Giới Thần

Chương 549: Mãnh hổ đột kích




1 lần tặng quà của Thiên đã trực tiếp khiến 5 người không thể nhịn được phải lâm vào điên cuồng nghiên cứu.

Lần này kích động nhất không thể nghi ngờ chính là Tịnh lão. 1 lần đạt được thứ mà ngay cả trong mơ lão cũng không dám mơ....là thứ kích động lớn nhất trong cuộc đời lão.

Nguyên ngày hôm đó, lão lại thâu đêm suốt sáng tiến hành thiên nhân giao hòa, tinh thần lực và phù nghệ trong 1 ngày đêm này đã trực tiếp thoát biến 1 cấp độ mới.

Dịch lão cũng không khác là mấy, 1 ngày đêm này lão không ăn không uống không ngừng nghiên cứu kiếm ý, cả người giống hệt 1 tên khất cái bệnh hoạn, nhưng mà dung nhập vào 3 thành kiếm ý trên Cửu Thiên Kiếm Phù cộng thêm tu vi lực lượng trong cơ thể quả thật chính là 1 cảnh tượng khủng bố khiếp người.

Lá phù này Thiên không hề khắc đến đại viên mãn mà chỉ ẩn chứa có 5 thành kiếm thế và 3 thành kiếm ý, không phải là hắn không làm được mà là hắn không muốn.

Võ đạo 1 đường phải tự thân lĩnh ngộ thì mới tiến xa hơn, bấy nhiêu đó là đủ khiến Dịch lão bộc phát ra thực lực gấp 105 lần trước đây.

Quỷ lão thì vẫn còn đang bế quan tìm hiểu âm dương, 2 lá phù lão vẫn chưa luyện hóa, trong lòng lão vẫn còn đang đấu tranh không biết âm dương là đúng hay cực hạn là đúng.

Món quà của Thiên cho lão cũng là thứ quý giá không thua kém bất kỳ ai, nhưng mà lần này đấu tranh tâm lý lại là 1 sự việc lật đổ cả 1 lập trường đã thâm căn cố đế trong lòng mấy chục năm nay, đây không phải là 1 chuyện đơn giản.

Axe là 1 người vô cùng đam mê về cung tiễn, nàng có 1 năng khiếu vô cùng tốt về ngắm bắn và lựa thời cơ, giờ đây nhận được bộ vũ nỗ của Thiên nàng giống hệt như trẻ con nhận được món đồ chơi mới bắt đầu không ngừng tìm tòi luyện tập.

Tuyệt thế ma cung này không những có thể ngắm bắn chuẩn xác hơn, tốc độ nhanh hơn mà uy lực lại lớn hơn rất nhiều.

Không những có thể 2 tay liên phát mà 36 căn vũ tiễn này lại có thể tự chủ động triệt thu, tự lắp tên thậm chí có thể truy tung địch nhân, lại càng không tốn lực mạnh để kéo cung...thật là 1 món đồ hoàn hảo như mơ của nàng.

Trong vũ tiễn và cả bộ song đồng trên cổ tay đều có 3 tầng phong ấn, mỗi tầng có ẩn chứa 100 loại phù văn huyền phẩm có uy lực lớn vô cùng, mỗi tầng phong ấn này sẽ không ngừng hấp thu phù lực tự do ngoài môi trường hoặc từ chủ nhân để tích trữ lại.

100 đạo huyền phẩm phù văn cùng liên phát sẽ không thua gì 1 đạo địa phẩm phù văn, cho nên 3 tầng phong ấn này chính là 3 lá át chủ bài bảo mệnh cho nàng.

Ale lại không giống, cô bé này từ nhỏ đã mê luyến đối với phù đạo và kiếm đạo, món quà mà Thiên tặng chính là 300 đạo linh phù và 380 phù tự, mỗi thứ đều là siêu phẩm trong cực phẩm.

Phù tự này nhập vào thức hải sẽ có thể ngày đêm không ngừng rèn luyện tinh thần lực cho nàng, cùng với 300 đạo linh phù trong đan điền sẽ giúp nàng tu luyện nhanh hơn, tiềm lực trên thân được khai thác triệt để hơn.

Lần này Thiên cố ý tặng cho cả 2 nàng mấy trăm đạo phù văn chính là 1 sự hậu thuẫn cho tu luyện của họ, hắn không muốn sau này họ sẽ bị bắt nạt bị kẻ khác khinh thường.

.......

Sáng sớm, bình minh lên.

"Lão đệ....ngươi mau dậy..."

