Tình chết đứng khi nghe thấy sự thật này
Nãy giờ hắn tức giận vừa là vì ganh tỵ vừa là vì muốn thể hiện mình cho
Thu biết bản lĩnh và y đạo của mình, đồng thời hạ nhục Thiên cho hắn mất hết mặt mũi. Nhưng mà kết quả thì sao
Nãy giờ hắn hò hét nhưng thực ra lại không ai thèm quan tâm hắn
Y thuật mà hắn tự hào nhất lại không bằng mấy phút đồng hồ của 1 tên nhà nghèo mà hắn khinh thường
Hà phàm căn bản không cần hắn chữa trị nữa. Cái gì cơ hội, cái gì thể hiện, cái gì ưu tú....tất cả đều không đáng 1 đồng xu
Hắn như 1 con chó điên đi cắn người...cắn bậy cắn bạ mà người ta khinh thường đâu có thèm phản ứng lại ngươi
Nhìn lại người mà hắn vẫn gọi là cha đang tỉnh lại, người mẹ đang vui vẻ bên ông ấy và cô gái hắn thầm thương trộm nhớ suốt 9 năm mà Tình cảm
thấy đắng chát
Thất bại này rất có thể đã làm ấn tượng của hắn trong lòng mẹ con Thu sẽ không còn hoàn mỹ nhu trước nữa...nhưng mà nghĩ lại.
Tình nhìn sang thanh niên đang lặng lẽ đứng bên Thu mỉm cười 1 cách đầy mơ ước...
"hừ...so với tao...mày chỉ là 1 con dán chui dưới hố xí mà thôi...mày
đáng làm đối thủ của tao sao..." thế đấy, sự tự tin của Tình vì lý do
như vậy mà có lại đấy
"Cha...cha khỏe rồi...thật tốt quá....con còn đang chuẩn bị bàn mổ để
giúp cha hồi phục...nhưng mà không ngờ tên lang băm kia lại may mắn như
vậy....cha...con rất vui khi cha tỉnh lại..."
Thu nghe thấy lời của Tình, không hiểu sao cô không còn thấy vui mà còn
cảm thấy rất giả tạo, rất khó chịu...rất...rất khó ưa nữa.
Bỗng nhiên không hiểu sao, Thu lại theo bản năng đưa mắt tới tìm 1 bóng
hình con trai khác, bỗng nhiên cô ngây ngẩn khi thấy Thiên đang đứng ở
phía sau bên phải cô
Thiên đứng ở 1 vị trí rất kín đáo, không hề ảnh hưởng tới ai trong
phòng, nhưng lại có thể nhìn thấy trọn vẹn mọi thứ trên giường bệnh.
Nhưng thứ làm Thu bất ngờ đó là ánh mắt của hắn. Đó là 1 loại ánh mắt trông mong
Đó là sự mơ ước
1 loại mơ ước mà da diết như chưa bao giờ được nhận được điều đó, thậm
chí Thu còn cảm thấy đau sót khi cảm nhận được trong niềm mơ ước từ ánh
mắt đó còn hơi ảm đạm.
Giống như 1 loại hi vọng đã hoàn toàn dập tắt không thể có được lại nữa. Là loại mơ ước gì mà có thể ảm đạm và vô vọng như vậy chứ...
Sự im lặng từ thu khiến người mẹ như ngọc hân cũng nhậy cảm nhìn tới, khi vừa chạm vào ánh mắt của Thiên, tim bà run lên
Mắt Thiên lóng lánh ánh lệ nhẹ nhắm xuống tựa như 1 loại đắng cay được
hắn che dấu đi, được hắn dấu kín vào 1 nơi sâu thẳm nào đó
Mẫu tính của ngọc hân bị loại ánh mắt này kích phát ra, bà vui vì chồng
vừa tỉnh, nhưng lại không thể nén nổi nỗi đồng cảm khi nhìn chàng trai
đó lặng lẽ bước ra cửa phòng, thân ảnh hắn hiện lên 1 nét cô đơn, sầu
thảm.
Trong lòng thu cũng có 1 cảm giác như rớm máu, bình thường tên đê tiện
này không phải rất vui vẻ đó sao...hắn làm cái gì, nói cái gì cũng làm
cô vừa tức vừa buồn cười đó sao....nhưng mà
Ẩn dấu sau sự nhiệt tâm và vui vẻ đó lại là bi thương được dấu kín.
Thu cảm giác được, dù cô đã 2 lần trải qua thảm trạng mất người thân,
nhưng đó vẫn chưa là gì so với hắn hết. Tại vì ít ra cô còn có được hi
vọng và 1 kết quả tốt
Còn hắn
Ánh mắt ảm đạm vô vọng đó...đó là sự cô đơn...đó là sự mơ ước...đó là
giọt lệ cay được ngậm trong lòng không thể thổ lộ ra...đến khóc...hắn
cũng không có chỗ để dựa vào....
Thu nhẹ nắm lấy nắm tay trắng nõn, trong lòng thầm hạ 1 quyết tâm thầm kín mà chỉ có cô biết mà thôi.
