Nhà bác THIÊN chính là 1 can nhà lớn tại đường đinh tiên hoàng, quận 1.
Xe buyt dừng lại cũng tới ngay gần nhà, THIÊN xuống xe đi vào con hẻm lớn về nhà giống hệt như mọi ngày.
Chỉ khác là trước kia gần 6h là về tới nhà, còn hôm nay lại là gần 8h.
Nếu là trước kia chắc hẳn Thiên phải sợ hãi nơm nớp khj về nhà, nhưng hôm nay lại không.
Sợ...hắn còn phải sợ sao
Dù 2 bác có chửi, có đánh thì sao, dù có bị 2 tên anh họ hung hăng thì sao
Họ không hề có 1 chút tình cảm nào với hắn, và hắn cũng vậy.
Vậy thì còn ràng buộc gì được nhau sao, nếu ai chí tình với
hắn, hắn sẽ không ngại kết giao. Nhưng kẻ vô tình thì hắn không xem ra gì.
Đó chính là cách làm người của hắn từ kiếp trước tới giờ, và tới giờ cũng vẫn vậy không hề thay đổi
"Cạch..két.." THIÊN mở cửa bước vào, cả nhà đang xem ti vi vừa nói chuyện rôm rả bỗng nhiên im pắc
Thần thức THIÊN nhậy cảm nhận thấy ý niệm thù gét mãnh liệt
phát ra từ gia đình 4 người này đổ về phía hắn. Trong đó ý
mãnh liệt nhất là từ bác gái của hắn
Lan phương, người mà hắn vẫn phải gọi là bác phương trong suốt 2 năm qua.
Sự im lặng trước bão táp chấm dứt, quả nhiên sau đó là 1 cơn cuồng nộ
"Thằng khốn, làm gì mà giờ này mới chịu về hả...mày chết dí ở đâu tới giờ hả....thằng chó chết..."
"Cha mày vì mày mà chết, đến mẹ mày cũng bỏ mày...chỉ có
tao là dám nuôi mày thôi...mày nói xem...có ai dám nuôi loại
tạp chủng như mày ngoài tao..hả..."
Bác hải lặng lẽ tắt tivi, 2 người anh họ thì gác chân lên ghế duỗi người thoải mái như đang xem kịch
"..thằng khốn...suốt 2 năm tao nuôi mày ăn học...tốn kém
bao.nhiêu mày biết không̉...cái fòng mày ở nếu tính thành tiền 2 năm là bao nhiêu mày biết không......vv"
"Nếu không phải có tao...thì Mày hiện giờ làm gì ở đâu biết
không...là đi ăn mày...là ở dưới cống...cái ngưỡng như mày
sống được qua 2 năm sao...hay là về quê mót phân bò..."
Lời cay khiệt càng ngày phát ra lại càng khiến người sôi gan.
Nhưng đáng tiếc là bộ mặt run rẩy và sợ hãi trước đây không
hề xuất hiện trên mặt THIÊN. cái đầu cũng không hề cúi xuống,
lại càng không hề có 1 giọt nước mắt nào rớt xuống.
Gương mặt hắn bình thản như mùa thu, tiếp tục chậm rãi ngồi
xuống ghế, giương mặt lên bình thản lắng nghe, giống y như người bác phương chửi không phải là hắn vậy.
Cơn giận vốn không đến nỗi lớn, chửi thiên chỉ là vì ghét mà chửi cho sướng miệng mà thôi.
Nhưng thái độ này của hắn lại giống như xăng dầu đổ lên lửa nhỏ vậy.
Bùng phát là tất nhiên thôi.
"Thằng chó mày vậy là sao...thái độ vậy là sao...tao nói không đúng hả.."
"Không phục hả..thằng bất hiếu...bởi vậy cha mẹ mày đều không chịu nổi mày...họ hàng đều bỏ mày..."
"Mày thử ra đường sống coi...có sống nổi hay không...hay là ba
bẩy hai mốt ngày lại về đây cầu xin tao tha thứ...hả...mày dám không..thằng chó...thằng nghiệt chủng"
Khi chửi tới cao trào, thậm chí bác còn chỉ ngón tay vào mặt Thiên, buông ra vô số lời ác nghiệt hạ nhục hắn.
Ngón tay chỉ tới, nước miếng tung bay, giọng gào thét lúc cao
lúc trầm...tựa như 1 môn nghệ thuật được bác luyện tập thành
thục hàng ngàn lần vậy
Đáng tiếc kẻ thưởng thức như hắn lại không hề có cảm giác tâm đắc nào, chỉ thấy rằng tâm cảnh như nước lặng cũng k thể
nhịn được sôi lên.
Máu điên cũng dồn lên não..
