Giới Hạn Roche

Chương 19




Tác dụng của email nhắc nhở uống nước rốt cuộc cũng có giới hạn.

Ứng Doãn Thừa cứ bận rộn lên là toàn quên chuyện uống nước. Có hôm phải đi họp, cả nửa ngày trời không đụng tí nước nào cũng chẳng nhận ra. Email nhắc nhở vẫn đúng giờ đúng hẹn gửi tới, chẳng qua là khi Ứng Doãn Thừa quay về trước máy tính của mình thì thông báo ấy đã hết hạn từ lâu rồi.

Phản ứng thiếu nước hiện rõ nhất trên môi, mỗi ngày trước khi về nhà Ứng Doãn Thừa đành phải thoa kem dưỡng, sau khi về nhà thì cầm cái cốc chia vạch suốt không chịu rời tay, Lý Quyết không nhìn thấy đôi môi khô khốc của cậu vào ban ngày nên vẫn tưởng cậu nghe lời.

Nhưng cây kim trong bọc lại lòi ra ngay trên giường.

Thời kỳ “tìm tòi” ban đầu đã qua rồi, sinh hoạt tình dục của hai người ngày càng hòa hợp, dự án “thám hiểm công viên giải trí ban đêm” liên tục sáng tạo ra trò chơi mới. Thứ Năm Lý Quyết tan làm muộn, nhưng tình dục thì lên mau lắm. Ứng Doãn Thừa về nhà từ sớm, ngồi mãi ở bàn làm việc ngoài ban công để đọc tài liệu, không biết thế nào mà lại bị Lý Quyết vừa tắm rửa sạch sẽ xong túm lên giường.

Mới vừa cởi áo ra, màn dạo đầu chỉ mới đến bước hôn môi, môi Ứng Doãn Thừa cả tối chưa uống được bao nhiêu nước đã bắt đầu nứt nẻ. Đúng lúc Lý Quyết cắn phải vết nứt đó, cậu đau nhói lên, Lý Quyết thấy nét mặt của cậu mới phát hiện ra.

Vết thương nhỏ thôi, cũng chỉ chảy tí ti máu, nhưng Lý Quyết vẫn dừng lại, định đi lấy nước cho Ứng Doãn Thừa uống. Ứng Doãn Thừa nhìn rõ ý đồ của anh bèn níu cánh tay anh, ám chỉ anh đừng dừng lại, sau đó híp mắt le lưỡi liếm môi, máu biến mất tiêu rồi.

Động tác liếm môi này gần như là “chòng ghẹo”, chặn lại mọi suy nghĩ “nghỉ giữa giờ” của Lý Quyết.

Lý Quyết né vết thương chuyển sang hôn chỗ khác. Anh chọn một vị trí mà trước giờ chưa từng thử, trước giờ Ứng Doãn Thừa vẫn rất cởi mở với chuyện giường chiếu, nhưng vẫn thấy tư thế tối nay xấu hổ đến quá đáng. Độ thân mật giữa hai cơ thể càng khiến cho khoái cảm gia tăng gấp bội, thậm chí không cần Lý Quyết dùng tay vuốt ve bộ phận kia thì cậu cũng có thể nhẹ nhàng “trèo” lên đỉnh.

Ứng Doãn Thừa nhận ra chắc đây là cách trừng phạt của Lý Quyết.

Lý Quyết theo sát tiết tấu của cậu, dù có cách một lớp áo mưa nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn có thể cảm nhận được tần suất phóng thích trong cơ thể mình khi Lý Quyết lên cao trào. Chắc Lý Quyết đang giận nên suốt quá trình chẳng nói câu nào, chỉ đổi phương pháp giày vò Ứng Doãn Thừa thốt lên đủ kiểu thanh âm cả nên và không nên có.

Mãi đến khi trận bắn tinh kết thúc, anh mới bế Ứng Doãn Thừa ngồi ngang trên người mình, rồi nhìn kĩ vào vết thương mới nứt ra, sau đó mới mở miệng:

– Nước thì không chịu uống, anh đành phải bù chất lỏng cho em bằng cách khác thôi.

Biệt danh của Ứng Doãn Thừa xen lẫn trong những lời thô tục trên giường, đậm mùi tình dục, thế mà giọng điệu và vẻ mặt khi Lý Quyết nói ra vẫn rất đứng đắn cơ chứ.

Ứng Doãn Thừa vẫn còn đang điều chỉnh nhịp tim và hơi thở của mình trong giai đoạn chịu lửa (*), Lý Quyết thì mặc đồ ngủ đứng dậy ra khỏi phòng.

(*) giai đoạn chịu lửa: giai đoạn này xảy ra ngay sau khi đạt tới cao trào

Ứng Doãn Thừa tưởng anh ra ban công hút thuốc nhưng mãi mà không thấy anh quay lại. Ứng Doãn Thừa ra ban công tìm thì không thấy, lại thấy phòng bếp sáng đèn.

