Kiếm trong tay Độc Mễ Thuấn sắc bén như gương, linh tính vô cùng dĩ nhiên lại là một thanh địa giai sơ phẩm bảo kiếm, người Độc Mễ gia thật là giầu nứt đố đổ vách ah.
Vật quý giá như vậy nếu bán ra chính là giá trị như vàng, dù ở Thiên Kiếm Môn này cũng không kém hơn 10 ngàn cống hiến điểm, đối với người nghèo như Thiên chính là một con số kếch xù
Từ tầng 2 Tàng Kiếm Các trở đi sẽ yêu cầu tới cống hiến điểm để mua thưa tịch, để đọc sách và thế chấp các loại. Tất nhiên muốn lên được tầng cao còn cần những yêu cầu khắt khe hơn nhưng vẫn không thể thiếu một loại tài liệu đó là cống hiến điểm.
Ánh mắt Thiên đảo từ thanh địa kiếm lên thân Độc Mễ Thuấn nhìn khắp người mới phát hiện ra.
Trên người tên này quả thật khắp nơi là tiền ah.
Quần áo hắn mặc gọi là tụ linh bảo y, có thể hội tụ phù lực gia tăng 4 thành lực lượng quanh mình hỗ trợ tu luyện và chiến đấu bổ sung vô cùng hữu hiệu.
Đôi giáp tay hắn đeo gọi là Dẫn Kiếm Uyển có thể gia tăng 3 thành cảm giác liên thông với kiếm, vật này ở Thiên Kiếm Môn chính là vật báu rất thông dụng có thể trợ giúp kiếm tu sớm ngộ kiếm ý.
Dẫn Kiếm Uyển này chỉ có 5 loại phẩm cấp, tăng lần lượt từ 1 thành đến 5 thành cảm giác kiếm, hộ uyển tăng 3 thành đã là huyền phẩm, giá trị to lớn vô cùng.
Thứ này cực kỳ khó luyện cho nên sản lượng cực ít, đa số đều là nhất phẩm, nhị phẩm. Còn tam phẩm như cái này là không nhiều, Thiên còn nhớ cái mà Độc Mễ Kim Tiền đeo hình như là tứ phẩm ah người như vậy mà chỉ có tứ phẩm đeo thì có thể thấy được ngũ phẩm là quý giá cỡ nào.
Chưa hết, trên đầu hắn là một cái Miện Giác Quán được làm từ tinh hoa phần sừng của Ngộ Thiên Á Long, có thể triệt tiêu hết thảy mặt trái tâm lý, đưa tinh thần về trạng thái thanh minh. Không sợ tẩu hỏa nhập ma, cũng là một món đồ quý
Dưới hông hắn còn đeo một miếng ngọc gọi là Hổ Bào, ẩn chứa tinh hoa mãnh hổ khiến người bổ sung tinh lực trợ giúp lĩnh ngộ hổ ý
Còn nữa, trong ngực hắn còn đeo 3 tấm phù triện lấp lánh địa ý được móc lại với nhau rồi đeo trên cổ, tất nhiên cũng là đồ đáng giá.
Đây là còn chưa tính tới đôi giày Bộ Thiên Phong Hành Ngoa, khiến tốc độ và lực chân tăng mạnh.
Khốn nạn thật, cái tên này trên thân mình trang bị kín tới tận chân răng, đồ toàn thứ đắt tiền, giả dụ mà bán đi....ah khoan, nếu bán đi chắc thu về không kém gì triệu điểm cống hiến ah.
Con đường đọc bí tịch của hắn coi như có triển vọng rồi.
Xưa nay không có cái gì giầu nhanh bằng cướp bóc, Thiên nhìn Độc Mễ Thuấn giống hệt như con vịt quay thơm phức đang hướng mình ngoắc ngoắc.
Được....vụ này hấp dẫn như vậy, làm...
"Leng keng.... Gầm....." kiếm vừa vào tay Độc Mễ Thuấn liền như một con bạch hổ khổng lồ khí thôn sơn hà, lực áp kinh người tràn ra
"Uhm...hổ kiếm, hung tàn như hổ, uy mãnh như hổ, bá vương như hổ nhưng lại sắc bén như kiếm....chỉ là còn thiếu một thứ..." Thiên nhếch miệng cười cười, hắn không những không chút sợ hãi mà còn hơi xem thường.
Yếu quyết chữ "cực" này nếu luyện thành, cả người sẽ như hổ, lực mạnh vô cùng, tốc độ và biến hóa vô cùng nhưng khắp người lại bén nhọn vô cùng.
Đối thủ khi chiến đấu sẽ bị cái hung tính dọa cho sợ, bị phương pháp chiến đấu dã tính này phá đi đại đa số những chiêu thức đẹp mắt vô ích đồng thời kiếm ý sâu xa còn ngầm dấu trong thân, giết người bằng sự tinh diệu dấu trong cái dã tính cuồng bạo.
Đáng tiếc, loại yếu quyết này Độc Mễ Thuấn hắn còn lâu mới chạm tới được, tại vì hắn còn thiếu rất nhiều và quan trọng nhất của một hung thú mà hắn lại bỏ đi.
Dã tính.
Hổ là vương trong thú loại, nhưng nó vẫn là thú, là thú thì phải có dã tính, nếu không sẽ chẳng khác gì mèo nhà...yếu đuối đến cách biệt một trời.
Đáng tiếc lời Thiên nói ra, Độc Mễ Thuấn hắn lại không tin, cũng không có bất kỳ ai ở đây tin một người như Thiên.
