Bữa cơm ngon miệng kết
thúc, quả thật ai nấy đều vui vẻ, nhưng mà trái cây mà Thiên mang tới
tuy là hơi nhiều nhưng mà lại không ai được ăn
Nguyên nhân rất đơn giản, vì bệnh tim của ngọc hân cho nên bà ấy biển
thủ tất cả, tất nhiên là trái cây này đặc biệt rất ngon thấy vợ ăn mà
ông Hà Phàm thèm chảy nước miếng, chỉ dám năn nỉ từng miếng nhỏ
Còn thu thì cũng thôi bám dính lấy cha, suốt ngày chỉ có "anh Thiên
này....anh Thiên kia.." làm hà Phàm cảm thấy sự đời bất công quá.
Ta nuôi nó bao nhiêu năm mà cuối cùng không bằng 1 thằng nhóc mới gặp mấy lần, đúng là nuôi con gái khó giữ ah
"Cha...cha thở dài cái gì ah..."
"Cha thở dài cái gì ..con coi....cha vừa bệnh xong mà con gái lại chỉ biết lo cho trai thôi...đâu thèm chăm sóc cha đâu.."
"cha...ai nói chứ...chờ anh Thiên về rồi con sẽ chăm sóc cho cha..."
Hà Phàm giẫy nẩy lên "không...không cần....không cần bám cha...có mẹ con là được rồi..."
"Nhưng mà con phải pha sữa cho cha nữa...mẹ cũng mệt mà...lại có em bé nữa....để mẹ ngủ.."
"Không...không cần..."
Thiên nhảy vô phá đám "em này...để ba mẹ em ngủ riêng đi...họ còn nhiều việc để làm lắm.."
"Việc gì ah..." thu ngây thơ
"Ah...em xem...em bé là ở đâu ra.."
Mặt thu đỏ lựng lên tưởng tên này lại chọc mình, nhưng 1 lúc sau mới nghiêng nghiêng đầu hỏi lại cha..
"Ủa cha...con nhớ là cả tháng trước lúc nào con cũng ôm mẹ ngủ hết mà....sao lại có em bé được...."
"Ờ...hừm...ờ..." mặt ngọc hân ngồi đó cũng đỏ lên
"Cô bé này...sao khờ quá vậy..." Thiên vội không cho thu hỏi nữa
"Thôi...để họ ăn trái cây đi...mình đi chơi..." Thiên cố ý tách ra cho 2 ông bà đỡ ngại
"Ừm...lên sân thượng đi...trên đó gió mát lắm.." Thiên được dắt đi mất
Quả nhiên vừa đi xong là 2 ông bà ở dưới đều thở ra 1 hơi nhẹ nhõm
...........
"Wao....rộng gê.." trên này quả thật gió lồng lộng, cây xanh, cây kiểng xanh um...
"Đi ra đây nè..." Thu dắt hắn ra 1 đôi ghế đá, từ đây có thể nhìn toàn cảnh thành phố
"Anh xem...nếu nhìn từ đây...TP phía dưới sẽ có ánh sáng lung linh rất đẹp...
"Uhm...thôi đi..bà già...suy nghĩ gì mà buồn vậy.."
"Hứ...em mà bà già...em còn rất nhỏ tuổi đó..."
"Nhỏ...học đại học rồi còn nhỏ hà..."
"Anh không tin...em mới có sinh năm 2 ngàn thôi mà..."
"Ờ.....2 ngàn.....ừm....2 ngàn 16....ah....hả.."
Thu bị hắn làm giật mình đứng dậy, vô tình đứng trước người Thiên.
Còn Thiên thì quá bất ngờ vừa quay mặt qua là buột miệng kêu lên "quả thật rất nhỏ....ah...hơi bị nhỏ ah.."
Đáng buồn là lúc này thu đang đứng, còn mắt Thiên lại nhìn vừa hay tới ngực của Thu.
Bạn thử nói xem, nếu như bạn mà nhìn vào ngực 1 người con gái sau đó nói "hơi bị nhỏ..." rồi bạn sẽ thoát được cái tát của họ hay không.
"Ahhh....anh nói cái gì nhỏ....đê tiện...anh..."
"Hả...anh nói gì sai hay sao..."
"Anh..."
"Anh cái gì anh....anh nói tuổi em nhỏ mà...chứ còn..." nói xong hắn lom lom nhìn vào ngực Thu miệng lại "chậc..chậc.."
"Ah....anh nhìn cái gì vậy...muốn chết hả..." dù là nổi cơn, nhưng thu
vẫn cố ý ươn ưỡn ngực ra để lộ ra 2 trái đào to ngon mọng nước, làm tên
sắc lang bên cạnh không nhịn được nuốt nước miếng
Chỉ lộ ra có 1 chút da thịt trắng nõn trên bồng đảo, nhưng lại quá tuyệt vời...thật không hiểu....tên thất dức nào có may mắn được chạm vào..
Nói chuyện suốt cả buổi, 9h Thiên mới bắt đầu xin phép về.
Cái cổng chết tiệt đó chỉ nghe được giọng của thu thì mới chịu mở ra...Thiên lại được người đẹp hộ tống ra tận nơi
Nhưng bóng dáng Thiên vừa khuất là Thu liền chạy vào với mẹ ỷ ôi tố cáo
"Mẹ...anh Thiên nói của con nhỏ.."
