[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 148: Xuất động (Thượng)




Dịch: Phong Bụi

Đồ Lạc Văn nhìn hắn, trong mắt chỉ có chán ghét và phẫn nộ sâu sắc, không có chút đồng tình nào, “Chúng ta quen biết lâu như vậy, không cần bày trò. Gì mà lầm đường lạc lối, gì mà vô cùng đau đớn, gì mà bất đắc dĩ, tôi không muốn hỏi bất cứ điều gì, cậu cũng không cần giải thích gì hết. Cậu nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc cậu đã làm những gì, Lỗ Thụy Dương bảo cậu những làm gì!”

Tiểu Đổng ngồi phịch ở ghế trên một hồi lâu mới dựng thẳng thắt lưng, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không nói gì hết.”

Đồ Lạc Văn cầm lấy cốc nước trên bàn hắt vào mặt hắn. May mắn là nước ấm, hắt lên mặt cũng không lạnh.

Tiểu Đổng lau mặt, “Sếp…”

“Nói!” Đồ Lạc Văn lạnh lùng cắt lời hắn.

Tiểu Đổng ngẩng đầu nhìn anh. Đồ Lạc Văn là thượng cấp vô cùng tốt, vui tính hài hước, lại có chút bao che khuyết điểm, khi làm việc rất liều mạng, nhưng bình thường rất thoải mái. Nhưng hiện tại, trên gương mặt quen thuộc này là biểu cảm hoàn toàn xa lạ. “Tôi quả thật có nhận hối lộ.”

Đồ Lạc Văn cầm lấy bút định ghi lời khai.

“Bình thường báo chút tin tức cho hắn.”

“Tin tức gì?”

“Một ít tin tức về tôi, hôm nay nhận vụ án nào, thu được chứng cứ gì, lại phá được vụ án nào, lập công gì…”

“Bịa đặt!”

Tiểu Đổng nói: “Tôi chỉ biết những tin như vậy.”

Đồ Lạc Văn nhìn bộ dạng hắn lợn chết không sợ nước sôi, chậm rãi tỉnh táo lại. Cảm giác bị cấp dưới bán đứng tuy rằng rất tệ, thế nhưng cảm giác sau khi bị bán đứng lại bị cấp dưới đùa giỡn trong lòng bàn tay càng tệ hơn. Anh hỏi: “Tin tức chúng ta đi tìm Mã Ngọc là do cậu để lộ ra phải không?”

Tiểu Đổng nghĩ nghĩ, đại khái cảm thấy tin tức này có nói hay không đều không sao cả, liền gật gật đầu.

“Thuốc phiện dưới giường hắn từ đâu đến?”

Tiểu Đổng nói: “Không biết.”

Đồ Lạc Văn nói: “Lúc cậu ở trong biệt thự còn tìm thấy cái gì?”

“Không có.”

“Không cất giấu chứng cứ?”

“Không có.”

“Là không cần thiết phải không?”

Tiểu Đổng nói: “Cũng có thể nói như vậy.”

“Đẩy Mã Ngọc hai chân không thể đứng khỏi lan can rất khó phải không?”

Sắc mặt Tiểu Đổng khẽ biến, “Anh không thể ăn nói lung tung.”

Đồ Lạc Văn nói: “Có nhân chứng chứng minh Mã Ngọc không có khuynh hướng tự sát.” Những lời này của anh hoàn toàn là lừa đảo, tuy rằng Mã Duy Càn luôn miệng nói Mã Ngọc không có khả năng không lưu lại gì liền tự sát, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của anh, cũng không có bằng chứng thực chất nào, nói có nhân chứng chứng minh lại càng là nói phét.

Sau khi Tiểu Đổng cả kinh liền bình tĩnh lại, “Có chứng cứ thì khởi tố đi.”

“Vì sao lại giết hắn? Là Lỗ Thụy Dương sai khiến sao?”

Tiểu Đổng lắc đầu, nói từng chữ một: “Tôi không làm.”

Đồ Lạc Văn duỗi thẳng lưng, đấm đấm vai của mình nói: “Lỗ Thụy Dương sắp xong đời rồi.”

“Chúc mừng.”

Đồ Lạc Văn nói: “Cậu là cảnh sát, hẳn là biết thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, có biểu hiện lập công lớn mới có thể được xử khoan hồng chứ?”

Tiểu Đổng thở dài nói: “Tôi thật sự không thể giúp được gì. Người liên hệ với tôi là Tiêu Bác, tôi căn bản không có cách nào làm chứng chống lại Lỗ Thụy Dương.”

Đồ Lạc Văn nói: “Mã Ngọc thì sao?”

Tiểu Đổng trầm mặc một lúc lâu sau, mới nói: “Giết người, là tội danh rất nghiêm trọng. Cho dù không chết, Mã gia cũng sẽ không dễ dàng buông tay.”

