Giới Thần

Chương 273: Thân phận của bà familiar




Thiên tháp

"Ân nhân....ân nhân....ngươi....ngươi..có thể cứu lão ấy không..." bà familiar không ngừng run rẩy cầu xin

Từ khi nhìn thấy Thiên xuất hiện bằng 1 thực lực kinh Thiên động địa....bà familiar đã cảm giác được 1 sự chênh lệch quá mức lớn lao giữa 2 người...đứng trước cường giả...tâm sợ hãi là vẫn phải có

"Uh....không cần sợ hãi ta như vậy....ta không có làm hại các ngươi.." Thiên cố ý thật nhẹ nhàng nói, nhưng mà khí chất uy nghi trên thân vẫn phả ra...dù miệng hắn có cười thế nào cũng không xóa bỏ được

"Lão fetch.... phải rồi...ân nhân...người mau cứu lão...." nãy giờ vào yêu giới, năng lượng tinh khiết ở đây ập vào mặt, con chó này tham lam hít hà từng hơi, từng hơi lớn trong không khí....cái gì sợ hãi....cái gì cứu người, nó đều quên béng đi mất

Ở lại địa cầu cằn cỗi đã quá lâu rồi, linh khí hay ma khí để tu luyện đã quá mức nghèo nàn. Đến nơi đây lại hoàn toàn ngược lại, linh khí giầu có quá mức. Con chó này giống như tìm được kho báu vô giá...mê luyến về lực lượng sâu trong huyết mạch ma tộc lại trỗi dậy

Bây giờ mà có ai bắt hắn rời khỏi nơi đây...e là hắn sẽ khóc cũng có đó

Thiên làm mặt rất nghiêm trọng khi nhìn lão fetch rồi nói

"Ông ta sao...là 1 sinh linh kỳ lạ....được sinh ra từ 1 nửa quả tim ma thần cấp tiên đế....tuổi thì không cao, nhưng bẩm sinh khiếm khuyết....bây giờ lại mất đi thêm 1 nửa bản mạng máu huyết...e là khó cứu ah..."

Không sai, lão fetch chính là sinh ra từ 1 nửa quả tim của 1 vị thượng cổ ma thần, do ma tính và 12 giọt máu kết tinh lại mà được 1 sinh linh kỳ lạ như lão

Chính là 1 loại sinh linh đứng giữ yêu và ma, chính xác thì gọi là ma thân ngộ yêu đạo mà thành sinh mạng, vẫn hóa thân thành nhân hình

Bản thân lão cũng không có lực chiến gì đáng nói, nhưng sự tăng phúc về huyết mạch và thực lực cho người khác lại là cực kỳ kinh người. Thiên phú khống khuyết của lão, dù là vượt 1 cấp cũng không thể kháng cự được.

Nghe lời Thiên nói, tròng mắt 2 người kia liền ảm đạm

"Thật không có cách nào sao..." giọng bà familiar nức nở

"Uhm...cũng không hẳn là không có cách..." Thiên làm ra vẻ thần bí

Tròng mắt 2 người liền sáng lên "là cách gì..."

"Rất đơn giản....ngươi...ngươi đó....làm ma sủng cho ta đi....ta cứu.."
Thiên chỉ vô đầu ma khuyển, nhưng mà con chó này lại có 2 đầu nên chỉ lung tung hết mà cái mặt nó vẫn ngu ra

"Ta...." 2 cái đầu của ma khuyển nhìn nhau nghi vấn

Trong giọng nói của con chó này, dù là nghi vấn nhưng lại ẩn ẩn 1 chút kích động

Thật ra với độ tuổi như con chó này, thì giờ không quá đáng lắm, nó vẫn chỉ là 1 ấu niên kỳ mà thôi tựa như 1 đứa trẻ nhân loại 13, 14 tuổi vậy, đám người lão fetch gọi là "tiểu tam" chính là gọi đúng.

Chẳng qua con chó này từ nhỏ chịu khổ, bản thân hắn cũng cứng rắn hơn và luôn luôn cố tạo ra bộ dạng hung hăng dữ tợn, thật ra cũng chỉ là vi hoàn cảnh ép buộc mà thôi

"Khè..khè....là thật sao...ngươi chịu nhận ta sao...." 4 con mắt trông mong đều nhìn chòng chọc vào Thiên.

Kích động....sao không kích động....người mà có thể 1 tay thu "hủy diệt ma lôi", 1 tay có thể đông đặc thời gian, lại còn có 1 nơi giầu có năng lượng như này....thực lực có...gia sản có....

Còn nó sao....nó không khác gì 1 con chó ghẻ ngày ngày bới rác kiếm an, bị người ta đánh đuổi khổ cực...bỗng chốc lại có 1 đại gia nhận nuôi

Không hạnh phúc sao được

Hạnh phúc thấy mẹ luôn

Dù sao hắn cũng là 1 con chó....thế giới của hắn rất tôn thờ lực lượng...tôn thờ cường giả...lại có đặc tính trung thành tuyệt đối, bản chất của loài chó.

