Nhìn thấy thái độ hung hăng càn quấy của Kiếm Nhị, Thiên căn bản chẳng thèm bận tâm.
Một đám khán giả bên ngoài lại rất thống nhất quẳng cho hắn một ánh mắt tràn đầy tội nghiệp.
- aiiii,..ta nói ah nghé con không sợ cọp, vừa mới nhập môn không chịu hiền lành chui xó xỉnh nào đó tu luyện đi, ra ngoài đường làm gì để gặp phải ma đầu này ah, lần này tàn rồi....thật là đứa bé đáng thương.
- Không có đâu, ta thấy tên này cũng không giống nghé con đâu nha, xem hắn kìa...là vì thể hiện trước mặt nữ nhi mà ra vẻ anh hình đó thôi...
- Mặc kệ hắn là vì sao, nhưng lần này vấp phải đá rồi...chọc ai không chọc, lại chọc tới ma đầu này ah
- Ngươi nói xem, lần này kết quả của hắn sẽ ra sao
- còn có thể ra sao ah, ngoại trừ chui háng Kiếm Nhị ra, hắn cũng chỉ có chết...ta xem tên này có thể sẽ không khuất nhục ah, vậy thì hắn chết chắc.
- Không khuất nhục....chờ Kiếm Thập Tam rút kiếm..ta thấy lát nữa hắn nhất định sẽ lập tức quỳ gối dập đầu ah,...mấy tên tiểu tử lần trước không phải cũng vậy đó sao.
- uhm...không sai, nghe đồn Kiếm Thập Tam bây giờ luyện kiếm đã đến đại thành, bản tính hắn cao ngạo thành tánh... Chỉ là một tên nhóc ngoại môn còn chưa xứng để hắn giết ah.
......
Trận chiến còn chưa bắt đầu một đám đệ tử khán giả đã đua nhau bàn tán đưa ra suy đoán của mình.
Rất rõ ràng, Thiên bị họ xem là một con cá trên thớt đang chuẩn bị diễn một màn quỳ gối xin tha giống như thường lệ.
Ánh mắt chúng đổ dồn về phía Thiên là tràn đầy đồng cảm lẫn hả hê mà khi nhìn về phía Sương Nhi lại là một bộ uể oải
- Haiii...nữ hài đáng thương, lại sắp bị sâu mọt như Kiếm Nhị này chà đạp ah, thật là đáng tiếc.
Không khí toàn trường lập tức sinh ra biến đổi, loại biến đổi này khiến cho Kiếm Nhị lập tức vênh cái mặt lên trời rất có thái độ coi trời bằng vung.
"Tiểu tử....bổn thiếu cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ gối tự vả miệng 2 ngàn cái, tự phế 2 tay....hôm nay bổn thiếu nhân từ...tha cho ngươi"
"Còn tiện tì ngươi..." Kiếm Nhị chỉ ngón tay vào mặt Sương Nhi
"Tối nay....làm nha đầu ấm giường cho ta, tùy tiện cho ta chà đạp nếu vui vẻ....bổn thiếu thỏa mãn, sẽ tha ngươi một mạng....hahahahaha"
Nói xong hắn ngửa mặt cười hả hê, cái mặt sưng đỏ kèm theo nụ cười khốn nạn lại càng khiến người thêm chán ghét.
Nhưng những lời hắn nói ra lại không hề mảy may làm Thiên biến sắc.
Sương Nhi đã sợ hãi bấu chặt vào áo hắn, sắc mặt trắng bệch. Nàng khác với Thiên nàng hiểu biết nhiều chuyện trong Thiên Kiếm Môn này hơn hắn.
Nàng hiểu về sự đáng sợ của Kiếm Thập Tam và sự ghê tởm của Kiếm Nhị hơn hắn.
Và...nàng cũng nhát gan hơn hắn, nàng trước khi nhập môn cũng giống như 2 nàng Ale, Axe.
