Giới Thần

Chương 174: Chữa bệnh




Thiên lặng lẽ chờ đợi cho thu ngủ 1 xíu, đồng thời hắn cũng nhẹ nắm lấy bàn tay Thu đưa vào nguyên lực

Chân nguyên lực vừa nhập thể đã được cơ thể hấp thu, nhóm chân nguyên được đưa tới xương, da, gân...Bất chợt hắn trợn mắt lên

Cái gì đây ?

Xương mầu oánh ngọc, gân thịt như băng tơ, cốt tủy ẩn ẩn bảo quang....đây là

Huyền Bảo thể

Tương truyền khi bàn cổ khai Thiên đã sản sinh ra những chủng tộc khác nhau với bẩm sinh những thể chất vô cùng cường đại.

Mãi cho tới vô vàn năm sau, những loại thần thể này đã gần như hóa thành truyền thuyết, vô cùng hiếm gặp được 1 người có được thần thể này

Và theo như sách cổ ghi lại, thần thể có tất cả 12 loại. Nếu cả 12 người có thần thể mà tụ tập lại sẽ có được lực lượng vô cùng vô tận không thua gì bàn cổ thần khai thiên tích địa khi xưa

Ở cửu giới, chân chính tồn tại cũng chỉ có 9 vị thần thể mà thôi, trong đó thì tất cả đều đã là các vị đại năng, thần, tiên, ma, phật...có ai mà không đáng sợ.

Nhưng mà hôm nay không ngờ ngay trước mặt Thiên lại là thần thể xếp thứ 12 huyền bảo thể.

Theo ghi chép, huyền bảo thể có thể miễn nhiễm tất cả các loại huyền công, pháp thuật...tất cả các loại ma thuật có trong cửu giới, đồng thời còn có thể chuyển các loại pháp thuật công kích tới gần đến 1 không gian gọi là "huyền" sau đó có thể từ từ luyện hóa thần thông và pháp lực đó thành của mình.

Với điều kiện này, huyền bảo thần thể là 1 loại thể chất vô cùng khủng bố

Khi vừa phát hiện ra bí mật này, Thiên vừa mừng vừa lo.

Kẻ Mang ngọc có tội

Nếu như không có sự bảo vệ tốt, nhất định sẽ có 2 ngày Thu bị người ta tẩy mệnh đoạt xá, cướp đi thần thể này

Thiên lấy ra 1 nhánh hấp huyết bạch ngọc đằng luyện thành 2 đường dây leo nhỏ xíu ấn nhập vào người Thu, 2 nhánh dây leo bé xíu này sẽ xỏ xuyên qua 2 mạnh nhâm đốc của thu và cưỡng ép cơ thể thu không ngừng tu luyện, đồng thời bạch ngọc đằng này là phân thân của Thiên, nó sẽ thay hắn chăm sóc và bảo vệ thu.

Khi làm xong việc cũng là 30 phút sau, thu bắt đầu tỉnh lại

"Sao...táo ngon không....muốn ăn nữa không..."

"Ngon....nhưng Em no rồi..."

"Uhm..." Thiên dọn hết đám vỏ táo lại vứt vào thùng rác rồi mới rót 1 li nước mang lại

"Uhm...em cám ơn..." thu nhẹ nhàng cầm li nước uống từng ngụm nhỏ

"Rồi...bây giờ thì có thể nói rồi phải không...em muốn tìm anh làm gì...."

Bất chợt câu hỏi của Thiên làm cô nhớ lại người cha đang lâm nguy và người mẹ tiều tụy bên giường cha, li nước lập tức dừng lại trên không trung

2 mắt thu phủ mờ hơi nước nghẹn ngào

"Anh...cha em...anh còn tấm phù nào nữa không....em cần cứu cha..."

"Uhm...cha em là bị sao...."

"Bác sĩ nói...cha em sẽ chết...đầu ông ấy bị chấn thương nặng..."

"Uhm...chấn thương....em mau dẫn anh đi gặp ông ấy đi..."

...........

Cách đó mấy chục mét trên tầng 3 là 1 phòng bệnh loại sang, bên trong vẫn không ngừng có tiếng khóc lóc vang lên

Nhìn thấy người mẹ mình tiều tụy bên giường cha, nước mắt đã thấm ướt 1 mảng ga giường, lại nhìn bàn tay cha mình vẫn mềm rủ xuống 1 cách vô lực

"Mẹ....mẹ oi....con tìm thấy rồi.. con tìm thấy anh ấy rồi..mẹ xem...." thu vừa khóc lóc vừa khoe với mẹ vừa chỉ chỉ sang Thiên

Ngọc hân Khẽ đưa mắt lên nhìn 1 lát sau đó bổ nhào tới gấp gáp nói

"Cậu....cậu còn lá phù thần kỳ nào nữa không....mau cứu chồng tôi với...."

"Phù chú không phải là vạn năng....nhưng Bác yên tâm đi...con nhìn thấy tình trạng của bác có lẽ còn chưa đến nỗi nghiêm trọng....để con kiểm tra sơ qua trước đã được không..."

Nghe được câu nói của hắn, cả 2 mẹ con đều bán tín bán nghi

"Cầu xin cậu...cầu xin cậu cứu lấy ông ấy....gia đình tôi đời đời biết ơn cậu...dù là táng gia bại sản tôi cũng không tiếc..."

"Anh Thiên...." thu đưa cặp mắt cầu xin nhìn hắn

Thiên cho cô 1 ánh mắt yên tâm rồi chậm rãi tiến tới giường hà phàm.

Người đàn ông này có nét khá giống người anh trai vô nhân tính của mình, nhưng mà lúc nay Thiên không rảnh quan tâm điều đó.

