Từ nãy giờ nhìn thấy thanh niên đó ung dung, thoải mái độ luyện 1 món pháp bảo trở thành hoàn mỹ như vậy...
Hắn nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước, từ khi bắt đầu cho tới khi làm xong..tất cả đều không hề thấy mặt hắn đổi sắc
Đến khi làm thành rồi...cái "thông Thiên tràng" đó vấn quanh cổ tay hắn 1 cách tự nhiên, mà hắn cũng không hề có ý vui mừng gì, thậm chí còn có vẻ không trân trọng cho lắm
Tứ bà chắc mẩm 1 điều, món bảo vật này...chắc chắn là hắn làm cho bà...nhất định là làm để lấy lòng bà đây mà
Còn Thiên.
Hắn cũng không rảnh quan tâm tới bà cho lắm, ngược lại lại hơi chú ý tới 1 người, nãy giờ người trầm tĩnh nhất lại là Độc Cô Thanh Tâm, khí chất trên người bà thanh thoát tuyệt lệ giống hệt với cô bé Độc Cô Thanh Tuyền bên cạnh. Hắn đoán
"Mẹ còn đẹp như vậy, con gái nhất định sẽ rất đẹp", loại chướng nhãn pháp này thực tế đối với hắn thì không có lấy 1 chút tác dụng, nhưng hắn vẫn không thích thô tục xâm phạm
Ngược lại, sự che dấu này lại càng gợi lên 1 chút tò mò chết người trong lòng hắn hơn
Khí chất Thiên sinh lệ chất, yểu điệu thục mị trên thân Bạch Hân Nhiên lại càng đáng hấp dẫn hơn Độc Cô Thanh Tuyền 1 chút...sự huyền ảo mờ mịt và âm nguyên chí thuần từ hàn nguyệt lại càng khiến nàng ta thêm hấp dẫn
Thiên tò mò rồi...hắn cũng bắt đầu sinh ra cảm giác muốn được chinh phục, và muốn 1 ngày 2 nàng sẽ tự động gỡ bỏ xuống màn che...dâng dung nhan tuyệt mỹ ra trước mặt hắn
Bắt gặp ánh mắt từ hắn, 2 nàng dù là bị che dấu đi dung nhan, nhưng vẫn ngượng chín mặt, đầu cúi xuống không dám nhìn nữa
Ngay lúc này đây, tại thời điểm thơ mọng và gợi tình....lại bị 1 tiếng nói phá vỡ
"Cậu trai...tiểu kiếm nhà ta ở bên ngươi....hắn có tốt không..." ý tứ bà nói rất rõ dụng ý
2 chữ "tiểu kiếm" chính là thể hiện vai vế bề trên, và ngầm nói cho Thiên biết...bà cũng tương tự là bề trên của hắn
"Tạm.." Thiên lạnh nhạt
"Uhm...thiên phú của nó thì sao..."
"Tạm.."
"Hắn đã theo ngươi hơn 1 tháng, tu vi cũng thành tiên nhân rồi...nó đã làm được việc kinh Thiên động địa gì chưa..."
"Uhm..."
Nghe như vậy, tứ bà liền nghĩ có lẽ con trai bà đã vô cùng ưu tú, còn thanh niên này chính là đang sợ mất thể diện nên không nói nhiều....nhưng mà không sao...muốn thể diện sao ? Vậy thì bà cho thể diện
"Uhm...cậu trai, thực lực cậu cao như vậy...chắc hẳn tu vi cũng đã là tiên nhân rồi phải không..."
"Uhm..."
"Uh....vậy tiểu kiếm nhà ta chắc thua cậu 1 chút....uhm...xem như kẻ làm mẹ như ta cũng xem như không uổng công nuôi dậy nó bao năm"
"Bây giờ nó đi theo cậu rồi...đứa con này...tôi cũng vừa mừng vừa lo"
Ý nói rất rõ ràng, đây là 1 tài sản...con trai bà là 1 tài sản vô giá...và như vậy...nếu Thiên còn muốn nó đi theo, thì nhất định phải có 1 sự báo đáp..
Tứ bà vừa nói vừa than thở, bà nói chậm rãi rồi lại than thở, lại giả ý xúc động...giống như đang chờ Thiên nói lời nịnh hót lại bà
Nhưng mà chờ mãi cũng không thấy nói gì
"Uhm...cả đời ta tần tảo nuôi nó lớn khôn, được như ngày hôm nay...quả thật không dễ dàng gì,..."
"Bây giờ tất cả tài nguyên của ta đều giành cho nó hết....thân ta cũng già rồi, mấy năm nữa là không lo được cho thân...cậu thanh niên ah....hay là..cậu...ah...cậu để nó về với tôi đi..."
Sự trao đổi qua ý này đã quá rõ ràng, nghèo khó, già nua...cần phải có tài sản....hoặc là con cái để lo. Nếu không muốn con bà trở về với bà vĩnh viễn thì hãy xòe tay ra..đưa cái chuỗi tràng đó cho bà
"Sao hà...tiểu kiếm nhà ta quanh năm đều nằm dưới sự bảo bọc của ta...thiếu ta...e là nó sẽ không sống nổi"
"Bây giờ thân ta đã không thể lo được cho mình nữa...nếu nó mà không về ...ta chết mất"
Sự trao đổi đã biến chuyển thành 1 chút sự uy hiếp
Chưa nói xong thì giọng Thiên đã chán gét cắt ngang
"Độc Cô Thanh Tâm phải không..."
Giật mình....