"Thằng chó...mày đứng lên...ra đây quỳ xuống....mau...tao.nói
mày không nghe thấy hả...mày điếc hả.....khốn kiếp...hôm nay
mày gan..dám cãi lời tao hả"
"Đại, vĩ đâu, lôi thằng chó này ra đây quỳ xuống" cảm thấy
chửi cũng không đủ hả giận bác liền cử 2 đứa con bình tham gia vao.
Hoàng đại và hoàng vĩ vừa nghe thấy mẹ nói liền nhếch mép cười vui vẻ, hoàng đại liền xung phong lên ngay
Cố ý khoe ra cơ bắp to lớn và hình săm nơi bắp tay, hoàng đại
vốn định như trước kia. Vươn ra tay phải chụp lên vai thiên rồi
xách hắn lên như 1 con gà.
Mọi chuyện vốn đáng nhẽ sẽ rất dễ dàng, đáng tiếc hắn đã nhầm
Bàn tay lực lưỡng của hắn vừa đặt lên vai thiên, miệng hắn
cũng đã cười dữ tợn, dòng máu bạo lực trong cơ thể cũng dâng
lên. Chỉ hận không thể bẻ xương thiên ra.
Trong mắt bác phương cũng có chút trông mong và thỏa mãn, trong lòng thầm đắc ý
Đáng tiếc, THIÊN vẫn ung dung như vậy, vẫn thản nhiên như vậy,
hắn dường như không hề có ý phản kháng. Nhưng sắc mặt hoàng
đại lại không được như vậy.
Mặt hắn nghẹn đỏ, bắp tay gồng mạnh gân xanh nổi lên như rắn
rết, hình săm con cọp càng như sống lại mà giơ nanh múa vuốt.
1 tay không thể nhấc thiên lên, liền dùng 2 tay, 2 tay đồng thời bá vào 2 vai hòng bóp gãy xương vai đối thủ.
Đừng xem thường bàn tay này, hoàng đại từ bé đã được chăm sóc dinh dưỡng rất tốt, thân thể cao 1m85, thân thể to lớn vạm vỡ,
lực cánh tay hắn ít nhất cũng 50kg
2tay là 100kg, thừa sức bóp gãy xương vai người thường, huống
chi là việc chỉ nhấc bổng 1 người gần 50kg như thiên
Nhưng thiên của ngày hôm nay cũng không còn là thiên của ngày hôm qua nữa.
Mặc dù chỉ mới trọng sinh được gần 2 giờ, nhưng với long tính
và tiểu thế giới ngoài da, đã khiến hắn mạnh mẽ hơn trước
nhiều lắm.
Thiên phú lực lượng kích phát, khiến lực tay ít nhất cũng
200kg, phòng ngự thì nếu không có 500kg lực tuyệt đối không thể phạm vào 1 chút nào.
100kg này của hoàng đại đối với hắn không khác gì gãi ngứa.
Bỗng hoàng đại giận dữ vung lên đầu gối từ dưới muốn nện mạnh vào mặt thiên
"Bôp" tay thiên nhanh như chớp chộp vào đầu gối đại.
Đầu hắn từ từ chuyển từ phía bác phương sang nhìn Đại.
"Mệt chưa...anh đại" tay hắn nhẹ bấu chặt đầu gối, rồi tăng dần sức
Sắc mặt đại đỏ lựng, cơn đau từ chân truyền đến khiến hắn như
con thú bị thương muốn nổi giận, 2 tay vô thức chuyển từ vai
về, chuyển thành nắm đấm. Đấm mạnh lên tay Thiên
Đáng tiếc tốc độ hắn sao mà nhanh bằng Thiên được.
Khi nắm đấm vừa tới, bàn tay Thiên liền buông tay, sau đó nhanh như chớp chụp lấy phần cẳng chân bên dưới
Nắm đấm của đại vốn dĩ nên nện lên tay thiên thì lại khó hiểu nện lên chính đầu gối của mình
"Ahhhhh....aaa..." 1 tiếng hét liền vang lên
Thiên lạnh lùng bóp chặt tay
"Crốp...rắc..rắc..." kèm theo đó là tiếng xương vỡ giòn tan.
Hiệu ứng đi kèm đó là tiếng hét tru tréo vang vọng của đại như heo bị cắt tiết.
Lúc thì như xé trời, lúc thì như rên rỉ
Không gian trong nhà gần như hoàn toàn đọng lại tại giây phút này.
Hoàng vĩ vốn là 1 đôi lưu manh chí cốt với đại cũng không kịp
phản ứng, ngược lại bây giờ hắn cứng đơ như vừa thấy 1 chuyện
không thể tin được
Bác hải gần như mất di tri giác, trong mắt chỉ còn lại 1 thứ duy nhất, đó là khó tin
Bác phương như 1 mụ phù thủy già gặp khắc tinh, cơ mặt giật
giật, miệng há ra như cá mắc cạn, hoàn toàn quên mất phải đỡ
đứa con yêu dấu dậy.
