Mới đi từ xa mà Thiên và Mai đã nghe được tiếng quát tháo vô cùng khó chịu của Hồng với bố mẹ......
Máu nóng trong người họ cũng bốc lên cao, bước chân bất chợt nhanh hơn
Tiếng khóc âm ức của thím Thảo vang vọng trong nhà, nhưng mà người con gái này vẫn không ngừng chửi mắng mẹ mình tham tài, tham gia sản, già mà ngu....
Chú Tịnh sớm đã tức giận công tâm mà lâm bệnh, hiện giờ nghe đứa con gái duy nhất đang mắng chửi mẹ mình, chú cũng tức mà miệng thều thào không nói được ra lời
Phía xa, ngôi nhà thím Thảo đã không còn lụp xụp như xưa nữa, mà hiện giờ nó đã là 1 căn nhà cấp 4 không lớn lắm
Xung quanh đất vẫn là những cây ớt lớn được bày theo kim cương trận và tụ linh trận như hồi Thiên làm, khung cảnh cũng không khác gì hồi xưa
Chỉ là mảnh vườn hơn 1 sào đất này có được đôi tay chăm chỉ của chú thím mà sạch lầu không 1 cọng cỏ dại, cây cảnh, rau xanh đều gọn gàng, nhà cửa cũng sạch sẽ hơn nhiều
Có thể thấy được sự thay đổi rõ rệt từ khi họ được chữa khỏi bệnh
Số lượng ớt ở đây trồng cũng không phải là nhiều, nhưng mà trái đều rất sai
Từ khi Thiên ban thần thông cho "hỏa long thụ" loại linh dược này đã sinh linh, nó là biết chọn chủ mà sống chứ không phải 1 loại cỏ dại muốn mọc đâu là mọc nữa
Yêu giới sinh ra, cũng không có yêu linh nào muốn ở bên ngoài nữa....những cây "ớt" này ở đây đều là có nhiệm vụ của mình, cho nên nó mới trở thành loại mặt hàng mang tính độc quyền như vậy
Kim cương trận bảo vệ, dù ai đó có muốn nhổ đi cũng vô ích, 2 vợ chồng thím cũng vì đó mà được bảo vệ
Nhưng Thiên cũng không ngờ được, hắn lo lắng an toàn cho vợ chồng thím từ bên ngoài....nhưng lại không lo được từ bên trong
Cần phải phòng....không ngờ lại chính là đứa con ruột duy nhất của thím. Đúng là 1 sự thật quá mức đau lòng
Nhưng mà tất nhiên, linh dược có linh....nó biết chọn chủ, biết phân tốt xấu....và tất nhiên là nó hiểu được tiếng người
"Thím....chú tịnh.." Mai tiến vào, cô chỉ hơi gật nhẹ với 1 người phụ nữ có chút nhan sắc đang gân cổ lên trước nhà sau đó là chỉ quan tâm tới thím
Thiên chậm rãi bước vào, căn nhà này hiện đã có được những điều kiện không tồi, vào trong nhà....đập ngay vào mắt hắn là 1 người phụ nữ tuổi độ 30
Không phải quá đẹp nhưng lại chăm chút cực kỳ kỹ lưỡng, da trắng, mắt đen....quần áo model, trong mắt hiện lên 1 tia kênh kiệu, mặt mũi khó ưa
Bên trong, thím Thảo đang chùi nước mắt, nói chuyện với Mai
Còn chú Tịnh thì nằm trên giường, sắc mặt không tốt
"Cút ngay....2 đứa mày là ai..." thấy 2 thanh niên trẻ vào chơi, cơn giận của Hồng lại càng bốc lên
Trong khi đó, Mai lại trắng trẻo xinh đẹp quá, Hồng càng nhìn lại càng thêm khó ưa"Uhm....tôi không có gặp chị..." Thiên mặc kệ người phụ nữ này gào thét, chân hắn nhẹ bước tới chỗ chú Tịnh
"Mày nói gì...có tin tao tát chết mày không...."
Thiên làm ngơ, hắn tiến lại giường chú Tịnh
"Đủ....má mày...thằng mất dạy,...đây là nhà tao....đất của tao....khốn nạn...cút ngay khỏi đây cho tao...."
Có lẽ lời người ta nói cũng không bằng lời tận tai mình nghe....nhưng mà Thiên nhận thức rõ được loại tà ác chi ý trong tâm người phụ nữ này...cho nên
Lời của mụ ta, Thiên xem như tiếng chó sủa, hắn rất là tự nhiên nói
"Chú sao rồi vậy..."
"Ah...không...không sao...chỉ hơi mệt thôi..." chú Tịnh phều phào
"Thế này mà chỉ mệt thôi ah....con nhìn chú da mặt đỏ nhưng lại xanh, mắt đỏ, chân tay không có sức, tim đập nhanh, đây là hiện tượng huyết áp tăng nhanh....là do uất khí quá nhiều mà sinh bệnh"
Lúc này chị Hồng liền hung hăng chạy tới
"Cút....khốn nạn mau cút khỏi nhà tao..."