Còn với tình, sau khi thấy bóng thanh niên kia lặng lẽ lui ra, hắn vui
còn không hết, cái gì vui buồn, ái hận gì đó hắn hoàn toàn không cảm
nhận được. Thứ duy nhất hắn cảm nhận được đó là cảm giác thoải mái khi
địch thủ khuất mắt và thành công khi hắn bỏ cuộc trong đau khổ
Khẽ nhếch lên 1 nụ cười, Tình như 1 đứa con xa cha lâu ngày bắt đầu kể
lể, khoe khoang thành tích với cha và đồng thời cũng là cố ý cho hà thu
nghe.
Tiếc rằng tâm tư thu đã sớm không còn ở đây, kể cả mẹ cô cũng vậy...bây
giờ bà ấy mới cảm nhận được sự xuất hiện của Thiên thật sự quá thần kỳ
Đó là thần tích
2 lần mang lại mạng sống cho gia đình bà
Cứu vớt lại tất cả sự sống cho cả gia đình bà mà chưa bao giờ cầu 1 điều gì cho mình
Lần trước hắn để lại 1 lá phù cứu lấy mạng bà rồi đi, bây giờ cũng vậy,
hắn tới đây cứu mạng chồng bà, sau đó lại lặng lẽ nén xuống ước mơ rồi
lặng lẽ ra đi
Gạt đi giọt nước mắt sắp trào ra bà hét lên với thu..
"Thu...mau giữ Thiên lại...dù chết cũng không được để hắn biến mất 1 lần nữa...."
Thu giật mình tỉnh lại từ ưu sầu, nghe giọng nói của mẹ, cô mới sợ hãi vội vàng chạy theo như điên
Thực tế
Nếu là Thiên muốn đi thì đừng nói là Thu, cho dù là thần tiên cũng vô pháp kiếm được.
Nhưng mà lần này hắn không có tâm trạng để làm chuyện đó.
Bước chân hắn lững thững trên hành lang, hắn cố gắng hít sâu 1 hơi cho
tâm trạng mình thanh tỉnh, cố gắng dẹp bỏ loại cảm xúc tiêu cực này đi.
Lần này nhìn thấy gia đình 3 người Thu đoàn tụ, Thiên cảm thấy giống như trong lòng có cái gì bị vỡ ra...đau nhói
Hắn đưa cặp mắt trông mong nhìn về 3 người họ trao yêu thương.
Yêu thương
Đúng rồi....chính là 2 chữ này
Cả đời hắn thiếu nhất chính là 2 chữ này.
Lúc trọng sinh thiên không hề loại bỏ ký ức kiếp trước của thể xác này,
hắn là 1 tu tiên giả không thích đoạn tình, ngược lại hắn muốn 1 chút
tình cảm nhân loại này.
Đó là mầu sắc của cuộc sống, nhờ nó mà hắn được hạnh phúc, được yêu, được quan tâm ai đó
Nhưng mà hắn đâu biết rằng nó lại có 1 mặt đắng chát như thế này chứ
"Anh Thiên....anh đi đâu...chờ em với..." giọng thu gọi với tới
Thiên không hề ngoảnh mặt lại, chân hắn vẫn bước đi như vậy nói:
"Em mau về với gia đình....hạnh phúc...của mình đi...anh xin lỗi không từ biệt em mà đã đi..."
Thu cảm nhận được 2 chữ "hạnh phúc" vô cùng đắng chát và hướng tới từ
giọng của hắn. Cô mặc kệ cái gì con gái, con trai , mặc kệ cái gì xin
lỗi gì đó hắn nói.
Điều duy nhất mà cô muốn bây giờ đó là....là...
Được ở bên cạnh hắn....
Thiên lặng lẽ bước từng bước chậm rãi ra khỏi bệnh viện...rồi tiếp tục dạo bước trên những con đường.
Thu vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng hắn, loáng thoáng cô vẫn nhìn thấy 1
giọt nước mắt vừa khô còn đọng trên má hắn. Từ trên người hắn còn phả ra 1 hơi thở vô cùng cô đơn và thiếu thốn tình cảm
Thu theo hắn Suốt 30 phút đi dạo trên đường, cảm xúc của cô cũng bắt đầu dâng lên, nếu không phải mang tâm trạng bảo hộ cho Thiên thì bây giờ cô đã ôm mặt khóc từ lâu rồi.
Nhưng mà đang lúc trầm tư cô bị buộc phải dừng lại, suýt chút nữa là tông vô sau lưng hắn rồi.
Thiên dừng lại quá đột ngột, mắt hắn nhìn về phía trước.
Hướng đó...hướng mà hắn đang nhìn đó
Không có người
không có gì quý giá
không có gì lạ lùng
lại càng không có gái đẹp
Mà phía đó chỉ có 1 đàn chó
Chính xác là 1 con chó mẹ đang liếm láp cho 3 con chó con...nhẹ nhàng và đầy tình cảm...
dã tính....nhưng mà đầy tình mẫu tử
Khí tức bi thương trên người Thiên bỗng nhiên đậm đặc lên
"Tạch...tạch." 2 giọt nước mắt khẽ rơi trên đất
Giọng Thiên méo đi: "ha..haha...hahaha....hahaha....chó....yêu
thương...đến chó còn có được tình yêu thương...còn ta....ta...không bằng cả con chó...hahaha...haha...."
"tiểu cẩu ah....mày thật là hạnh phúc...mày thật may mắn....thật sự rất
may mắn...hahaha....haha...tao không bằng mày....hãy trân trọng....."
Lần này thì thu đã hoàn toàn bị đánh bại, da gà toàn thân cô nổi lên, nước mắt như mưa tuôn rớt xuống