Giới Thần

Chương 386: Ông chú




Trong ánh bình minh

Khi mà bộ máy quân sự phòng không của Việt quốc còn đang lâm vào rối rắm thì lúc này

1 chiếc máy bay quân sự cỡ nhỏ tàng hình dùng 1 tốc độ cực nhanh lướt qua bầu trời

Khu chỉ huy quân sự phòng không không quân

"Thượng tướng...."

"Hử..." đây là 1 người đàn ông mang sắc thái sắt thép của 1 quân nhân, trên chiếc áo mầu xanh da trời là 1 quân hàm nền đỏ viền vàng 3 sao cấp thượng tướng

"Phía trên màn hình radar ghi lại 1 chiếc máy bay cánh én nhỏ, đầu nhọn, thân dài 8 động cơ phản lực, tốc độ nhanh không gì sánh được

"Mau....thu gần..." viên thượng tá kia cấp tốc kéo gần lại tầm nhìn, đưa hình ảnh cấp tốc làm nét

"Ah....không thể nào....đây là..." vị thượng tướng kia giật mình

Còn viên thượng ta đứng máy lại khó hiểu

Loại chiến cơ tối tân này, cũng chỉ có những bài học quân sự bí mật và tầm cỡ như vị thượng tướng này là được biết qua

"Là ZA070....1 loại chiến cơ siêu hạng....loại này...sao lại xuất hiện ở đây..."

"Nhanh lên....lập tức báo động....huy động mọi lực lượng truy tìm tung tích của chiếc máy bay này..."

"Rõ..."

.........

Trong lúc mà nhóm phòng không không quân Việt còn đang miệt mài tìm kiếm thì chiếc ZA070 cánh én đó đã nhẹ nhàng tiến về phía quận 3 và nhẹ nhàng đậu lên nóc sân thượng khách sạn Thiên Tamm 1 cách an toàn

"Cạch..." buồng lái tự động đẩy ghế cho 3 người ra ngoài

"Cạch...cạch...rop.." những phụ kiện máy bay này giống như 1 con rô bốt có vỏ cao su bắt đầu tự động lắp ráp rồi thu nhỏ lại như bong bóng xì hơi

"Cạch...cạch...cáp.." cuối cùng chiếc máy bay này chỉ còn gọn cỡ 4mét dài, gần giống như 1 chiếc máy bay đồ chơi mà thôi

"Vertuypaosan....nhanh lên.." vừa rời khỏi máy bay là lão Hoàng Chính Hào và Thu Sương đã không thể kìm nổi mà rảo bước xuống phía dưới

Cuối cùng, khi mà chiếc máy bay còn chưa biến hình xong thì họ đã biến mất không còn bóng dáng

Tầng 2 khách sạn Thiên Tâm...

"Cạch...cạch..."bước chân gấp gáp của 3 người chạy tới

"Đùng..." cánh cửa phòng bị lão Hoàng Chính Hào đẩy mạnh 1 cái mém đứt rời

Bên trong, Thiên và Diễm ngơ ngác đưa cặp mắt ngây thơ nhìn ra

"Thiên...huhuhu.." Thu Sương lập tức như phát điên nhào tới lôi đầu Thiên ôm vào ngực

"Chú hào...dì..." Diễm lễ phép chào

Lúc mà Diễm giật mình, khí cơ trên người khẽ tiết, ở ngoài vertuypaosan khẽ nhíu mày 1 cái nhìn cô

Ngay sau đó, ánh mắt lão ta lập tức thay bằng sự ngạc nhiên....

Sau đó lão ta đưa cặp măt tới nhìn cậu bé đang bị ôm nghẹt trong ngực Thu Sương kia...1 luồng sóng tinh thần xen lẫn với khí đạo kỳ lạ từ người vertuypaosan phát ra liền quét tới....sau đó ánh mắt lão liền trở nên hòa ái hơn

Không hiểu đây là cách gì, nhưng hình như huyết mạch ADN của Thiên đã được 1 cái quét này của lão điều tra ra vậy

"Dì....dì buông....buông con ra...nghẹt...hự...hu...ươ..." Thiên vùng vằng giãy dụa khỏi ngực Thu Sương mãi mà không được

Nhưng mà những cử động này của tay hắn khi vừa đập vào mắt vertuypaosan liền khiến lão trợn lên 2 mắt

1 thông số kinh người đã hiện lên trong mắt lão, mà chính những thông số này....lão nhìn mà cũng sợ hãi

Không ngờ 1 đứa trẻ trông thật yếu đuối vô lực, ngay cả giãy khỏi cái ôm nhẹ của 1 người phụ nữ mà cũng không được.

