng lại không được chết, biết sống nhưng lại chỉ muốn chết. Quả thật chính là nhân gian địa ngục.
Khi nói đến Hoàng Thanh Thiên, công tử không chỉ có nụ cười trêu cợt thế gian hèn mọn mà còn ẩn ẩn chứa đầy nộ hỏa tại đáy mắt, Âu Tổng biết lần này con mồi của công tử nhất định sẽ nhận lấy kết quả bi thảm đến cực điểm là địa ngục trong địa ngục.
Nhưng mà hắn mừng vì được trả thù nhưng lại sợ vì một nỗi sợ hãi không thể hiểu nổi.
Có lẽ ai cũng đặt câu hỏi rằng tại sao khi trúng một tát kinh khủng của Thiên mà Âu Tổng vẫn nguyên vẹn ở đây, trên thân thậm chí không có bao nhiêu tổn thương bề ngoài.
Không sai, câu hỏi này dù là chính lão cũng đang tự đặt câu hỏi này với chính mình.
Dư uy một tát đó, đến bây giờ lão vẫn còn phát run khi nhớ lại, cảm giác tử vong ập đến đó, kinh khủng mà tuyệt vọng đó....lão đời này tuyệt không thể quên.
Nhưng mà tại sao, một tát đó lại có thể tát bay lão tới hơn 6 dặm đường mà lại không gây ra chút thương tổn bề ngoài.
9 lá địa phù phòng ngự tuy mạnh nhưng mà ngay tại lúc va chạm vào bàn tay đó, toàn bộ chúng đã bị đập tan tành, không có chút nào ý nghĩa
Vậy thì tại sao?
Lão vẫn luôn cảm thấy cơ thể mình tràn ngập cảm giác không khỏe và một loại trực giác khủng bố không cách nào xua tan nhưng lại không thể nào tìm ra nguyên nhân.
Bây giờ nhắc đến cái tên Hoàng Thanh Thiên, lão chỉ có một cảm giác duy nhất đó là...
Sợ hãi.
Một cảm giác mà lần đầu tiên con người kiêu ngạo cay độc như lão cảm nhận được.
"Công tử...có lời này ta không thể không nói ra"
"Uhm..." Âu Chánh Nam hờ hững
"Ta cảm thấy Hoàng Thanh Thiên, tên này tuyệt không đơn giản...Trước khi ta bị đánh bay, ta thậm chí có cảm giác sợ hãi, hơn nữa..."
"Hừ,...phế vật " Âu Chánh Nam hừ lạnh khinh thường.
"Không cần ngại, cứ nói.." Âu Thành quá hiểu bản tính lão quản gia này, với loại người chó không đổi được tính ăn phân như hắn xưa nay mà còn biết sợ ai sao, không dựa thế dựa hơi đưa toàn gia người ta tắm máu thì đã tốt, làm gì có biết sợ hãi.
"Gia chủ....là hắn cảnh cáo....cảnh cáo công tử...hắn nói..." nhưng mà lời Âu Tổng còn chưa nói xong Âu Chánh Nam đã khinh thường liếc tới.
"Hừ,...hắn còn dám cảnh cáo ta...tốt..tốt....chỉ là một tiện nhân cũng có gan này...tốt..." sát khí bốc lên trong đáy mắt Âu Chánh Nam khiến Âu Tổng nhìn thấy mà rùng mình.
Bất quá so với sự sợ hãi trước công tử hắn vẫn cảm thấy sự khiếp sợ đối với Thiên còn lớn hơn.
Nhìn công tử phẩy tay áo bỏ đi lão có chút sợ hãi không biết làm sao, đưa cặp mắt ủy khuất nhìn sang gia chủ
"Nam nhi đi rồi...ngươi nói đi " giọng Âu Thành có chút ấm áp nhưng lại càng chứa đầy ma mị.
Thật không thể hiểu nổi vị gia chủ này tu luyện là công pháp gì mà lại sinh ra hơi tức kỳ lạ khủng bố như vậy.
"Hắn là nói...hắn và công tử không bạn không thù, công tử...tốt nhất đừng làm kẻ địch của hắn."
Vừa nói xong, lão liền bắt gặp một ánh mắt càng thêm phẫn nộ lẫn khinh bỉ từ gia chủ.
"Hừ, to gan lớn mật...chỉ là một tiện nhân lại tự đại đến mức này,..tội hắn...lại càng thêm đáng chết, rơi vào địa ngục của Nam nhi...chính là kết quả xứng đáng nhất của nó"
Sát khí có chút âm u tà mị từ người Âu Thành phát ra khiến Âu Tổng vừa rùng mình sợ hãi vừa lo lắng vô cớ.
Tại vì trực giác cho lão biết, đối thủ của họ lần này sẽ rất không giống bình thường.
..............