"Ah...biểu ca, huynh làm gì mà sớm vậy"

"Ta gọi đệ đó, mau dậy cho ta...dậy lẹ"

"Dậy rồi, dậy rồi mà....đừng phá cửa...." chưa nói xong thì 1 tiếng "rầm" đã vang lên báo hiệu cho số phận cánh cửa đã được định đoạt.

"Biểu đệ ah....ngươi ngủ gì mà 6 giờ sáng vẫn chưa dậy vậy"

"Ta ngủ....mấy giờ dậy thì mắc mớ gì tới lão...quấy phá giấc ngủ của ta rồi không biết lỗi thì thôi giờ còn chỉ trích ta....cái chổi đâu rồi....để ta đi quét nhà xả xui cái"

"Ah...đừng..đừng...ta đi...ta sẽ đi liền, biểu đệ ngươi muốn nghỉ thì cứ nghỉ ta không làm phiền"

"Ngủ cái gì nữa mà ngủ...con mẹ nó...lão tử bị gian tặc xốc hết cả chăn mền lên rồi, ngủ thế nào ah"

"Ah..vậy không ngủ nữa cũng được...không ngủ cũng được...vậy tiểu đệ nè,...cái chuyện hôm qua ngươi nói đó...uhm...về linh phù ah, ngươi đưa ta đi...hihi"

"Đưa thì được...nhưng mà bây giờ ta tâm trạng đang rất bức bối, cả người lại rất nhức mỏi" Thiên làm ra bộ dạng uể oải

"Ah...vậy để ta kêu mấy tiểu nô tì vô đây xoa bóp cho ngươi"

"Aiii....nhức mỏi..nhức mỏi, không xong rồi ra không chờ được...."

"Ah...ah...vậy, để ta...nhức bên này hả"

"Bên trái...xuống dưới chút

- lên trên chút..

- bên này..

- không..không bên kia..

........

1 trận hành hạ này diễn ra suốt 1 giờ đồng hồ, để cho Tịnh Phú 1 trận tê dại đầu óc, nhức mỏi cả tay chân mới được Thiên "ân xá" cho.

Tới trưa, chuyến hành trình này mới bắt đầu xuất phát, Ale được Tịnh Phú tặng cho 1 chiếc nhẫn không gian cỡ nhỏ vừa đủ bỏ hết mớ hành lý cồng kềnh của 2 nàng.

Còn Thiên, đáng nhẽ cũng được lão tặng cho 1 cái nhưng mà vì thù oán buổi sáng vừa gây cho nên bị lão thu hồi.

Thiên Lý Mã là 1 loài ngựa có phần giống hổ nhưng thân rất cao, cả người nhẵn mịn lả lướt, phần đầu và cổ còn có lớp vẩy cứng bao bọc.

Thiên Lý Mã là 1 loài trung phẩm hung thú có vú rất hiền lành, trên thân có 1 loại phù văn "phiêu phong" kéo dọc từ chóp mũi tới tận đuôi, dưới chân lại có 1 đạo phù văn "tật vũ" kéo dài từ 4 vó lên tới bụng, nhìn từ xa trông thật có chút uy vũ bất phàm.

Thiên được Tịnh lão phân cho 1 con Thiên Lý Mã tốt nhất nhưng mà hắn không lấy, so với nó thì cưỡi Tử Nhật của hắn còn sướng hơn.

Tử Nhật từ khi niết bàn đã thay 1 bộ lông vàng rực rất êm ái, nếu nó hóa lớn 1 chút là có thể chở được cả đoàn người này đi không chút sóc nảy. Chỉ là Thiên không muốn nó bại lộ phẩm cấp của mình cho nên vẫn thành thật ngồi trên lưng mà cưỡi.

Quang minh hung sư ở trong rừng rậm cũng không phải là đồ vật gì quý hiếm, phẩm cấp chỉ là trung phẩm hung thú.

Đối với thế giới này thì chỉ cần tốn vài trăm phù tệ vào Sủng Vật Lâu là có thể rinh 1 con. Cho nên nhìn Thiên cưỡi 1 con Quang Minh Hung Sư làm tọa kỵ, mấy tên Vũ Quân liền khinh thường 1 trận.

Nhưng mà đáng tiếc cho chúng đó là Tử Nhật lại không giống như những loại trung phẩm hung thú bình thường khác, chớ xem thường nó, hiện giờ trong thân nó là gần 500 đạo phù văn thần thông mỗi cái đều không dưới huyền cấp.

Quang Minh Hung Sư bình thường đúng là không có ưu thế gì về tốc độ nhưng Tử Nhật lại khác.

- "Thiên đệ ah....ngươi cưỡi 1 con hung thú thấp kém rẻ tiền đó e là không đuổi kịp chúng ta đâu.