Thế mà chỉ những cái vung tay nhẹ của hắn thôi lại dễ dàng sinh ra những thông số về lực lượng khủng khiếp tới như vậy

Vertuypaosan hiểu ra, tại sao Thổ Lão lại thích tấm thân thằng nhỏ này tới như vậy....nguyên nhân hẳn là đây

Theo lão nghĩ, đây rất có thể chính là 1 loại dị năng lực lượng nào đó vô cùng ưu việt...1 dị năng giả lực lượng vô cùng ưu tú

"Con an toàn....ta vui quá....hihi.." tiếng khóc của dì Thu Sương chuyển thành tiếng cười còn nhanh hơn cả việc Thiên kịp đếm xem người đến là có bao nhiêu

"Aiiiii...." đáng thương cho hắn, vừa mới vào còn chưa hiểu được mô tê răng rứa gì đã bị cái ôm như trời giáng này phong bế hết mọi tầm nhìn

Rúc vào ngực phụ nữ hắn cũng thích, nhưng mà phải là phụ nữ đẹp cơ

Còn đây sao...." nghẹt thở chết đi được"

"Thiên....con có sao không....lại đây dì coi coi..." thế là Thiên lại 1 lần nữa bị người bà nội này lật hết cả người ra kiểm ra xem có bị thương hay không

"Uhm...con không sao...rất là khỏe mạnh...hihi..."

Thiên giống như 1 con búp bê nhựa bị người ta không ngừng lật qua lật lại kiểm tra mà không kịp nói lấy 1 câu, mắt hắn cứ trợn lên tò mò đủ thứ

"Lão hào....cứu ta...."

Diễm, lão hào, Thu Sương và cả vertuypaosan đều nhất loạt cười lên

3 người này, ai nấy đều thở ra 1 hơi yên tâm

Bữa cơm của Thiên và Diễm sớm đã xong, mà tại vì 2 người mê cãi lộn cho nên chưa chịu dọn

Bây giờ dọn đi 1 cái, căn phòng liền trở nên chật ních người

Lão hào và Thu Sương đều nhất loạt kẹp Thiên vào giữa, bỏ mặc cho Diễm ở bên cứ oán hận không thôi

Có lẽ họ đã liệt Thiên vào dạng người cần được bảo vệ kỹ lưỡng

"Lão hào, dì Thu Sương....2 người làm sao vậy..."

Lúc này vertuypaosan xen vào

"Con không nên xưng hô bậy bạ như vậy, phải gọi họ là ông, bà đó...." trong giọng nói của hắn tuy là hơi uy nghiêm nhưng lại đầy quan tâm

Bất chợt Thiên đưa mắt tới nhìn người nam nhân này, ánh mắt hắn nhanh chóng trợn to...Thiên mệnh móc nối lập tức bị hắn tra kỹ....miệng liền thốt lên

"Ông...Chú...."

"Uhm....gọi ta là chú là đúng rồi đó...vậy con có biết ta là ai không..." vertuypaosan vó vẻ đắc ý

"Hây...đắc ý gì chứ, ngay cả lão hào ta còn đè đầu...chớ nói chi là em trai lão..."

Vertuypaosan trợn lên 2 mắt

"Nè....không được trợn mắt nhìn ta....không được tức giận....ê...nín....không được chửi...có tin ta bứt hết râu lão không...."

Rốt cuộc vertuypaosan đầu hàng rồi, lão nhìn sang Hoàng Chính Hào mà tràn đầy thông cảm

Có thể nói, anh hai phải chịu đựng thằng nhỏ này cả năm trời....là bao nhiêu tức tối và dằn vặt

Ta bình thường tâm bình khí hòa, người ta muốn chọc giận ta còn khó, vậy mà mới gặp tên này mấy phút đã bị nó chọc cho khói trắng bốc lên từ đầu

"Nhóc....không được vô lễ với tên đó, tên đó hung lắm.." Thu Sương yêu quý béo cái má của Thiên làm như hắn là con nít vậy

Thôi rồi ! Bao nhiêu uy nghiêm bá đạo của hắn trước mặt vertuypaosan đều bị 1 cái béo má này hủy hoại mất

3 người họ nói chuyện với nhau, kể tình hình mọi việc cho nghe.