Nhìn thấy phần đầu bị tổn thương, hắn nhíu mày

"Uhm...não bị đóng kết và dần khô héo, đường dẫn dưỡng khí hẹp đi...kẻ nào mà ác vậy..."

Thiên vội đánh 1 chưởng lên trán hà phàm, đánh tan loại tiên thiên chân khí đang bọc lấy các mô não bên ngoài, sau đó đưa vào 1 chút chân khí khai thông tất cả kinh mạch bế tắc...dẫn dưỡng khí lên não, hồi phục lại các mô não bị hoại tử

"Cô...chú ấy là bị ai đả thương..."

"Ah..." tay ngọc hân dần run lên, mặt thất thần

"Không thể nào,...anh phàm là bị té...không thể nào...nếu bị đả thương...không đâu...không thể là anh hai đâu.."

"Mẹ....mẹ sao vậy...là ai..."

"Cậu....cậu nói trước đi...anh phàm có cứu được không đã...".

Thiên nở 1 nụ cười tự tin, cũng không nói gì hơn nữa

Nhưng nhìn nụ cười của hắn, cả 2 mẹ con đều thở phào. Không hiểu sao trên người hắn có 1 loại khí chất mà 2 mẹ con thu không cách nào sinh ra nghi ngờ, ngay cả nụ cười vừa rồi

Nếu là người khác thì chắc chắn họ sẽ hỏi lại thêm 1 câu cho chắc nhưng với Thiên thì không. Không 1 chút nào nghi ngờ nào

1 nụ cười thôi là đủ, tất cả đau khổ hay muộn phiền đều bị 1 nụ cười này xóa đi, Tất cả hi vọng đều trở về

Áp lực ngàn cân được dỡ bỏ, ngọc hân liền như 1 người kiệt sức xụi lơ ra đất

"Mẹ...mẹ sao rồi..." thu dìu mẹ ra cái giường bên ngồi xuống

"Mẹ em không sao...cô ấy là kiệt sức thôi mà....em gọt quả lê này cho mẹ ăn đi..."

"Dạ.." thu tiếp lấy quả lê thơm phức, nuốt 1 ngụm nước miếng rồi nhẹ tay gọt vỏ

"Con ăn đi...mẹ không muốn ăn.."

"Ráng ăn đi mẹ...lê rất ngon đó.."

"Mẹ ăn không vô.."

"Cô ăn đi...con hứa khi nào cô ăn xong trái lê đó sẽ được gặp lại chú 1 cách khỏe mạnh..." Thiên lại nở 1 nụ cười tự tin để trấn an bà

"Uhm...vậy được..." trong lòng khấp khởi bà bốc lên 1 miếng lê đưa vào cái miệng đắng chát

Tình trạng của bà ngọc hân này cũng không khác gì với thu lắm, có thể nói là mẹ gì con nấy ah

Ăn được 1 miếng là số phận nguyên trái lê đã bị định đoạt. Sau đó cũng giống hệt hà thu, khi luồng linh khí dịu nhẹ thân thể, cũng là lúc bà ấy thiếp đi

Thiên dừng lại việc truyền chân khí vào người hà phàm, sau đó rút hết các ống thở, máy móc gắn lên người ra. Bây giờ ông ấy cần nhất là tự hồi phục, lượng chân khí đang có trong người cũng không thua bất kỳ loại dưỡng chất hay máy móc nào khác.

Xong việc, Thiên quay lại bên Thu ngồi.

"Cha em sao rồi anh.."thu hỏi

"Không sao...lát nữa sẽ tỉnh" miệng hắn nói nhưng tay lại lấy ra 1 trái xoài lớn và con dao nhẹ gọt vỏ

Hương thơm trái xoài giống như kim châm vào người làm thu bên cạnh ngửi thấy mà ngứa ngáy, thèm muốn chết

Con gái thường thèm mấy đồ chua, và thu cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là cô nàng háu ăn này lại từng được ăn 1 trái táo của hắn nữa. Lần này gặp ngay đồ khoái khẩu, nhịn được mới lạ..

Nhẹ mon men đến gần hắn, rồi đưa cặp mắt trông mong lên nhìn từng động tác gọt xoài hấp dẫn của hắn. Nước miếng cứ tứa ra trong miệng không nhịn nổi.

.............

Ở phòng chuẩn đoán, lúc này vừa cuộc họp vừa tan, trong phòng đi ra 1 bác sĩ mặc áo blue trắng tuổi chừng 30, tóc ngắn, thân cao 1m75, da trắng mũi cao đang cùng 1 bác sĩ già khác nói chuyện.

Bác sĩ già này đeo 1 cái kính, nét mặt khá giống thanh niên kia, trên người có 1 khí chất đạo mạo giống như người đảm nhiệm chức vụ lâu năm mà có. Ông ta nói

"Tình...lần này hà phàm lâm nguy,...chỉ có công nghệ đó mới có thể cứu được...mà người thực hiện được ca mổ đó cũng chỉ có mình con....đây chính là cơ hội cho con đó...."

"Dạ thưa cha..."

"Con thích hà thu lâu rồi, Phải rồi...con hãy tranh thủ cơ hội này đi...ta nghe nói tên tần vũ gì đó đã 2 năm mà vẫn chưa cưa đổ được con bé...hahaha..con bé này thật là có cá tính

"Cha...con sẽ mang cô con dâu này về cho cha...con hứa đó..." bác sĩ tình chắc mẩm nói

"Được rồi....nãy ta nghe nói nó vừa về đó.....mẹ con nó bây giờ còn đang tâm tình chán nản, con mau đến an ủi họ đi..."

Thế là trong cùng lúc này, Thiên lại có thêm 1 tình địch nặng ký mới