- Ta thấy nha, ngươi nên vứt bỏ con sủng vật này đi, ngươi cưỡi nó mà đi cùng chúng ta thật là làm chúng ta rất xấu mặt đó.

- Cũng đúng ah, ngươi tuy không phải hạ nhân của ta, nhưng nếu người ngoài mà nhìn ngươi như vậy...họ thật sự sẽ nghĩ ngươi là hạ nhân của ta đó.

- Đúng vậy...vứt nó đi..

- mau vứt bỏ nó đi.

...

"G..ầ..m" Tử Nhật càng nghe càng điên máu không cầm được vận sư tử hống gầm lên 1 phát làm lũ người kia câm hết miệng, Mộng Hằng mập mạp còn suýt chút té ngựa.

- khốn kiếp...cẩu vật..

- nghiệt súc muốn chết

- Thật là chủ nào chó đó.

Máu nóng trong người Tử Nhật sớm đã bốc lên cao, nghe thêm mấy câu chửi rủa này nữa nó liền muốn bạo phát, chỉ là sợ kinh động đến chủ nhân còn ở trên lưng nên không dám động mạnh.

Ngước cái đầu lên, hoàng khí trên thên cuốn động, khí thế bá vương liền bộc phát.

"G....ầ...m..." 1 tiếng gầm vọng tới, mấy con thiên lý mã liền sợ hãi run rẩy, chân sau nhũn ra.

"Hí...hí....bịch...rầm...rầm..." 3 tên khốn kia đều đồng loạt người ngã ngựa đổ

Trên con đường này, dù là ngựa vẫn đang chạy với tốc độ rất nhanh nhưng lại không có ai để tâm vào thớt ngựa dưới người mà đầu óc đều đã để vào tu luyện hết sạch.

Rảnh rỗi nhất ở đây cũng chỉ có 5 người này, nhưng 3 tên khốn kiếp kia vẫn luôn là kẻ không biết điều cứ suốt ngày châm chọc Thiên không ngừng.

Hiền lành nhất cũng chỉ có tiểu cô nương Trình Anh kia.

Từ khi Tiểu Hồ Ly thức tỉnh liền cho Thiên thêm 1 đạo thần thông huyễn hệ, do đó hắn đã nhìn thấu được tầng huyễn hệ ngụy trang của nàng phát hiện ra sự thật này.

Cũng từ lúc đó Thiên hữu ý vô ý đều có 1 chút chiếu cố đến nàng, dù sao thì 1 thân con gái quyền quý lại không biết vì lý do gì mà phải giả nam trang xuống tận 1 nơi khỉ ho cò gáy này học phù đạo.

Chỉ nội cái tâm tính kiên cường và biểu hiện dịu ngoan mà Thiên biết này thôi đã đủ để chứng minh nàng không giống những tiểu thư quyền quý khác.

"Trình Anh...đệ đi qua đây với ta nè" Thiên gọi tới

Cô bé này có vẻ cũng rất thích giao tiếp với Thiên chỉ là hơi nhút nhát chút

"Đệ cứ ở gần mấy tên không ra gì đó, coi chừng có ngày vạ lây"

Trình Anh nhẹ cười 1 cái đưa mắt sang nhìn mấy tên đang nằm sõng soài ở sau rồi nhẹ ghì đầu ngựa tiến sát bên cạnh Thiên sóng vai

Thiên lý mã chay rất nhanh, nếu tính ra có lẽ phải tới 100km/h. Cho nên nếu loại ngựa này có thể ăn uống no đủ 1 ngày chạy 10 tiếng thì 1000km 1 ngày là đúng thôi.

Chặng đường từ đây đến kinh đô hoàng thành cũng khoảng 1500 dặm. Đi dọc theo đường biên giới Việt Thiên quốc và Mãnh Hổ quốc rồi tới 63 hành tỉnh phía nam dọc về trung bộ tới kinh đô.

Vùng biên giới này cũng không có nhiều thôn trấn sinh sống tại vì ở đây thường là nơi chiến tranh liên miên diễn ra.

Các trạm gác quân đội cũng sắp xếp cẩn mật, trinh sát quân đội 2 bên lâu lâu lại gặp.

Ngựa phi nhanh suốt 1 ngày tới chiều tối mới nghỉ.

Phía trước họ là 1 cột khói bốc cao nghi ngút. Cả đoàn người liền hướng mắt tới quan sát.

"Không tốt...thạch sơn trấn gặp nạn...nhất định lại là lũ mãnh hổ quân khốn kiếp đó"

Tịnh lão phẫn nộ hét lên, tay quất mạnh vào mông ngựa vọt tới, Thiên và nhóm người Axe, Ale, Trình Anh cũng cấp tốc rượt theo.