Hồng như 1 con sư tử cái chỉ ngón tay tới Thiên....ánh mắt và sắc mặt hiện lên sự dữ dằn, chanh chua
Thiên không nói gì, hắn chỉ khẽ đảo cặp mắt tới, 1 tia sát khí liền tràn ra....người phụ nữ này lập tức sợ hãi rụt lại ngón tay
"Con...uhm...con nói đúng...mấy ngày nay cũng vì chuyện đất đai mà vậy..."
"Ah....là vì người con gái tốt của chú phải không...."
"....ơ....uhm.." chú Tịnh úp mở khó nói
Bất chợt khí chất trên người Thiên thay đổi hẳn....hắn không còn sự tự nhiên thoải mái mà thay vào đó là 1 sự nghiêm nghị, thần thánh
Miệng hắn chậm rãi phun ra từng chữ
"Có đáng không..." mỗi chữ của hắn phun ra tựa như thấm vào tâm linh, ngấm vào huyết mạch con người
"Vì 1 đứa con gái mình chính tay nuôi lớn.....đáng hay không...."
Từng chữ phun ra, Thiên địa như rung động, uất khí trong người chú Tịnh và Thím Thảo đều dần tan bớt, mắt thím cũng bớt tiếng khóc hơn
Lúc này Chị Hồng cũng tới chỗ của Mai....
Khi mà bàn tay chị ta còn đang định chụp lấy Mai lôi ra ngoài thì 1 tiếng nói như sét đánh truyền tới
"Con cái....là sản phẩm của cha mẹ....cha mẹ nuôi lớn....tới khi cha mẹ lớn tuổi...con cái vô năng không nuôi lại cha mẹ thì thôi.....loại người bất hiếu đó còn đòi về lấy tài sản.....nó xứng sao...."
Ngay cả thím Thảo lẫn chú Tịnh đều như giật mình tỉnh dậy.....
Còn chị Hồng thì lại tức đến nghiến răng nghiến lợi
"Mày....mày nói gì ...mày dám nói lại 1 lần không...xem tao có vặt đầu mày xuống hay không...."
"Tôi không nói chuyện với chị....."
"Mày....mày..chó đẻ...có cút khỏi nhà tao ngay không....tao báo cảnh sát lôi cổ mày đi bây giờ..."
Thiên vẫn làm ngơ nói tiếp...
"Cô, chú, khổ tâm ở trên đời đều là do mình mà ra....nghĩ thoáng 1 chút thì phiền muộn đều không còn..." giọng hắn lại vọng vào tai khiến cả thím lẫn chú Tịnh đều giống như cảm ngộ....giống như lấy lại sức sống
Những nếp nhăn trên mặt thím bất chợt dãn ra, chú Tịnh thì chống tay ngồi lại lên giường....
Thời khắc này, họ hiểu được điều Thiên muốn nói rồi....họ hiểu rồi
Ánh mắt thím Thảo kiên định nhìn sang đứa con gái đang hung hăng nhìn mình....ánh mắt bà, đã không còn 1 chút ưu thương và sợ hãi....
Có lẽ trước giờ, thím vì sợ mình dứt khoát trở mặt thì đứa con gái duy nhất đó sẽ mất hẳn....có lẽ thím sợ nỗi đau thương khi mất con...
Thím sợ...người khác nói này nói kia
Nhưng mà....tất cả đều là vì 1 chữ "sợ" này mới là thứ sinh ra mọi chuyện
Người mẹ này biết thương con, nhưng mà đứa con này lại không hề có điều đó với bà....
Bà nhịn 1 bước thì nó lấn tới 1 bước....bà nhịn nó 1 câu thì nó chửi bà thêm 1 câu....bà khóc thêm 1 tiếng thì tiếng gào thét chửi rủa của nó lại càng thêm khắc nghiệt
Đó.....nó rõ ràng....là con của bà...
Là đứa con duy nhất của bà....được bà nuôi nấng từ nhỏ...được ăn học....được bà chiều chuộng, bà chăm lo cho từng li từng tí....
Nó là con gái của bà....chứ đâu có phải là kẻ thù hay người dưng
"Mẹ nghe rõ con nói chưa....con cho mẹ 1 ngày để lấy sổ đỏ đất về đưa con....nếu không..."
"Nếu không thì sao...." thím Thảo đưa cặp mắt nhập nhèm nước mắt lên nhìn thẳng vào con gái
"Nếu không....con sẽ kiện....con sẽ kiện đứa nào tham lam không chịu trả lại tài sản cho con....con kiện đứa mất dạy nào dám cùng phe với mẹ giữ mất sổ đỏ...."