Như mọi người trong mắt mụ cũng chỉ có 1 thứ đó là...khó tin
Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, xoay người bước đi.
Khi bước chân hắn tới cửa phòng khách liền xoay người lại
Trong cặp mắt bình thản chứa thêm 2 phần lạnh giá và 3 phần thất vọng.
Hắn đưa mắt nhìn quét qua từng người rồi mới lắc lắc đầu xoay người trở về phòng, miệng lại nói 1 câu như chế diễu.
" nhà.."
"Nhà của ta.."
"Đây là nhà sao..."
Nhìn bóng lưng cô đơn sầu thảm kia bước đi. Mãi 1 lúc sau mọi người mới nhận ra 1 sự thật.
Thiên....hiện giờ đã không còn là thiên trước kia nữa.
Không còn dễ bắt nạt nữa.
Không còn sai đâu làm đó nữa
Không còn là kẻ kiêm giúp việc nữa
Và Lại càng không phải là người bị chửi là sẽ khép nép, run sợ nữa.
Thiên bây giờ.
Như 1 con hổ non đã trưởng thành.
Hiền ngoan, nhưng răng nanh đã sắc bén, khí thế đã thành.
Đây thật sự là 1 loại cảm giác cực kì khó chịu đối với gia dình 4 người này.
Loại cảm giác đó đồng loạt mọc lên, nhưng cũng đồng loạt bị họ cố gắng phủ nhận.
Tại vì họ không cam tâm.
Tại vì thiên là 1 kẻ không ra gì, và nó nên như vậy cho đến suốt đời, làm 1 con chó ngoan.
Đó mới là phù hợp.
Còn bây giờ, cơn đau từ cẳng chân vẫn còn, nó bị thương ở chân
nhưng lại bị đau ở tim, xát muối lên lòng tự tôn. Đó chính là
cảm giác của đại
Đối với bác hải, thiên chưa từng được ông xem là cháu, ngược
lại sống chung 2 năm, ông cảm thấy thiên chịu nhục làm việc
quần quật, chịu nghe chửi và làm bia đỡ đòn cho 2 con trai. Đó
là chuyện tất nhiên.
Bây giờ thay đổi, ông chỉ có cảm giác hơi khó thích nghi, thậm
chí còn tin rằng ngày mai nếu ông sai thiên đi bưng nước rửa chân thì nó vẫn sẽ cắm cúi đi làm
Đối với Vĩ. Anh đại vốn dĩ là 1 cường giả là kẻ mạnh nhất, đáng tôn sùng nhất trong lòng hắn.
Đại la con hổ uy vũ sơn lâm.
Còn thiên là cừu non yếu ớt.
Hôm nay cừu non lại dẫm lên mặt hổ, thậm chí khinh thường không thèm đánh.
Hoàn toàn lật đổ lý tưởng và đạo lý mà vĩ từng đặt ra.
đối với người mà thiên trước kia vẫn thường gọi là bác phương thì lại có suy nghĩ khác.
Bà vốn dĩ gét cay gét đắng Thiên, không biết do vì sao, nhưng
mỗi lần nhìn thắy hắn là mụ không thể nhịn được muốn hành
hạ, chửi rủa mới cảm thấy hả giận.
Có lẽ là vì khuôn mặt thiên giống cha hắn, người mà trước đây
bà đã xem là kẻ thù, khi tranh tài sản. Cuối cùng tài sản
của bà đều được cha thiên nhường lại.
Nhưng dù tài sản đã tới tay, nhưng lòng ích kỷ, độc đoán của bà quá lớn cho nên vẫn không ngừng thù gét ông.
Tại vì bà cho mình 1 lý do mới, là tài sản đó vốn nên thuộc
về bà, cha của thiên chính là kẻ giành giật thứ của bà.
Thù hận ăn sâu vào máu từ đời trước đến nay đã khiến tư duy bà gần như lệch lạc, văn vẹo
Nhưng nay thì sao, thứ mà bà xem là tử địch nhất thiết phải
dìm xuống đáy xã hội. Thì bây giờ lại trở nên xa lạ
Ưu tú 1 cách xa lạ
Hận ý của bà gần như bị sự ưu tú này dập tắt, nhưng rồi nhìn thấy con trai thân yêu đau đớn.
Nỗi hận đó lại bùng cháy lên mãnh liệt hơn trước.
Với thù hận này, bà có thể sẵn sàng làm ra những chuyện gê gớm hơn nữa.
Và đó sẽ là chuyện gì...