Thân phận thấp hèn như nô tỳ, khi về Thiên Kiếm Môn nàng y nguyên vẫn bị người ta xem nhẹ và coi thường, nhân quyền và công bằng đều là 2 khái niệm không hề dành cho nàng.
Người khác khi gặp phải Kiếm Nhị là thê thảm thì nàng, khi gặp phải hắn sẽ lại càng thêm thê thảm.
Thiên Kiếm Môn là nơi giành cho kẻ mạnh, là nơi nhược nhục cường thực, ngoại môn lại càng tôn vinh loại tôn chỉ này.
Cho nên ở nơi đây, chỉ cần ngươi có nắm đấm lớn liền có thể làm tất cả kể cả giết người hay cưỡng bức.
Bị ngón tay của Kiếm Nhị chỉ vào nàng lập tức liền sợ hãi, tâm như tro nguội.
Thiên đưa ánh mắt làm lơ qua Kiếm Nhị xuyên thẳng tới tên thanh niên chống kiếm phía trước.
Một bên hắn nhẹ đưa bàn tay nắm lấy tay Sương Nhi truyền cho nàng một chút hơi ấm, cũng như lần trước hắn đã bao bọc cho 2 nàng Ale.
Trên thân vô thức tỏa ra một loại khí tràng kỳ lạ, Sương Nhi ở bên trong liền nhanh chóng lấy lại được can đảm.
"Tiện nhân....còn không quỳ, bổn thiếu sức kiên nhẫn có hạn...." giọng nói hung hăng của Kiếm Nhị còn chưa xong thì đã bị Thiên phun ra một câu choáng váng.
"C..ú...t...."
Một câu của Thiên phun ra là ẩn chứa trọn vẹn hơn trăm tinh sóng âm lực lượng, đặc biệt là còn tụ lại thành hình bán nguyệt mà bắn ra.
Với tu vi mèo quào của Kiếm Nhị làm sao có thể chịu nổi, chỉ một tiếng này đập vào tai liền khiến hắn lập tức choáng váng mê muội.
Thiên chau lại đôi chân mày, sắc mặt thoáng chốc liền từ hiền lành thuần phát biến thành sắc bén, lạnh lẽo
"Uhm....tiểu tử không tệ" Kiếm Thập Tam chợt đảo ánh mắt nhìn tới có chút khen ngợi nhìn Thiên.
Nhưng mà kèm với ánh mắt khen ngợi đó lại là một nụ cười tràn đầy khinh miệt.
"Xẹt..." trên thân hắn chợt sinh ra một loại khí tràng sắc bén khiến người xem mà khiếp vía.
Khí tràng này vừa ra liền đổ ập tới chỗ Thiên ngay lập tức liền khiến Sương Nhi vừa lấy lại một chút bình tĩnh lại trở nên run rẩy.
Giọng Kiếm Thập Tam lại một lần nữa rét buốt vang lên.
"Có can đảm....nhưng mà càng như vậy,....ngươi càng đáng chết, hừ.."
"Ngoại đường này....chỉ có ta đánh người, cũng chỉ có ta bức hiếp người...." nói xong hắn nhẹ nhắm mắt lại, tay tiếp tục chống kiếm.
Khí tràng sắc bén trên thân vẫn một mực bao phủ lấy Thiên hệt như một con dao kề cổ, chỉ cần Thiên có một chút hành động phản kháng sẽ lập tức mất mạng.
Đây hoàn toàn chính là một loại uy hiếp trần trụi không có bất kỳ nhân tính, một loại uy hiếp dành riêng cho kẻ yếu.
Kiếm Nhị lập tức vênh váo xông tới.
"Không sai....ta sẽ tự tay rút xương lột da ngươi,...hahaahahaha.."
Nói xong tên này liền huy quyền xông tới tựa như một loại thường lệ.
"Vù...vù.." quyền phong rít lên
Kiếm Nhị tên này tuy rằng phế vật nhưng một thân thực lực lại không phải tệ, một quyền toàn lực này vung ra cũng không kém lắm 2000 tinh lực lượng đủ để đấm nổ đầu một người.