Lý Quyết không hút thuốc ở ban công sau khi xong chuyện, mà anh ở trong phòng bếp, đang “hạ độc thủ” với đám cà chua bi mình đã dốc lòng chăm sóc một khoảng thời gian dài.

Hơn ai hết Ứng Doãn Thừa biết Lý Quyết nâng niu chậu cà chua này đến thế nào, mỗi ngày anh tan làm, việc đầu tiên là quan sát xem cây cà chua của mình đã lớn tới đâu rồi, nhắm mắt lại cũng có thể nói chính xác số lượng quả. Mùa thu đông ở Tây Bắc rất khó trồng các loại rau củ quả, Lý Quyết tốn khá nhiều tâm sức để nuôi chậu cà chua này, nó cũng là loài thực vật ít ỏi còn sót lại có thể nhìn ngắm từ cửa sổ.

Đến Ứng Doãn Thừa còn thấy tiếc, cậu lấy một lon coca từ tủ lạnh ra, hỏi:

– Anh hái cà chua làm gì thế? Em uống thêm ít nước là sáng mai đã ổn rồi, uống coca cũng có thể bù nước mà.

Lý Quyết chẳng cần phải nói nhiều, anh đã từng răn dạy Ứng Doãn Thừa rất nhiều lần rằng buổi đêm không được uống nước lạnh, anh chỉ cần quay đầu lườm một cái là Ứng Doãn Thừa đã ngoan ngoãn bỏ lon coca về chỗ cũ như phản ứng có điều kiện vậy:

– Được òi mà, em biết òi, bớt uống nước có ga, ăn nhiều rau củ quả.

Trái cây trong nhà đều đã cạn sạch, nên Lý Quyết mới phải xuống tay với cây cà chua này. Anh rửa sạch sẽ từng quả, cắt chúng làm hai nửa, rắc ít đường lên. Cả chậu cây đang bừng bừng sức sống, thế mà làm thành đồ ăn chỉ đủ một đĩa nhỏ. Lý Quyết không đụng miếng nào, dành hết cho Ứng Doãn Thừa.

Ứng Doãn Thừa khoác chăn tựa sô pha ăn cà chua một cách nghiêm túc, Lý Quyết lấy cái cốc chia vạch của anh ngồi bên cạnh cậu vừa uống nước vừa xem email.

Thực tế thì máy sưởi trong nhà rất ấm, chăn mền rõ là dư thừa. Đèn phòng khách là màu vàng ấm, vài ba quả cà chua còn lại đặt trên đĩa trông cực kỳ quyến rũ.

Đột nhiên Ứng Doãn Thừa hỏi:

– Thầy Lý nè, sao anh đối xử tốt với em thế, đến cả chuyện giết cà chua bi mà anh cũng dám làm.

Mỗi người tựa một bên sô pha mặt đối mặt với nhau, Lý Quyết xem email cũng rất nghiêm túc, dáng điệu phong lưu nửa tiếng trước ở trên giường hoàn toàn biến mất hết, còn Ứng Doãn Thừa ăn hết hơn nửa đĩa cà chua mà vẫn chưa bình tĩnh được sau khi lún sâu vào cơn tình dục, khi nói chuyện, cái chân dưới tấm chăn cứ cọ nhẹ vào bắp chân Lý Quyết.

Đồ ngủ Ứng Doãn Thừa màu trắng, giá cả đắt đỏ đương nhiên chất liệu cũng tinh xảo, đồ dệt thuần cotton khiến chủ nhân của nó trông càng ngoan hiền hơn. Lý Quyết đặt laptop sang một bên, rướn người lấy quả cà chua nhét vào miệng, đặng xốc chăn lên, cúi người đè Ứng Doãn Thừa xuống.

Lý Quyết hờ hững đáp:

– Vì sao à? Đương nhiên là vì để hôn em sướng hơn.

Anh muốn mãnh liệt hơn, thậm chí muốn cắn vào vết thương trên môi Ứng Doãn Thừa. Thỉnh thoảng trong quá trình làm tình, Lý Quyết cũng hay nảy sinh một vài suy nghĩ “hung bạo” với Ứng Doãn Thừa, muốn nhìn cậu nhăn mày vì đau, hoặc là ứa nước mắt vì khoái cảm kịch liệt.

Nhưng đến cuối cùng Lý Quyết cũng chỉ hôn nhẹ lên cằm cậu. Quả cà chua chuyển sang miệng Ứng Doãn Thừa, không biết bị ai cắn mà môi hai người toàn là nước cà chua, vị ngọt của đường cũng thấm vào trong, vừa đỏ au vừa ngọt lịm.

