Giới Thần

Chương 230: Chuẩn bị




"Lúc ta tới đây...cũng cảm nhận được 1 phần yêu nguyên chi đạo

Dẫn đường mà tới....bây giờ ta chỉ có 1 lo lắng....

"Cha...người lo lắng cái gì.." tiên cơ hỏi

"Ta sợ...những yêu linh như nữ oa...không biết chừng vẫn còn lưu lạc và chịu khổ cực....khắp các hành tinh nào đó mà ta không biết đến....tựa như các con vậy...."

Lời nói của Thiên vô tình chạm vào sự đồng cảm của song đế.

Không sai, nếu như yêu tôn không tới kịp...không biết chừng...bây giờ 2 người họ đã bị người ta chia nhau ra xẻ thịt rồi....

Nhân tâm vô tình,...càng là tu luyện giả càng vô tình... càng mất đi nhân tính....

Từ lúc tiên đế, tiên hậu như nhập ma hủy diệt khắp nơi, các loại lời truyền biến yêu linh thành các loại "yêu nghiệt" đã cắm sâu vào máu các tu luyện giả, yêu linh trong mắt họ đã tà ác, đáng chết còn hơn cả ma tu....

Từ đây tu luyện giả các giới đều phân ra chính-tà 2 phái....lũ chính phái trở thành 1 dạng người mù quáng về đạo lý....người trong chánh đạo dù cướp bóc, giết người cũng là chánh...ma đạo dù hành thiện cũng sẽ là ma...từ đó cái loại chánh nghĩa rắm thúi đó làm cho thối nát nhân tâm đ*o đức...khiến con người trở nên giả dối, phi nghĩa, phi quân tử..nhân quả, luân hồi...đều bị đảo ngược.

Càng như vậy...

Hoàn cảnh sống của yêu tộc lưu lạc lại càng thêm khó khăn, bị dồn ép vào đường cùng...sự phản kháng của yêu linh sẽ càng khiến nhân tâm nói rằng đó là man rợ, là máu tanh, là ma quỷ

Khắp cửu giới, yêu linh rải rác nhiều lắm....cả yêu giới cũng bị xóa khỏi cửu đại đạo trong vũ trụ....không có nhà về...không có chỗ dựa....không có cách nào tu luyện....yêu tộc....sẽ rất đau khổ

"Cha...chúng ta phải cứu lại họ...." long đế gấp gáp

"Cứu....nhất định là phải cứu....nhưng ta cần phải có kế sách vẹn toàn nhất, phải có thực lực để bảo vệ mình trước...."

Tiểu yêu giới hiện giờ của ta tuy vẫn là tu yêu đạo....nhưng đã thoát khỏi phạm trù đại vũ trụ...bên ngoài sẽ không có ai cảm nhận được yêu đạo của ta...còn các con lại khác....lúc đó các con có muốn lại 1 lần nữa phải chạy trối chết không..."

Nói tới là tiên cơ cũng sợ hãi, chạy trốn đã bao nhiêu năm rồi...nàng bây giờ chỉ muốn bình yên bên chồng mà thôi..

"Cha....lão tiên đế khốn kiếp kia còn điên cuồng như vậy không..."

"....tiên đế và tiên hậu, 2 tên nghiệt chủng đó sao....bản thân họ là từ 1 đám mây ngũ sắc mà luyện ra....lúc sinh ra đã không có nhân tính....có thất tình lục dục....nhưng lại không có tình yêu thương....chính họ...căn bản không xứng để làm chủ 1 tiên giới...."

"Uhm...Phải rồi...nhưng mà tiên giới tổn thất nặng như vậy...họ còn sức để quản chúng ta sao...."

"Họ tổn thất là không sai...nhưng vài năm trước đã được bổ sung lại 1 số rồi..."

"Bổ sung....là sao cha..."

"Ở địa cầu....con có nghe chuyện về phong thần bảng không..."

"Ah....không lẽ....không lẽ ông ta định dùng cách khốn kiếp này để tìm nhân lực cho tiên giới..."

"Không sai...từ lần hủy diệt đó,...tiên đế, tiên hậu đều bị sát nghiệt quấn thân, công đức mất hết....khí vận tiên triều suy tàn....là lúc nguy trong sớm tối...2 nghiệt chủng kia lại càng vướng phải nhân quả nặng nề.....phong thần bảng ra đời sẽ giúp họ cướp đoạt khí vận từ các quốc gia và tiên nhân khác gắn lại vào 1 thuyền..cứu cả tiên triều lần tiên đế lại 1 mạng."

"Dùng chiến tranh và vô số nhân mạng để sinh tồn....khốn nạn....ma quỷ...." long đế tức giận

Nhìn lại thấy sắc mặt tiên cơ không tốt Thiên nói

"Tiểu tiên cơ chắc sẽ buồn phải không...hàiiiiiiiii.....con phải biết....quan hệ của yêu, tiên nhị giới bây giờ đã không thể tiếp tục trở lại hòa bình được nữa..dù ta không trở lại...thì tiên triều cũng khó bảo toàn....sau này...con tốt nhất là nên tránh...hiểu ý ta không..."

"Không cha....lấy gà theo gà, lấy chó theo chó....con không thể trốn tránh...con không sợ...cha...để con giúp cha cứu lại các yêu linh lưu lạc..."

"Uhm cái gì Gà, cái gì chó ah...." long đế nhột người nói

"Bộp...tốt" Thiên vỗ 1 cái lên bàn nói

"Được....con là tiên nhân...nếu như để tiên nhân đi làm việc này chính là tốt không ai bằng...."