“Những chuyện như vậy trước khi động thủ phải nghĩ cho kĩ.”

Tiểu Đổng gục đầu xuống.

—————————–

Khi Đồ Lạc Văn ra khỏi phòng thẩm vấn liền nhận được một cuộc điện thoại đầy hưng phấn, “Sếp, vợ Tiêu Bác thật sự đến ngân hàng rồi!”

Tinh thần Đồ Lạc Văn phấn chấn lên, tâm tình bị đả kích nặng nề vì sự phản bội của Tiểu Đổng nhanh chóng khôi phục, đáp rất dõng dạc: “Tốt! Lập tức đưa đến đây!” Anh nghĩ nghĩ, Tiêu Bác không hổ là tâm phúc của Lỗ Thụy Dương, trong tay chẳng những có chứng cứ về việc Lỗ Thụy Dương rửa tiền, còn có video về việc hắn hạ lệnh giết người, muốn bắt hắn, đã nắm chắc đến chín phần.

Nhưng bắt Lỗ Thụy Dương bằng cách nào? Nếu rút dây động rừng, dựa vào các mối quan hệ của hắn, phía trên nhất định sẽ có người bao che, nếu không phải phía trên cũng có người tương đối kiên quyết, lại có La Định Âu ủng hộ sau lưng, anh tuyệt đối không thể đi tới được bước ngày hôm nay. Chính vì đường đi quá gian nan, cho nên lại càng không thể sơ suất.

Thái độ của cục trưởng mập mờ không rõ, mỗi khi đến mấu chốt, nhất định giội nước lã, quả thực là vũ khí có tính sát thương hạ nhiệt, nói không chừng âm thầm cấu kết gì đó cùng Lỗ Thụy Dương, nếu mình đến tìm hắn, có lẽ ngược lại thành mật báo cho Lỗ Thụy Dương.

Anh đang suy nghĩ, liền nhìn thấy cục trưởng chính diện đi tới.

“Tiểu Đồ à, ở trong này làm gì thế?”

“Ha hả, ” Đồ Lạc Văn vung vung cánh tay, “Không có gì, ngắm phong cảnh.”

Cục trưởng nhìn theo ánh mắt anh, chỉ vào bóng dáng người bên dưới nói: “Nhìn không ra cậu yêu thích kiểu này.”

Đồ Lạc Văn nhìn thấy bóng dáng lưng hùm vai gấu phía dưới, vẻ tươi cười nhất thời cứng lại, “Không phải hắn, tôi nhìn.. đất dưới chân hắn. Tôi rất yêu mảnh đất này.”

“Thẩm vấn Tiểu Đổng thế nào?”

“Cậu ta không chịu nói gì.” Sắc mặt Đồ Lạc Văn âm trầm.

Cục trưởng nói: “Chứng cứ từ chỗ Tiêu Bác có đủ không?”

Đồ Lạc Văn do dự một chút, ăn ngay nói thật, “Đủ rồi.”

Cục trưởng vỗ vỗ sau lưng anh, “Vậy cậu còn đứng đây làm gì, sao không đi bắt hắn?”

Đồ Lạc Văn sửng sốt, có chút hoài nghi vị cục trưởng trước mắt có phải đã bị người khác hóa trang đánh tráo hay không.

Cục trưởng nói: “Vụ án này kéo dài lâu như vậy, kết thúc nhanh gọn cho tôi!”

Đồ Lạc Văn tinh thần tỉnh táo, lớn tiếng đáp nói: “Vâng!”

Tin tức cảnh sát ra lệnh bắt Lỗ Thụy Dương mới tung ra vài tiếng đồng hồ, đã truyền đến dư luận xôn xao.

La gia biết tin trước tiên, vừa thở phào vừa đề phòng. Chó cùng còn rứt giậu, người như Lỗ Thụy Dương, trừ phi tận mắt nhìn thấy hắn tắt thở, bằng không quyết không thể thả lỏng cảnh giác.

Thẩm Thận Nguyên đang ở trường quay quay phim thì nhận được điện thoại của La Thiếu Thần, bị lệnh cưỡng chế cứ cách mười lăm phút liền phải gọi điện thoại báo bình an một lần.

Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt đau khổ nói: “Em không thể quay phim được một nửa liền bảo đạo diễn cắt, sau đó đi gọi điện thoại được.”

La Thiếu Thần nói: “Em có thể không nói cắt, trực tiếp đi gọi điện thoại.”

“… Đạo diễn sẽ hận em mất.” Bởi vì sự việc liên tiếp xảy ra, tâm tình của đạo diễn đã rất không tốt, thậm chí chậm rãi tiến hóa theo hướng Liên Giác Tu phiên bản ma hóa. Đối với việc này, Lâm Tử Khiếu cho rằng đây là trách nhiệm của cậu. Bởi vì cậu quá M, cho nên đạo diễn mới có thể bị thay đổi thành S một cách vô tri vô giác.