Hai tay Ứng Doãn Thừa bấu lấy cổ Lý Quyết, kéo người anh xuống chẳng biết ngại ngùng gì, càng đến gần càng có thể cảm nhận rõ phản ứng sinh lý của đối phương. Cả gương mặt cậu đều chìm trong nét cười hạnh phúc, môi dán sát bên tai Lý Quyết, nói:

– Quý hóa quá, sau này thầy Lý làm cà chua cho em ăn nữa nhé, em sẽ cai nước ngọt ngay.

Lý Quyết không nói gì, chỉ cúi đầu mút mát nước cà chua vương trên khóe môi cậu, có lẽ giây phút này quá đỗi ấm áp nên Ứng Doãn Thừa nghe thấy bản thân mình thủ thỉ:

– Lý Quyết à, sao em lại thích thích thích anh đến thế cơ chứ.

Thật ra câu này là Ứng Doãn Thừa đang hỏi chính mình. Khi hẹn hò với Giang Tư Ánh cũng không phải là chưa từng bồng bột tuổi dậy thì, mấy chuyện như ban đêm trèo tường trường nam sinh để đi hẹn hò với bạn gái cậu cũng từng trải qua rồi. Nhưng mà chưa có lúc nào như giây phút này, rõ ràng chỉ là một chuyện hết sức bình thường thế mà lại khiến cậu mơ về ngày sau.

Lý Quyết gọi cậu một tiếng “Cục cưng”… ở trong lòng.

Anh nên trả lời Ứng Doãn Thừa như thế nào đây? Về mặt biểu đạt tình cảm, anh không có thiên phú như Ứng Doãn Thừa. Suốt một khoảng thời gian dài anh đã quen với việc kiềm chế và nhẫn nhịn, so với việc bày tỏ tấm lòng thì anh giỏi việc nhịn cơn kích động muốn bày tỏ tấm lòng hơn.

Cho nên chắc hẳn là em không biết nhỉ? Lần đầu tiên nhìn em ăn cà chua là anh đã muốn hôn em rồi, cục cưng à.

Nửa đoạn giường chiếu sau thì chuyển về phòng ngủ, nụ hôn của Lý Quyết đã dịu dàng đi nhiều, cũng lưu luyến bờ môi Ứng Doãn Thừa hơn trước, nhưng mà không hề có chút dữ dội nào, cứ mân mê thật chậm rãi, thật dịu dàng. Trên môi thì nhẹ nhàng, nhưng động tác ở thân dưới thì lại kịch liệt chưa từng có, Ứng Doãn Thừa so cao thấp với anh, khi gần lên cao trào thì gặm mút lấy sườn cổ Lý Quyết vô cùng tàn nhẫn.

Lý Quyết dừng động tác thân dưới lại, nhưng Ứng Doãn Thừa lại chẳng vì thế mà thấy dễ chịu hơn, trên mặt viết chình ình hai chữ “gợi tình”, thậm chí cậu còn muốn rướn dậy chủ động tiếp nhận Lý Quyết. Vào thời khắc gấp như lửa đốt mà Lý Quyết còn giảng đạo lý:

– Ngoan nào, Ứng Doãn Thừa. Mai là ngày đi làm, không được để lại dấu hôn đâu.

Ngày hôm sau quả thật có chuyện quan trọng.

Khi Từ Tấn Dương thông báo cho Lý Quyết tới họp, Lý Quyết chỉ tưởng là một cuộc họp hành chính bình thường mà thôi, nhưng lúc chạm mặt Dư Hải Dương đang đi cùng hướng với mình thì anh đã bắt đầu suy nghĩ lí do rút lui sớm rồi.

Nhưng trong phòng họp chỉ có Đồng Nghị, là kỹ sư trưởng của dự án Chín Tầng Mây. Lý Quyết và Dư Hải Dương vừa bước vào thì Từ Tấn Dương đã bảo họ đóng cửa lại, Lý Quyết quét mắt nhìn một lượt, cả phòng chưa tới mười người.

Đồng Nghị vẫn chưa tới tuổi nghỉ hưu mà tóc đã bạc trắng rồi, ông là một trong số ít nhân vật mà Lý Quyết kính phục trong cả cái hệ thống này.

Từ khi Lý Quyết vào làm việc ở viện nghiên cứu tới nay, số lần được nói chuyện trực tiếp với Đồng Nghị không nhiều, dây thần kinh vốn đang thả lỏng lại căng ra rồi. Nhưng hôm nay Đồng Nghị bớt chút nghiêm túc so với hồi làm dự án rồi, cười hề hề bảo lần này tới chủ yếu là muốn hàn huyên thôi, bình thường mọi người có ý tưởng gì tâm đắc trong công việc và trong dự án thì cứ việc nói ra.

