Thiên Kiếm Môn ngoại vi
Thiên lặng lẽ đứng đó, trong lòng không nhịn được một chút hồi tưởng, nơi này vốn nên là một nơi có thể dừng chân để hắn có thể cùng một ít người thân ít ỏi một chút bạn hữu ít ỏi được sống một quãng thời gian ngắn ngủi yên bình.
Nhưng mà đáng tiếc chỗ này lại quá dơ bẩn đến độ hắn không thể nào dung chứa nổi
Bỗng lúc này
"Vút...
"Vút....vút..." mấy đạo bóng ảnh như sao sa bay tới
Nhìn thấy bóng ảnh đó, Thiên không nhịn được nở nhẹ một nụ cười bước chân tiến tới cũng dừng lại
"Thiên ca...Thiên ca..." còn chưa tới giọng gọi nghẹn ngào đã vang lên
Thượng Quan Hồng vừa tới liền ôm chầm lấy hắn đu luôn lên người dính chặt không rời, nước mắt đã nhòe khắp mặt.
Sau đó lại một đạo bóng hình bay tới làm cái rầm đem hắn ôm lấy sau đó bu chặt xiết cổ hắn không rời
2 cô gái này dùng tốc độ kinh người lao tới sau đó như sao băng mà trùng kích, làm một cái ôm muốn giết người
Nếu bản thân hắn mà không phải thực lực mạnh mẽ e rằng còn bị cái kiểu "yêu thương nhung nhớ" này trọng thương hộc máu ah.
Nhưng mà hắn không có chút nào khó chịu các nàng, ngược lại còn không nhịn được yêu thương mọc lên
Hắn đưa tay bợ mông cho các nàng khỏi đu bám lơ lửng cũng không có sợ cái gì nam nữ hữu biệt, mặc cho các nàng phát tiết.
Cũng lúc này
"Vút..." một bóng dáng màu hồng phấn nhào tới, Thiên luýnh quýnh buông tay
Quả nhiên
"Rầm..." Dược Hồng Nhan đã trở thành người thứ 3 đu lên người hắn, phong thái mỹ nữ yểu điệu cái gì đều mất sạch.
"Thiên ca...huynh đi thật là lâu, có biết Nhan nhi nhớ huynh không?"
"Nhan nhi, 3 tháng không gặp nàng đẹp ra thật là nhiều, có vẻ cao hơn nhưng mà lại nhẹ hơn...nàng thật ốm hơn ah"
"Còn 2 tiểu cô nương này nữa...cũng có vẻ ốm đi, bất quá thật đã lớn hơn trước không ít...được rồi, buông..."
Khó nhọc gỡ được 2 cô bé này ra lại phát hiện cô nương tuyệt sắc Dược Hồng Nhan lại vẫn dính lấy không buông, nếu thật để nam nhân khác thấy được e rằng sẽ chửi nàng tơi bời hoa lá không biết liêm sỉ.
Lần này Thiên một tay bợ mông một tay ôm eo liền đem nàng ôm lấy, hương thơm xử nữ phả vào mặt khiến lòng hắn rung động khó yên
Sau quá trình tu luyện vừa qua, Dược Hồng Nhan đã đem Sắc chi đạo tu luyện lên một tầng thứ cao hơn, nàng bây giờ đã trở nên đẹp đến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, ngay cả đạo tâm của hắn cũng khó nhịn được rung động.
"Vút....vút....vút....
Một loạt âm thanh lao nhanh sau đó là một đám người lần lượt xuất hiện, ai nấy thần tình kích động
Vu Tiểu Sài, Tiểu Xá Bình Thiết Vô Danh cũng đều có đủ
Một đám đệ tử cũng dần dần có mặt đủ
"Đại sư..." một tiếng này vạn người như một, âm thanh ẩn chứa vô hạn kích động mà lại gẫy gập hùng mạnh
Ai nấy ánh mắt đều nhìn tới Thiên tựa như mong đợi, tựa như chờ hắn nhận xét, khí thế mỗi người đều chập chờn nhẹ phóng biểu hiện cho tâm tư bất ổn của mình.
Họ là đang chờ
Chờ vị đại sư ân nặng như núi này mở miệng
Chờ vị thần tượng vĩ đại trong lòng mở lời cho bọn chúng khen ngợi
Dược Hồng Nhan dần thu liễm cảm xúc hạ thân buông hắn a nhưng vẫn chiếm trọn 1 cánh tay không rời
Ánh mắt Thiên dời đến từng người trong đám đệ tử, ánh mắt thoáng hiện một chút vừa lòng
"Các ngươi...làm tốt lắm"
Giọng Thiên vừa vang lên, một đám thần tình xúc động như bùng nổ, ai nấy ngực như sắp nổ tung muốn gầm thét nhưng lại kìm nén lại không dám vọng động.
Bọn chúng gắng gượng nhịn xuống xúc động, miệng lại ngoác tới mang tai
Suốt cả 3 tháng qua, bọn chúng vẫn y lời hắn mà làm tu luyện...tu luyện...rồi lại tu luyện
Trong cuộc đời chúng chưa từng bao giờ cố gắng nhiều như thế, chưa bao giờ có được động lực lớn đến như thế
Chỉ vì một câu nói của hắn, chỉ vì được sau này có đủ tư cách cùng hắn sát vai chiến đấu
Qua sự thức tỉnh của trăm kiếp quá khứ mỗi người hiện giờ đều đã có được một khí chất bá đạo viễn siêu thường nhân, thậm chí dù là những tuyệt đại thiên tài nổi danh dương thời cũng không sánh bằng.
Cùng với tu vi mỗi người một vẻ li kỳ quỷ dị đều có, yêu khí ngút trời, tà khí lẫm nhiên, đế vương uy nghi, bách chúng phong mang, sắc bén trọng trọng, thậm chí ma khí xung thiên, thi khí hủ hoặc, quỷ khí mê tung....nói chung là muôn màu muôn vẻ.
Chỉ có một điểm chung đó là bọn họ đều nhất thống có được tu vi nhân cảnh sơ kỳ thực lực tối thiểu có được 8 vạn tinh lực lượng tương đương cực hạn nhân cảnh sơ kỳ
Hỏi sao Thiên lại không cho bọn chúng được một lời khen.
Tại vì chúng xứng đáng
"Các ngươi đã tấn tới Nhân cảnh tuy nhiên, đó mới chỉ là bước đầu đạp vào đại đạo....thực lực tuy không phải kém nhưng còn thiếu nhiều"
"Đại sư, chúng ta nhất định cố gắng không để ngài thất vọng"
"Uhm...ta còn thiếu một chi binh chủng, các ngươi..."
"Đại sư, ngài chịu thu nhận chúng ta..."
"Uh....các ngươi nguyện ý có thể gia nhập"
"Thật....thật sao..."