La Thiếu Thần nói: “Muốn anh tính xem trong vòng một năm nay em bị bắt cóc mấy lần sao?”

“…” Khí thế Thẩm Thận Nguyên yếu đi, “Đợi cho hết bận, chúng ta đến chùa miếu dâng hương đi.” Mỗi lần xảy ra chuyện cậu đều nói muốn đến chùa miếu giải vận xui, thế nhưng nói nhiều đến mức thành câu cửa miệng, vẫn chưa đi được.

La Thiếu Thần nói: “Đi xem ngày hoàng đạo để làm lễ đón dâu sao?”

Khuôn mặt khổ sở của Thẩm Thận Nguyên lập tức trở thành khuôn mặt hạnh phúc, “Không biết có dịch vụ tặng kèm giải vận xui không nhỉ.”

“Thẩm Thận Nguyên, đạo diễn gọi cậu!” Lâm Tử Khiếu hướng về phía cậu mà gọi.

Bởi vì người mới làm không tốt, đạo diễn rơi vào đường cùng đành phải sửa kịch bản, gia tăng phần diễn cho Lâm Tử Khiếu. Vì thế, nam chính thứ ba thành nam chính thứ hai, thời gian xuất hiện ở trường quay tăng vùn vụt, cơ hồ ngang hàng với Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên treo điện thoại, lon ton chạy tới.

Khổng Sâm Học cầm kịch bản, nhìn mặt Thẩm Thận Nguyên, do dự một chút nói: “Tôi đang nghĩ, liệu có nên tăng thêm một cảnh hôn môi cho cậu không.”

Đã đi đóng phim, đều phải chuẩn bị tâm lý diễn hôn môi. Thẩm Thận Nguyên cũng rất thản nhiên, “Hôn ai vậy?”

Khổng Sâm Học chỉ chỉ ngón tay, “Cậu ta.”

Đầu ngón tay chỉ vào Lâm Tử Khiếu.

Lâm Tử Khiếu bị Thẩm Thận Nguyên nhìn chằm chằm rất xấu hổ, miệng cọp gan thỏ kêu lên: “Đây là ý của đạo diễn!”

Khổng Sâm Học nói: “Tôi nghĩ bộ phim này quá lạnh lùng nặng nề, thêm một chút khôi hài sẽ có hiệu quả rất tốt. Các cậu đánh nhau một lúc, cậu ngã từ trên lầu xuống dưới, lăn một vòng trên mặt đất, vừa lúc… Ba!” Ông làm động tác miệng đối miệng.

Thẩm Thận Nguyên: “…” Đây là khôi hài kiểu gì thế! Cậu nghĩ nếu La Thiếu Thần biết chuyện này sẽ thế nào. Hơn phân nửa, chắc là sẽ hiểu.

Lâm Tử Khiếu tưởng cậu đang trầm mặc kháng nghị, giải vây nói: “Hay là khi cậu ta rơi xuống, thuận tay chém gãy kiếm của tôi, khiến tôi phải dùng kiếm gãy đâm người?”

Khổng Sâm Học nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy không tồi, “Cũng được, để tôi nghi xem.”

Nhân lúc đạo diễn trầm tư, Lâm Tử Khiếu kéo Thẩm Thận Nguyên sang một bên, trực tiếp hỏi: “Cậu chán ghét tôi phải không?”

“Không hề.” Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Thẩm Thận Nguyên tự giác cùng cậu ta xây dựng tình hữu nghị ở mức độ nhất định.

Lâm Tử Khiếu nhíu mày, “Vậy cậu thích tôi à?”

“… A?” Cái này, càng không thể nào nói đến đi? Thẩm Thận Nguyên bị tư duy nhảy vọt của cậu ta làm cho sững sờ.

Lâm Tử Khiếu nói: “Vậy vì sao cậu lại sợ diễn hôn môi với tôi.”

“Không sợ, tôi chỉ là..” Là đang suy nghĩ nên giải thích với người nhà như thế nào.

“Chỉ là cái gì?”

Sự thật không thể nói ra, Thẩm Thận Nguyên đành phải nói lung tung, “Tôi chỉ là đang nghĩ, nên hôn như thế nào.”

Lâm Tử Khiếu nhướn mày nói: “Phim võ hiệp chính thống, hai tên con trai, còn là nam diễn viên chính số một số hai, cậu định hôn thế nào? Hôn nồng nhiệt kiểu Pháp? Cậu tưởng tượng quá nhiều rồi.”

Thẩm Thận Nguyên: “…” Rốt cuộc là ai đang tưởng tượng!