"Hiện giờ....các tu luyện giả ở Thiên tháp tu vi vẫn còn kém...bắt buộc việc này phải đặt lên vai các đế tiên rồi...."

"Cha....chúng ta cần chuẩn bị 1 chút thứ đó..."

"Ta nghĩ...quá trình chạy trối chết này sẽ không ai giỏi hơn con đâu tiểu long ha.... việc này...sau này ta giao cho con đó...." Thiên nói 1 câu làm tiểu long đế súy chút sặc nước miếng

.................

Nói chuyện đùa thì cứ đùa, chứ mà ngay trong ngày hôm đó, quả thật Thiên cũng tập trung toàn bộ thần cấp, tiên cấp cao thủ lại rồi phân công tiến hành kế hoạch của mình

Lấy long đế làm trưởng nhóm, chia quân thành 3 đoàn chuẩn bị luyện chế phi chu, tiến về hư không giới vực....

Mục đích chuyến hành trình này là "thu" và "cứu"

Thu...thu tất cả tu luyện giả, nhân loại...tài nguyên...có khả năng thì tận lực mà thu

Cứu...cứu tất cả yêu linh...bất kể là ai, chỉ cần có thể cứu thì tận lực mà cứu...

Bát đại cận thân yêu thú bên người Thiên cũng được giao cho nhiệm vụ mới....trở về côn lôn tiên cảnh...dụ dỗ, cưỡng bức, mua chuộc 1 đám yêu thú trở về.,

................

Thời gian cấp bách, Thiên ban thưởng và chuẩn bị tất cả mọi thứ cho lũ đế tiên kia phi hành...đến cả đám người lục đại thần vương vừa mới gia nhập cũng bị điều đi luôn.

Chỉ còn sót lại 1 cô nương Tiểu Khiết và 2 tiểu yêu tinh, tiểu ảnh, tiểu khả ái là không chịu đi, Thiên cũng bó tay...

Như Tiểu Khiết xin ở lại thì nghe còn hợp lý, tại vì nàng còn chưa biết tung tích cha mẹ...nàng ở đây chờ họ về

Còn 2 đứa tiểu ảnh thì khác, chúng ở lại thuần túy là nhõng nhẽo không chịu xa hắn...nói thế nào cũng không nghe...tu vi thì cao mà tính thì như con nít...dậy cũng dậy không được...đánh cũng đánh không xong

................

"Tiểu khiết....nàng nghĩ rằng cha mẹ sẽ ở gần đây sao...."

"Uhm...ta có linh cảm như vậy...từ nhỏ, ta đã được đeo 1 miếng như ý tâm ngọc....hiện giờ nó vẫn còn nguyên vẹn, tức là cha mẹ ta vẫn còn sống....ta cảm nhận được hơi ấm miếng ngọc này phát ra...họ...là đang cách đây không quá xa đâu."

"Nàng chắc không..."

"Chắc..."

"Được vậy cho ta mượn miếng tâm ngọc đi....."

Hơi suy nghĩ 1 chút, tiểu khiết bắt đầu gỡ miếng ngọc luôn được nàng xem như bảo bối ra đứa cho Thiên.

Thời gian tiếp xúc với hắn mặc dù không dài lắm, tâm đề phòng của cô vẫn chưa dám buông....từ lần sinh mạng thảm sát đó...nỗi ám ảnh, sợ hãi trong tim cô vẫn không cách nào xóa nhòa đi được.

Nhưng mà chỉ 3 lần tiếp xúc với Thiên, không hiểu sao 1 con người đỏng đảnh tiểu thư như cô lại có thể trở nên dịu dàng hay mắc cỡ như vậy

Nỗi ám ảnh và tâm lý đề phòng trước đây cũng không còn bao nhiêu, khí chất và cảm giác ấm áp từ người hắn truyền đến...

Cô giống như tìm được 1 chỗ dựa,...tới bây giờ...thậm chí cô còn có cảm giác hơi mong chờ để được gặp hắn....được ở gần hắn hơn 1 chút, lúc hắn sắp đi cô còn thấy không muốn...

Kỳ lạ....cảm giác khó hiểu kỳ lạ vô cùng

Rõ ràng là hắn không hề nói gì nhiều với mình, gặp cũng ít...đẹp trai cũng không đẹp lắm...mạnh mẽ, oai phong thì chưa từng thấy...nhưng mà cảm giác đó vẫn nhẹ nhàng sinh ra và không thể ngăn cản lại được nữa

Nhìn thấy nụ cười tươi rói ấm áp của hắn, tim cô khẽ đập nhanh...chỗ dựa....chính là đây...chính là nụ cười này...chính nó đó...không sai được.

"Anh định làm gì..." tiểu khiết hồi hộp hỏi Thiên

Cái tâm ngọc này bình thường cô toàn đeo trước ngực....nó vừa là bảo vật liên hệ với cha mẹ lại vừa là vật khuê mật của con gái...

Đặc biệt là cảm giác khi đưa 1 vật trang sức quan trọng cho 1 người con trai này...cảm giác tựa như...uhm...tựa như đính tình vậy...

"Tâm ngọc mầu đỏ, có thể phân làm 6...còn miếng này lại phân làm 3...1 miếng này thôi...thừa sức dẫn truyền rất nhiều thứ đến cho nhau đó...."

"Dẫn cái gì...ý anh nói là..."tim cô đập mạnh

"Tâm niệm, thông tin ký ức...thậm chí cả...nguyên lực....cha nàng chia nó ra làm 3, quả thật vô cùng sáng suốt"