Chỉ thấy Độc Mễ Thuấn nhếch miệng cười một cách hung tàn.
"Phế vật như ngươi cũng có tư cách bình phẩm Kiếm ý của ta sao....hừ, tiện nhân...ngươi có thể chết"
Thiên chán nản nhìn tên này, sao mà mấy tên ở Thiên Kiếm Môn này ai cũng có sự tự tin quá mức tới như vậy ah.
"Gầm...." Độc Mễ Thuấn hóa thân hổ hình, kiếm xoay ngược dấu vào trong, sát ý cuồng bạo dẫn ra ngoài, khí thế lập tức như kình thiên phích lịch
"Oành....gầm...." hổ hình thân cao 7 thước, to lớn ngập trời che khuất cả ánh sáng, bước chân dậm trên đất tựa như rung rung.
Bất quá với loại tốc độ này thì quá là chậm, thật sự rất là chậm.
Cho nên Độc Mễ Thuấn mới phải trang bị cho mình đôi Bộ Thiên Phong Hành Ngoa gia tăng tốc độ, lực chân và tính linh hoạt nhưng mà như cũ vẫn là quá chậm trong mắt Thiên.
"Xẹt....ầm...." Thiên chỉ nhẹ nhích người liền dễ dàng né ra cú vồ như chớp nhoáng sau đó hắn hệt như đi dạo phố nhẹ nhàng hờ hững né tránh những cú vồ của nó dễ như đang chơi đùa.
Hổ ý này trông thì hung mãnh nhưng chỉ có xác ngoài, không có một chút tính uy hiếp, tốc độ tự thân lại quá chậm, chiêu thức biến hóa tuy có chút li kỳ dị dạng khiến người khó đề phòng nhưng với tốc độ như thế này thì chẳng có tác dụng gì.
Thiên cho hắn rút kiếm chiến đấu đơn giản chỉ vì muốn xem võ học của hắn, thuần túy chỉ là vì muốn học mót tránh tình trạng như lần trước gặp Độc Mễ Kim Tiền, chỉ kịp xem kiếm ý mà không kịp xem kiếm chiêu và áo nghĩa kiếm quyết khiến cho hắn phải tốn công diễn luyện lại tìm sơ hở mà bù lấp.
Lần này hắn chiến đấu cũng chẳng phải rảnh hơi mà là muốn thu hoạch được nhiều hơn mà thôi, Nhưng mà rất nhanh hắn liền mất đi hứng thú đó.
Tên Độc Mễ Thuấn này tu luyện Vạn Kiếm Quy Nguyên còn chưa cả tới được tầng 2, mà bộ kiếm quyết hổ ý này lại quá trần trụi, sai sót nhiều không đếm hết, 13 chiêu, 72 biến hóa vậy mà bị hắn luyện bậy bạ đến thô tục.
Tên này lại còn có bản tính cậu ấm, tâm tính thiếu rèn luyện, chiến đấu ngắn ngủi một chút đã mất bình tĩnh thi triển hết sở trường sau đó càng vô pháp công kích trúng người liền bắt đầu nổi điên lên.
"Hoàng Thanh Thiên....tiện nhân, ngươi chỉ biết né tránh thôi sao....lập tức đánh trả, nếu không bổn thiếu giết ngươi...."
Đáy mắt Thiên hiện lên sát khí.
"Mở miệng một câu tiện nhân, khép miệng 2 chữ tiện nhân....uy hiếp ta sao....tốt, vậy ngày hôm nay ta sẽ cho mấy tên mắt chó các ngươi rõ ràng....
"Hai chữ "tiện nhân" một khi nói ra khỏi miệng sẽ phải nhận lấy loại kết quả gì..."
Từ ánh mắt Thiên phun trào ra hung khí, một loại khí tức khủng bố chợt sinh ra, áp bức như trời sập đất nứt đổ xuống
"Cạch...cạch...." nhân lúc hắn đứng im, hổ hình to lớn liền vồ tới nhưng cũng ngay lúc này.
Ánh mắt Thiên tựa như ma quỷ liếc tới.
"Phựt" trong đầu như gặp trọng kích, Độc Mễ Thuấn chỉ cảm thấy lình hồn mình tựa như bị xé vụn ra đau đớn, thân thể lập tức mất khống chế, hổ ý lúc này trở nên yếu ớt như bún mềm tức thì biến mất.
Cũng lúc này, tay Thiên vung lên, một lực lượng to lớn lập tức xé rách trường không sinh ra tia lửa điện sinh ra.
"Bà....n.....h...rầm...."
Độc Mễ Thuấn hệt như một miếng giẻ rách mang theo vô số tiếng vang "lốp bốp" gẫy vụn của xương cốt bay ngược về sau như sao băng
"R......u.....ỳ........n........h" bụi mù tung lên, gạch đá cứng rắn bị viên sao băng này ép vụn mềm như đậu hũ tung bay, mặt đất cứng rắn bây giờ lại mềm nhũn như bùn dễ dàng bị đục một cái lỗ to.
Âm thanh này vừa vang lên liền khiến mọi người ở đây nhìn đến trợn mắt há mồm.
Cách đó hơn trăm mét, Thiên ung dung đưa tay phải lên chùi chùi tay phải vào vạt áo sau đó lững thững chân bước tới, hắn bây giờ vẫn là bình thường đến như vậy.
Bình thường đến gần như trẻ con, đến tựa như vô hại nhưng khi lọt vào mắt mọi người, hắn lại không có chút nào liên quan đến 2 từ "vô hại" này