Cũng tại lúc này, tại Tàng Kiếm Các một cảnh tượng kỳ dị lại diễn ra hấp dẫn vô số người xem trầm trồ
Trước cửa Tàng Kiếm Các, mấy chục con người vẫn mặt nguyên biểu cảm giữ nguyên tư thế đứng đó cùng với mặt đất những bãi máu tươi lấm chấm tô điểm, những lỗ to hố nhỏ rải rác tựa như tùy ý.
Hơn 40 xác chết đã hoàn toàn tẫn diệt sinh cơ nhưng lại không nhúc nhích đứng đó không đổ ngã, một loại ý chí vẫn tán phát ra dung nhập vào hoàn cảnh.
42 thi nhân, 42 tư thế với những loại sắc thái khác nhau, ý chí khác nhau, tất cả đều dung làm một thể vào hoàn cảnh xung quanh.
Sinh cơ của họ đã diệt, sinh mạng đã tận, nhưng toàn không gian lại vẫn đập lên từng nhịp nhẹ yếu của sự sống, sự sống này chính là sinh mệnh của toàn bộ không gian là của cả một bức tranh.
"Thâm ảo....thật sự quá mức khó tin" một lão giả phục sức bình thường, khí chất cao thâm lại có một chút điên cuồng một chút mê man nói.
Bên cạnh lão còn 2 vị lão đầu khác mỗi người một sắc thái cùng đánh giá cảnh tượng phía trước.
"Miêu lão...ngươi nhìn ra cái gì không?" một lão đầu thân hình cao to, mặt đẹp như ngọc đang trầm ngâm hỏi một người khác.
Lão đầu này sắc diện có mấy phần giống Nhan Nhi và nếu nàng mà ở đây thì hiển nhiên sẽ nhận ra lão đầu này là ai, cái người mà cứ suốt ngày nói bế quan luyện dược đó chính là ông nội nàng và cái lão đầu "bế quan" đó bây giờ lại ngồi đây lẩm bẩm.
Miêu lão mà ông ta hỏi chính là một lão đầu cơ bắp vạm vỡ, thân hình ngăm đen khỏe mạnh, ánh mắt cực kỳ có thần, tên đầy đủ Miêu Hoành, một cái tên mà ở Thiên Kiếm Môn này không ai dám gọi đích danh.
"Còn dám hỏi, Lão tử quanh năm rèn sắt, Dược lão đầu ngươi xỏ lá ta sao?" Miêu Hoành nói bằng giọng ồm ồm vang vọng.
Rèn sắt luyện khí ở Thiên Phù Giới này rất đặc biệt và thô thiển, vẫn còn phải đúc kim rèn búa cho nên tại môi trường ồn ào đó không thợ rèn nào không có giọng nói lớn, Miêu Hoành là vị tông sư khí đạo duy nhất ở đây hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
"Ta thấy lão Trình quanh năm khắc phù vẽ giấy kia một bụng toàn tri thức, ê lão khốn...cho ý kiến đi.."
"Hừ...lão tử khắc phù chứ không học nho đạo...ngươi xem, đây rõ ràng là một bức tranh....mắc mớ gì đến khắc phù" Trình lão đầu trông rất thôi thôi lếch thếch, một bên râu còn vểnh lên thổi phù phù nói
"Uhm...tranh, ta thấy đã rất nhiều cũng chưa từng gặp loại gì thế này, nếu là một loại võ học bàng môn thuộc Họa Đạo thì không thể nào....uy lực không thể nào lớn như vậy, còn nếu....dùng đến khắc phù, thì không thể nào ta không nhận ra"
"Sư phụ, đây...còn không phải là lấy "thế" xây dựng thành sao...chỉ là ngẫu nhiên thành họa thôi, hoặc giả đây là một sự ngẫu nhiên hoặc là...một loại đặc thù "thế" nào đó ah" bên cạnh một tên thanh niên phong thần tuấn ngọc ung dung nói.
"Nhai nhi...ngươi thì biết gì, im miệng đi"
Thái độ nói chuyện tựa như chất vấn tựa như cao ngạo lại xem thường bề trên này khiến Trình lão phát bực.
"Ngu xuẩn, thiển cận...đi qua bên cho ta"
Dùng thế họa đồ...điều này chỉ cần người có chút kiến thức liền nhìn ra, tất nhiên không lừa được ánh mắt 3 vị hành gia tông sư này
Người ngoài xem diện mạo.
Trong nghề thấy bản chất
Hành gia lại thấy ý cảnh
Không mực, không bút, không phù văn, thuần túy là lấy "thế" dẫn thiên địa, dụng "ý" động càn khôn.
Một bức tranh được 42 tử thi tạo nên lại tựa như có sinh mạng, có ý nghĩa tồn tại trong thiên địa.
Đây là loại quỷ phủ thần công khó tin đến bậc nào