Trước giờ Lý Quyết không phải người hay chủ động giơ tay phát biểu, đặc biệt xung quanh toàn là những người vô cùng tích cực, anh lại càng không thích chơi nổi.

Hôm nay là Từ Tấn Dương gọi tới, ngoại trừ Dư Hải Dương thì còn lại đều là những người xuất sắc về mặt chuyên ngành. Mà những người giỏi giang thường không thích giấu giếm tài năng, hai ba người trước mặt đã nói được gần bốn mươi phút rồi, Dư Hải Dương là người tiếp theo, tuy gã không tính là giỏi nghiên cứu khoa học nhưng khi báo cáo về các công việc hành chính và sinh hoạt trong tổ chức thì có trật tự đâu ra đấy, Đồng Nghị không ngắt lời mà vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Lý Quyết ngồi bên cạnh Dư Hải Dương, đợi Dư Hải Dương nói xong, anh đang do dự không biết có nên chủ động mở miệng không thì Đồng Nghị đã hỏi trước:

– Lý Quyết, có rất nhiều người khen cháu đấy, dự án TRAPPIST-1 lần trước là cháu phụ trách phải không?

Được Đồng Nghị điểm tên đã vượt ngoài dự kiến của Lý Quyết rồi, anh không rõ ý đồ của nửa câu sau là gì chỉ gật đầu đáp gọn lỏn một chữ “Vâng”, nhưng trong lòng lại không hề điềm tĩnh như bên ngoài.

– Bác đã xem báo cáo cháu viết rồi, rất tốt, ở Bắc Kinh không tìm được bao nhiêu nghiên cứu viên trẻ tuổi viết được những thứ như thế đâu. Hồi bác bằng tuổi cháu cũng kém xa.

Lời của Đồng Nghị hết sức nặng ký, tuy trước giờ Lý Quyết rất tin vào năng lực chuyên ngành của mình, nhưng lúc này cũng cần cân nhắc kĩ càng xem trả lời như thế nào mới phải phép.

Nhưng Đồng Nghị không có ý định diễn kịch khách sáo với anh, sau lời khen tặng không duyên cớ đó thì ông đã chuyển ngay sang người tiếp theo.

Tuy Đồng Nghị là cấp trên nhưng không hề hống hách, ai phát biểu ông cũng nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn trả lời những câu hỏi kiểu như “Tình hình thị trường hiện giờ có nên mua nhà ở Bắc Kinh không”.

Tan họp, Dư Hải Dương đi cùng với Lý Quyết, thừa lúc xung quanh không có người, gã ra vẻ thần bí nói với anh:

– Sếp Đồng chẳng bao giờ lãng phí thời gian mở mấy cuộc họp vớ vẩn này đâu, nghe nói có một dự án lớn sắp khởi động, chắc ổng tới “chọn mặt” trước để sau “gửi vàng” đấy.

Dự án lớn trong ngành của họ quả thật có thể lớn đến mức khiến người đời trầm trồ. Những vệ tinh bình thường thì năm nào cũng phóng, nhưng những dự án đưa người lên vũ trụ hoặc là phóng vệ tinh quy mô lớn thì chỉ có thể xem vận may thôi. Thời gian “ngủ đông” để lên kế hoạch chuẩn bị cực kỳ dài, năm năm, mười năm nữa có chuyện gì lớn xảy ra, mọi người đều biết nhưng khởi động vào ngày nào thì ngoại trừ nhân vật cốt cán và cấp trên thì chẳng ai rõ.

Không phải Lý Quyết không có tham vọng. Tuy anh không xem trọng cơ hội phỏng vấn trên truyền hình, cũng không mong cậy nhờ dự án lớn để đạt được sự nghiệp chính trị gì đó, nhưng anh thích độ phức tạp và tính thử thách của những sự kiện quy mô lớn, giống như chơi game tới level cao nhất vậy, cần phải giết một vài con quái vật cùng đẳng cấp thì mới chứng minh được năng lực của mình.

Lý Quyết không hề nghi ngờ tính chính xác trong tin tức của Dư Hải Dương, nhưng cũng không có ý định thảo luận quá nhiều với gã vào lúc này.

Nhưng Dư Hải Dương lại nói:

– Lần này thì chú êm rồi, mới nãy sếp Đồng khen chú là biết ngay đang lót đường sẵn. Thành công rồi đừng quên anh em đấy nhá kỹ sư Lý!

Dư Hải Dương vẫn cái kiểu xu thời đó. Lý Quyết đang định đùa mắng gã suốt ngày nói vớ vẩn, nhưng thấy nét mặt gã chợt sạm đi, giọng điệu cũng không phô trương như ban nãy nữa, dàu dàu nói:

– Còn anh thì hết cơ hội rồi.