1 vị chủ nhân chịu dang tay ra cứu giúp nó lúc nó sắp chết, cho nó ăn no.....điều đó không phải rất tuyệt sao....mơ ước....dù mơ ước cũng không dám mơ.

Nhưng mà bây giờ...nó có cơ hội này...

4 con mắt long lanh mong chờ, đến cả miệng chó cũng quên cả há ra

"Uhm....làm sủng thú cho ta...cực lắm đó...không sung sướng gì đâu...ta có rất nhiều kẻ thù, kẻ thù cũng vô cùng mạnh mẽ....đi với ta...ngươi có thể chết bất kỳ lúc nào" Chưa nói xong thì...

"Ngaaaaaoooooooo.... ô....." con chó này đã sung sướng tru lên mấy tiếng

"Sao hả..."

"Chủ nhân....chủ nhân....gâu..." tiểu ma khuyển này lập tức chạy tới liếm liếm bàn tay Thiên ướt nhẹp

Bà familiar nhìn thấy tiểu tam có chủ mà vui mừng, ánh mắt khẽ ánh lên 1 tia mơ ước rồi lại dấu đi

Cũng chịu thôi, bản thân bà không có thiên phú gì, tuổi lại già yếu xấu xí...

"Phải rồi, ngươi nữa....ngươi thì sao.." Thiên lại hướng về phía bà hỏi

Nghe câu này, lòng bà giống như tê buốt....chỉ sợ điều mình mong đợi đó là sai....chỉ sợ điều Thiên nói là không phải như bà nghĩ

"Ah....ý...ý ....người là..."

"3 đứa các ngươi sống chết có nhau....con chó này về với ta rồi...còn ngươi thì sao..."

"Ý ...ý....người là..." miệng bà há há ra không nói được gì

Không lẽ là thật hay sao....không lẽ bà cũng có cơ hội đó sao...

"Uhm....không chịu thì thôi...." Thiên nói

Bà familiar giống như hồi sinh, không hiểu sức sống từ đâu thúc ép....bà ta lập tức lật đật cầm lên quải trượng rồi luýnh quýnh chạy tới gần Thiên

"Chịu ...chịu..." sau đó thậm chí còn quỳ gối xuống lậy lia lịa mấy lậy liền

"Được rồi...."

"Uhm....bản thể của ngươi kỳ lạ...là 1 khúc xương kết hợp với 1 đám linh hồn....thật là khó hiểu"

"Chủ nhân...đó là do...là do nơi mà ta sinh ra....nơi đó..."

Nói tới đây giọng bà familiar trầm xuống

"Nơi đó là 1 luyện ngục thế giới....là 1 lò mổ của tiên nhân....ở nơi đó có rất nhiều...rất nhiều yêu ma bị bắt nhốt rồi giết thịt....làm thực phẩm....không biết nơi đó là ở đâu....ta chỉ nghe người ta nói chỗ đó gọi là "trảm yêu đài"

"Năm đó, khi mà ta có linh trí,....ta suốt ngày chỉ dám co rúc 1 mình, ngày ngày hấp 1 chút ma khí, tiên khí bên ngoài để no bụng....ngày ngày ta nhìn thấy vô vàn yêu ma đồng loại bị trảm, sau đó thân xác bị mổ ra , yêu hạch lấy đi, gân, da, xương, móng, răng...bị họ tàn nhẫn lấy đi...thậm chí cả thịt cũng được phong ấn gói lại đưa đi....ta...ngay cả nhìn cũng không dám nhìn....đến khi ta biết mình bản thể chính là 1 khúc xương kỳ lạ bị vứt bỏ vào "hủy Thiên hồ" ta đã bắt đầu nghe ngóng khắp nơi về thân phận của mình"

"Hủy Thiên hồ có trận pháp nghiền nát rất gê gớm, ngay cả tiên binh mà vào đây cũng bị nghiền nát, nhưng mà 1 khúc xương như ta lại có thể tồn tại trong đó cả ngàn năm, thậm chí còn được phong lôi hỏa ngục trong đó rèn luyện đến nỗi sắp thành 1 thần binh, nhưng mà trước khi bảo binh dị tượng sinh ra, ta đã kịp phong ấn mình lại. Mãi đến khi bị Tiểu Tam đào lên ta mới thoát ra được khỏi đó"

"Uhm.....trảm yêu đài sao....được lắm...tiên giới được lắm...." nghe tới 3 chữ "trảm yêu đài" sắc mặt Thiên liền lạnh đi

"Chủ nhân....bản thể của ta là 1 khúc xương đùi lớn, do hấp thu sát khí lực và tử vong tà khí dưới hủy Thiên hồ quá lâu mà luyện thành yêu ma....nhưng cả đời ta...chưa 1 lần giết người"

"Được rồi....giết người...cũng không nhất định sẽ là xấu...quan trọng nhất là lương tri....chỉ cần thứ này không mất...dù ngươi giết người...cũng không phải kẻ ác"

"Chủ nhân, người là danh môn chánh phái nhưng lại có suy nghĩ đúng như vậy, đúng là có phúc cho yêu ma như ta"