"Oa...huhuhu...." thu bị cảm nhiễm, tới giờ này thì đã không thể nhịn nổi nữa....cô khóc lên như thể mình là 1 đứa con mồ côi
Theo 1 loại cảm giác đồng cảm này, không hiểu sao lại muốn ôm tên đó
khóc 1 trận thật lớn. Cô thề nếu như có thể gánh được hết mọi đau khổ
cho hắn, cô sẽ không bao giờ nói 1 chữ ...không..
"Anh Thiên....hức...ahhhh....hức..." ôm được tên đó rồi là coi như suối tuôn gặp dốc đá, nước mắt tuôn trào như như thác lũ chảy hoài không hết
Tự nhiên lại bị 1 người con gái mềm mại ôm chặt lấy rồi khóc ròng, ướt luôn cái áo...Thiên cảm thấy mình buồn không nổi nữa...
Đây là đạo lý gì !
Ta đang buồn muốn chết, ta còn chưa kịp khóc nữa đã có 1 người không mắc mớ gì đến chuyện của hắn lại nhào vô khóc...
Người cần được an ủi là hắn mới phải
Người cần được dựa vào là hắn mới phải
Người cần khóc cũng là hắn mới phải.
Thế mà giờ thì sao...
Cảm xúc còn đang lên cao, đang buồn rầu, đang chán đời, tự nhiên cái có 1 người nhào vô hắn khóc.
Khóc còn buồn hơn hắn, còn chán đời hơn hắn...thậm chí áp đảo cả hắn.
Cuối cùng thì hắn chưa khóc đã có người giành khóc trước
Hắn chưa được ai an ủi đã phải đi an ủi cho người khác
Hắn chưa kịp tìm chỗ dựa vào thì đã có người giành lấy ngực hắn mà dựa.
Đây là vượt mặt
Rõ ràng là có người xấu xa đang vượt mắt hắn....nhấn chìm hắn...
Có điều, được 1 cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ dựa vào người, bầu ngực sữa
cũng được hắn chấm mút chút đỉnh, thế thì buồn con mẹ nó...quăng sạch
rồi...mỹ quan này mà không tranh thủ thì ...tội lỗi
Bàn tay dơ bẩn mới đầu còn quang minh chính đại vỗ vai, vỗ lưng an ủi, sau đó sao....
"Bà nội nó, eo nhỏ mềm mại này...sờ vào rồi là...ừm...rút tay ra không nổi..."
Đấu tranh tâm lý cỡ nào cũng không rút được tay ra...ngược lại sờ ở đó chưa đã còn bắt đầu chuyển dần tới bờ mông tròn căng
"Hức...hức...ưm..." đang khóc ngon lành, bỗng nhiên cảm thấy bụng có cái gì đó cứng cứng đâm vào khó chịu
Cô gái ngây thơ như Thu sao có thể hiểu được nhiều điều như vậy...thế là...
"Ưm...đây là.." Thu bất chợt định đưa tay xuống gạt vật cứng đó đi nhưng mà bị Thiên nhanh tay xử lý gọn
Nhưng mà tên tà ác này không rời xa ra mà còn cố ý đưa tay tới eo Thu kéo vào người ép chặt không cho cô nhúc nhích
"Ah...anh...đau.."
"Không đau đâu...em khóc là được rồi...sao còn rảnh lo mấy chuyện bao đồng ah..."
"Chuyện gì là chuyện bao đồng...có cái gì đó đâm em đau...em..."
"Em cái gì mà em...vật đó em mà sờ vào là phải chịu trách nhiệm đó..."
cái này thì Thiên bó tay rồi. Có loại con gái ngây thơ như vậy trên đời
hay sao
"Ah...anh mau bỏ tay ra..." giờ thu mới phát hiện ra 1 tay Thiên đang nằm dưới mông mình, cô giật mình
"Bỏ cái gì..." Thiên giả bộ làm lơ, tay lại cố ý tăng thêm chút sức
"Ah...anh...tay...mau buông tay..." cảm giác đụng chạm ở mông càng mạnh
hơn, thu vừa sợ vừa hận...tên khốn này...đây là hắn cố tình...nhất định
là vậy...còn giả ngu nữa chứ...đáng gét
Thiên cố ý dí cái mặt tới gần mặt Thu, thở ra 1 hơi nói..."em chắc không.."
"Chắc...anh mau buông..."
Thiên nhậy cảm phát hiện ra có 1 người ở bên kia đường đang soi mói nhìn mình này giờ, hắn nổi ý đùa nghịch nên nãy giờ mới ghẹo Thu
Nãy giờ Thu ôm hắn, chiều cao của cô thấp hơn hắn 1 chút, mà hắn lại đưa tay ôm chặt lấy eo cô, vịn cô đứng vững.
Còn đôi chân Thu sao ?
Khóc nhiều quá...chân sớm đã nhũn ra từ lâu rồi
"Em chắc không..."
"Chắc...mà..." mặt thu đỏ hồng lên như mặt trời mọc, xinh đẹp không chịu nổi, ngay cả Thiên ngay trước mặt cũng không nhịn được ngây ra
"Anh..." cảm nhận được ánh mắt của hắn, không hiểu sao Thu lại cảm thấy
có chút vui vẻ, có chút đắc ý nhưng phần nhiều vẫn là ngượng ngùng.
Mười mấy năm rồi, có bao giờ cô đụng chạm vào người đàn ông nào thế này đâu.