Tâm tư con gái mà, dù sao thì cũng để ý đến sắc đẹp chứ, đặc biệt là vấn đề về ngực mà có ai đó nói không tốt sẽ rất ấm ức.
Ví như nam nhân các bạn, nếu có cô gái nào nói vật kia nhỏ coi..có tức không..
"Hả...sao nó dám nói như vậy..."
Thu kể lại tình hình lúc đó, thế là cả nhà lại được 1 trận cười rụng rời
.........
Vừa rời khỏi nhà thu, Thiên liền cảm nhận được Thiên tháp có điều mới
Bên đường đối diện còn có 1 đám lưu manh khoảng 9, 10 tên đang lăm le
cây gậy sắt, mặt tên nào tên đó hung tợn, xấc láo vô cùng. Còn đang định tiến tới xử lý Thiên thì chỉ trong nháy mắt, Thiên đã biên mất
Vào trong Thiên tháp, quả thật bây giờ đã xuất hiện thêm 1 mỹ nữ
"Chủ nhân.." tiểu ảnh, tiểu khả vừa thấy Thiên liền bu lên đầu hắn ôm hôn
"Uhm...được rồi.." Thiên mặc kệ 2 đứa nó bu trên đầu, hắn tiến lên 1 bước hỏi người con gái mặc áo tím này
"Cô tên gì..." Thiên cố ý nói bằng ngôn ngữ tiên giới
Cô gái này ngờ nghệch 1 lúc mới bớt đề phòng nói lại bằng ngôn ngữ tiên giới
"Tôi là "tiểu khiết", ở đây là đâu vậy..." trong giọng nói của cô không
hề có ý mang ơn mà ngược lại còn ẩn chút ngạo khí khó phai
"Đây là nhà tôi...thế giới bên ngoài dơ bẩn và toàn phàm nhân, cô ra
ngoài không tiện. Với lại tôi thấy cô giống như là bị người truy sát tới đây cho nên không dám sơ xuất
"Không gian pháp bảo sao...đây là không gian pháp bảo của anh..."
"Uhm..cũng có thể nói là như vậy.."
"Cô có cần tôi giúp gì không..."
"Không cần đâu...với thực lực của anh thì vẫn chưa giúp được tôi..."
"Uhm...tôi thấy tu vi của cô cũng cỡ địa tiên đỉnh...pháp bảo, pháp y
đều hư hại...mặc dù thế giới bên ngoài an toàn...nhưng không có linh
khí,..cô cứ ở đây tĩnh dưỡng đi..."
"Uhm...nhưng anh mang 2 yêu nghiệt đó đi đi....tôi không thích chúng..." giọng nói của tiểu khiết mặc dù hiền lành nhưng lại ẩn ẩn khí khái của 1 kẻ bề trên. Và người trong tam giới ai nấy đều gét bỏ yêu loại đã là
bản tính xưa nay.
Tiểu anh, tiểu khả ái dễ thương thế này mà cô gái này còn không thích,
có thể thấy từ lúc vạn mộc chí tôn và yêu giới bị sụp đổ. Tiên giới đã
bôi nhọ yêu giới đến mức nào.
Không sai, tiên, phật nhị giới đều là đại diện cho chính nghĩa mà...dù
là họ giết người thì cũng sẽ tìm 1 lý do vô cùng cao đẹp rồi mới giết
người. Đây là tính thối xưa nay của lũ giả nhân giả nghĩa đó
"Được...nhưng có mấy điều tôi nên nói cho cô biết..." Thiên phả ra hơi thở yêu đạo và uy nghiêm của mình
"Bản thân tôi cũng là 1 yêu nhân..Thứ 2 đây là nhà tôi
Thứ 3...là tôi cứu cô
Thứ 4 tất cả yêu tộc ở đây đều là con của tôi.
Thứ 5. Cô dù gét yêu tộc nhưng phải nhớ, người truy sát cô là tiên nhân
mình đầy chính nghĩa, còn kẻ cứu cô lại là người cô gê tởm. Nhân, tiên,
phật, yêu...cái gì cũng có phân tốt xấu cả.
"Nếu cô không biết điều, thì đừng trách tôi vô tình. Tôi sẽ không có lòng tốt để bảo bọc 1 người luôn xem thường mình..."
Tiểu khiết bị khí thế và những lời đanh thép đó làm choáng váng ngây
người, đồng thời cũng cảnh tỉnh cho cô hoàn cảnh chân thật bây giờ.
Trước kia dù là tiểu thư độc nhất của đệ nhị thương các người người
ngưỡng mộ kính phục, nhưng bây giờ đã khác...thương các đã hủy, cha mẹ
không biết sống chết ra sao...còn bản thân...lại lưu lạc xứ người
Hiện giờ bản thân cô đã không còn lại 1 cái gì, cha mẹ hi sinh để đưa cô vào hố đen không gian, cứu cô 1 mạng...cô không thể chết được...càng
như vậy...cô càng phải thật kiên cường, để còn 1 ngày trả thù cho họ nữa