Độc Cô Thanh Tuyền giật mình, bà nãy giờ nghe tứ bà nói mà không lọt tai, cứ tưởng rằng Thiên sẽ nghe theo ý bà ta. Nhưng không ngờ bất chợThiên hắn lại gọi mình
Còn tứ bà thì cũng bất ngờ, nhưng bất ngờ là vì lời nói của mình bị phất lờ
"Uhm...đúng vậy.." Độc Cô Thanh Tâm hơi sợ hãi nói
Ánh mắt Thiên khẽ quét tới, ánh sáng từ mắt hắn tựa như nhìn thấu cả thế gian vạn vật, chỉ 1 cái ánh mắt ngắn ngủi này thôi đã làm Độc Cô Thanh Tâm sợ hãi
"Uhm...tu vi độ kiếp sơ kỳ,...thần thông khiếm khuyết, pháp tắc thiếu hụt, kinh mạch, đan điền đều yếu nhược....tài nguyên tu luyện không đủ..."
Độc Cô Thanh Tâm khẽ cúi xuống cái đầu, đầu mũi đau sót...
Độc Cô Thanh Tuyền cũng thấy mẹ vậy mà thương tâm, nước mắt đã muốn tràn mi
Bạch Hân Nhiên cũng thương cảm theo, cô vừa thương cho 2 mẹ con họ, vừa cảm thương cho mình
Co khẽ nhìn qua Độc Cô Thanh Tâm đang nắm tay con gái, sau đó lại liếc mắt sang nhìn người sư phụ đã nuôi nấng mình bao nhiêu năm...nhưng mà lúc nguy cơ sinh tử, bà đã không đủ vững vàng từ bỏ cô, bà giãy dụa khỏi bàn tay đuối nước của cô...và sau đó, cũng giãy bỏ khỏi tất cả...
Tình cảm là 1 thứ rất đặc thù...tại vì nó sẽ không cho phép bạn được phạm sai lầm rồi xin lỗi, sau đó sửa đổi
Tình cảm đã 1 lần mất đi...lòng tinh đã 1 lần mất đi...đau khổ và nỗi ám ảnh mà nó mang lại sẽ là vĩnh viễn và không có thuốc nào có thể hàn gắn được nữa
"Uhm...ta cho bà 2 sự lựa chọn,...hoặc là về phía ta....hoặc là quay đầu trở lại môn phái của mình..."
Lời Thiên nói ra vừa đanh thép lại vừa khoan ái
Độc Cô Thanh Tuyền sợ hãi nắm lấy tay mẹ, Bạch Hân Nhiên cũng vậy...nếu như bà đi rồi,...2 chị em cô sẽ không thể sống nổi ở môn phái...lại càng không sống nổi qua cuộc trốn chạy này
Nhìn lại con gái
Nhìn về phía 11 vị trưởng lão đang ngơ ngác tức giận bên kia
Nhìn lại sang tứ bà đang đắc ý nhìn sang
Nhìn sang Bạch Hân Nhiên đang lo lắng
Sau đó lại nhìn sang người thanh niên như thần đang đứng kia
Độc Cô Thanh Tâm nhẹ xiết nắm tay,..."con gái,...con là tất cả của mẹ....con nói đi, con đi đâu mẹ sẽ theo đó, dù ăn mày ăn xin...dù phàm phu tục tử....tất cả đều được cả"
2 mẹ con họ ôm nhau 1 cách thắm thiết, lúc này đây...họ đã không còn là 1 tiên tử hay 1 cao thủ độ kiếp kỳ nữa....họ giống hệt như 2 mẹ con bình thường nhất tại phàm tục giới...nhưng khi sa hoa bị bóc trần, tình yêu mới được phát sáng
Ngược với ánh mắt khinh thường của tứ bà, Thiên lại vô cùng thích câu trả lời này...
Chân tình
2 chữ này hiện giờ là thứ quý giá biết bao nhiêu
"Hừ...mẹ con 2 đứa ngươi, cảm thấy nhục nhã không dám về phải không....buồn cười, tưởng rằng không về côn lôn là sẽ thoát được chết sao..."
Giọng tứ bà đay nghiến, chanh chua vọng lên, nhưng khi bà còn Chưa nói xong...Thiên đã cắt ngang
"Uhm...vậy có muốn đi cùng ta không..."
Lời này nói ra, lập tức khiến 2 mẹ con Độc Cô Thanh Tuyền ngơ ngác
Tứ bà cũng ngơ khác...
Thành tiên....theo hắn chính là sẽ có cơ hội thành tiên...muốn..có ai là không muốn chứ
Khó chịu nhất chính là tứ bà...rõ ràng là người có thân phận...nhưng hắn không quan tâm, ngược lại còn đi quan tâm ả tiện nhân đó...
Nhưng mà chỉ 1 lúc suy nghĩ sau, bà ta lại giống như ngộ ra điều gì...
"Hắn ban cho ả tiện nhân đó 1 mảnh Thiên địa,....vậy thì sao chứ,....lát nữa, nguyên cả món bảo vật này hắn sẽ phải dâng tặng lại cho bà....toàn quyền không chế nó vẫn sẽ là bà, kể cả ả tiện nhân đó....hừ, tiện nhân....cả đời ngươi thua thiệt ta....tới bây giờ ngươi vẫn sẽ bị ta đè đầu cưỡi cổ..." chắc mẩm suy nghĩ đó, Tứ Bà lại vênh cái mặt lên đắc ý nhìn mẹ con Độc Cô Thanh Tuyền 1 cách vô cùng khó ưa.