Quyền phong rít lên tựa như sóng gầm khiến ngươi sợ hãi nhưng đối diện với hắn, Thiên vẫn chẳng thèm động một tí, mắt còn chẳng thèm nháy một cái tựa như bị ngây người.
Quyền kình tiếp cận, chỉ một chút xíu nữa liền sẽ sinh ra cảnh máu đỏ óc trắng tung tóe, sắc mặt Kiếm Nhị cũng trở nên dữ tợn vui sướng.
Nhưng ngay lúc này.
Thiên vươn ra một bàn tay sau đó
"Pặc..." một âm thanh nhỏ vang lên sau đó Kiếm Nhị hệt như một con ruồi bị nắm lại giữa không trung.
Còn đang đắm chìm trong cảm giác trả thù thì bất chợt cảm thấy một trận đại lực ập đến, Kiếm Nhị chỉ cảm thấy như mình va phải một vật cứng sau đó nắm đấm tay phải truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn tỉnh lại.
"Ngươi...." hắn cố rút tay ra khỏi bàn tay như gọng kìm của Thiên nhưng mà vô ích.
Bị nắm lấy nắm đấm, hắn bất kể dùng sức thế nào cũng đều vô ích, chạm phải cánh tay Thiên hắn giống hệt như một con ruồi vô vọng giãy dụa.
Khi mọi người kịp định thần lại thì lập tức ngây người.
- Ah, thật can đảm...tiểu tử này còn dám phản kháng, thật là không biết chữ chết viết như thế nào mà.
Nhất loạt ai nấy đều có suy nghĩ như vậy kể cả Kiếm Thập Tam cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt hắn rét buốt đảo tới chỗ Thiên, ánh mắt này pha một chút bất ngờ vì không ngờ bị khí tràng của mình bao phủ mà vẫn có thể cử động nhưng ngay sau đó liền chuyển sang lạnh lẽo.
Loại lạnh lẽo này khiến hắn càng trở nên đáng sợ, càng thêm chết chóc nhưng mà hắn vẫn như cũ không hề động đậy.
Ánh mắt như kiếm như đao bổ tới Thiên nhưng miệng lại nhếch một nụ cười khinh miệt
Rất rõ ràng, hắn đây là đang có đầy đủ tự tin đối phó hoàn cảnh và cũng có đầy đủ tự tin thách thức Thiên.
Hắn khinh thường Thiên, xem Thiên như kẻ hèn không đủ tư cách cho hắn bận tâm
Ở ngoại môn này, Thiên dù có thêm 10 cái lá gan cũng không dám động tới Kiếm Nhị một cọng tóc.
Đây là một sự miệt thị chân chính của kẻ mạnh đối với kẻ hèn yếu.
Nhưng mà đối diện hắn, Thiên cũng chậm rãi nhếch lên một nụ cười xem thường. Bàn tay mang theo lực lượng gấp 10 lần nhẹ vê một cái.
"Rắc....rốp...ahhhhhhh...."
Âm thanh vỡ vụn vang lên sau đó là tiếng hét thê lương của Kiếm Nhị, kế tiếp tràng cảnh nát bấy của máu tươi, thịt nát liền hiển hiện.
Lúc bị bóp nát, trong cơn đau đớn Kiếm Nhị liền bộc phát ra sức bình sinh giãy dụa nhưng tay Thiên cũng nhanh như chớp thọc sâu tới
"Bộp..." tay phải Thiên chuyển từ bàn tay nát bấy túi da sang cổ hắn, dễ dàng chộp cổ hắn nâng lên trong không trung như một con côn trùng sắp bị bóp chết.
Kiếm Thập Tam vừa kịp phản ứng từ bất ngờ liền chạm phải nụ cười lãnh khốc trên môi Thiên sau đó.
Hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng giận sôi gan mà cả đời hắn cũng không thể quên.
Tại vì bàn tay Thiên nhẹ dùng lực, một âm thanh quen thuộc nữa lại vang lên.
"C...r.....ắ......c.........c.....r.....ố....p"