Không hiểu sao, tên khốn này vừa xuất hiện là đã phá vỡ định luật "nam nữ thụ thụ, bất tương thân" bảo giữ bao lâu này
Sau đó là liên tiếp xâm phạm cô, càng ngày càng nghiêm trọng hơn...bây
giờ thậm chí cả mông cũng bị hắn sờ luôn rồi...thật đáng hận...
1 cảm giác nguy cơ sinh ra...
Mới gặp hắn chưa được 2 ngày mà đã thế này rồi....nếu như còn gặp nữa...không phải sẽ...thu không dám nghĩ tới nữa
Cô sợ hãi quá, 2 tay vội đẩy hắn ra
"Uhm...anh buông đó nha.."
"Anh mau buông..."
Thế là Thiên nới lỏng vòng tay và ngay sau đó...
"Kịch...ahhh..." chân thu chạm đất nhưng không có sức đứng vững, lập tức bị khịu xuống, nhưng mà Thiên đã sớm chờ lúc này
1 tay của hắn ôm lấy eo, 1 tay đưa dưới mông nhẹ kéo cô dậy, nhưng trong lúc này sẵn tiện hắn cũng vô cùng chính nghĩa bóp nhẹ mấy cái
..........
Bên kia đường, 1 người nam nhân đã chụp lại được mấy tấm hình sau đó đi mất.
20 phút sau, tại phòng riêng ở bệnh viện hạnh phúc, người nam nhân này đã có mặt tại đây.
Đối diện hắn là 1 bác sĩ quen thuộc đang cầm điện thoại lên xem, ánh mắt như bốc lửa
"Anh tình,..anh có cần không...em có chơi với mấy tên lưu manh...để em
xử nó...đảm bảo, nó sẽ không bao giờ rời khỏi được giường bệnh"
"Hừ, loại đê hèn như nó...1 chút vũ lực là nên có....đánh cho nó tỉnh mọng ra...nếu không, nó sẽ còn tưởng mình hay lắm..."
"Uhm....được rồi, việc này để em lo.." nói xong, người đó rảo bước ra ngoài để lại trần văn tình ở lại, sắc mặt vô cùng âm trầm
"Hừ....mày được lắm...có gan lắm..." nói xong hắn bốc máy lên bấm 1 số lạ rồi gọi
"Alo...anh long đó hả..."
"Ưm...cậu gọi cho tôi...có việc gì rồi hả..."
"Dạ....anh long...anh giúp em xử lý 1 người được không..."
"Uhm...được...đưa thông tin đây...ngày mai là cậu có thể đi tang cho nó rồi...."
"Dạ...sau lần này, em sẽ vào chiến thần hội...anh cứ tin em đi.."
"Uhm.."
Dập điện thoại, Tình nhếch mép lên cười 1 cách âm hiểm
"Hahaha....đối đầu với tao...vậy thì số mày tận rồi...hahaha..."
.........
Trong lúc này, Thiên đã dẫn thu đi ăn kem...cô bé này chính là chúa ăn
vặt, gần như cái gì đưa tới cũng không từ chối. Miệng thì nói no, hỏi
muốn mua hay không thì nói không. Nhưng mà mua rồi thì vẫn ăn hết trơn
"Nè,..cái bụng của em....co dãn tốt nhì..."
"Anh nói vậy là sao..."
"Ăn nhiều vậy mà vẫn không thấy to ra chút nào nha..."
"Ah...anh này vô duyên..."
Sau đó Thu nói thêm "mỗi sản phẩm làm ra đều từ công sức của người lao động,...cho nên em không muốn uổng phí...phụ công họ..."
"Hi...ai nói với em diều này vậy.."
"Là mẹ em....cha em cũng nói nữa..." nói tới cha mẹ là Thu có vẻ rất tự
hào, nhưng mà ngay sau đó cô lại không dám tỏ thái độ đó nữa, cô sợ
Thiên bị tổn thương nữa
"Nhưng mà...em vẫn thích ăn trái cây của anh hơn...hjhj.." thu cười rạng rỡ
Thiên lại lấy mớ trái cây ra định gọt.
"Để em...hihi" thu giành lấy con dao tự gọt, có lẽ cảm thấy khi để con trai gọt cho ăn hơi kỳ nên cô tỏ thái độ
Thiên rất vui lòng giao con dao vào bàn tay trắng nõn, tròn lẳn tuyệt đẹp của cô
"Uhm...tay em thật đẹp.." hắn khen 1 câu làm lòng thu còn ngọt hơn cả trái vải bên cạnh.
Thiên lấy 2 trái dừa siêm ra gọt vỏ để sẵn, nước dừa này thanh thanh ngọt ngọt, đảm bảo uống 1 lần là nghiền
"Em học nhạc hà,...chắc hát hay lắm phải không..."
"Dạ...cũng tạm..."
"Ah...bữa nào chỉ anh hát với ha....
"Dạ.."
"Với lại có mấy loại nhạc cụ ở đây rất hay...em chỉ anh ha.."
"Anh thích nhạc cụ gì...
"Sáo...sao du dương trầm ấm...hợp với tự nhiên nhất..."
"Dạ được....vậy khi nào anh học..."
Thật sự, Thu không biết thổi sáo, nhưng cô lại có thể học, trong lòng cô đang thầm nhủ.."anh đừng đòi học gấp nha...nếu không em sẽ học không
kịp đâu..."
"Uhm...khi nào em rảnh..." Thiên trả lời
"Hihi...được...khi nào rảnh em gọi cho anh..." thu thở ra 1 hơi