Ngày 22 tháng Một
Mai Hâm chụp ảnh xong lập tức gửi qua QQ cho Thẩm Đàm còn đang ở nước M.
Thẩm Đàm ngẫm nghĩ một hồi rồi lập tức quyết định lên chuyến bay sớm nhất trở về. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta quyết định hành động mà không có kế hoạch gì trước.
Thẩm Đàm thậm chí không hiểu tại sao bỗng nhiên mình lại muốn trở về ở bên người ấy như vậy.
Thu dọn hành lý xong ra khỏi phòng.
Tưởng Sinh đang ngồi trong phòng khách xem tivi, nghe tiếng cửa mở quay lại thấy Thẩm Đàm định ra ngoài, xem lại đồng hồ, gần 10 giờ đêm, thế là Tưởng Sinh nở nụ cười gian: “Nhà sư khổ hạnh cuối cùng…”
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Thẩm Đàm ngắt lời: “Hôm sau tôi về, buổi học ngày mai ông xin phép thầy giáo giúp tôi nhé.”
“Ơ đệt! Ăn chơi ra trò đấy, đi qua đêm cơ à?” Tưởng Sinh nhảy dựng lên từ sô pha, hăng hái đi về phía Thẩm Đàm.
Thẩm Đàm đang đi giầy ở cửa, nhìn cậu ta một cái bảo: “Tôi về nước một chuyến.”
Nói xong mở cửa nhà rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Tưởng Sinh ngơ ngác đứng ở cửa: “Trời đất! Thế này là ăn chơi quá mức rồi! Về nước mà đến vali cũng không thèm đem hả? Chỉ một cái túi thôi à?”
Nghĩ rồi cậu ta quay vào trong phòng, lấy điện thoại, mở QQ bắn tin cho một đồng chí nhỏ mới quen.
Có thể khiến Thẩm Đàm vội vã về nước thế này, không phải trong nhà có chuyện thì là vì em gái trong ví da thôi.
Ở sân bay, sau khi Thẩm Đàm qua cửa kiểm tra an ninh, lên được máy bay rồi, cậu ta lấy chiếc ví da trong túi ra xem.
Người con gái trong ảnh đang nâng cúp, mặt cười đầy ngượng ngùng.
Đây là tấm ảnh chung duy nhất của hai người. Thẩm Đàm cất ví đi, tắt nguồn điện thoại.
Sáng sớm, cậu ta đã trên taxi. Cậu ta rời nước M lúc nửa đêm, sau mười mấy giờ bay, trở về nước cũng vẫn là cảnh đêm đen đặc.
Nó khiến Thẩm Đàm có cảm giác dường như khoảng cách giữa hai người vẫn gần như vậy.
Sau khi bật điện thoại lên, âm báo tin nhắn đến kêu liên tục.
Vào QQ tin nhắn Mai Hâm gửi đến lập tức oanh tạc.
Mai Bảo Bảo rất vui vẻ: Đại thần, cậu định về à?!
Mai Bảo Bảo rất vui vẻ: Đại thần!! Chờ cậu về đấy!
Toàn bộ đều chỉ có nội dung tương tự vậy. Thẩm Đàm bỏ qua, đọc tin nhắn của Tưởng Sinh.
Mỹ nam tử: Ở nhà cậu không có việc gì chứ? Xuống máy bay chưa?
Thẩm Đàm đọc xong, đáp lại: Ở nhà không có việc gì, đã xuống máy bay rồi
Một lát sau, có tin nhắn trả lời.
Mỹ nam tử: Chà, hiểu rồi! Nhớ sử dụng biện pháp an toàn
Thẩm Đàm mặt lạnh tanh kéo tên cậu ta vào danh sách đen, cất điện thoại đi, ngả lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên di động lại rung lên, Thẩm Đàm cúi đầu nhìn lướt một cái.
Mai Bảo Bảo rất vui vẻ: Đại thần! Vừa rồi ông của Du Du đột nhiên bị ngất, đã đưa đến bệnh viện rồi
Ngón tay trượt trên màn hình vào đọc rồi thoát ra, tìm số điện thoại của Mai Hâm, ấn gọi.
“Ôi vãi! Đại thần, cậu xuống máy bay rồi á!” Giọng Mai Hâm nghe có phần phấn khích.
“Ừ.” Thẩm Đàm cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn đường lao vùn vụt về phía sau, trời đêm đen đặc, “Cậu biết Du Du giờ ở đâu không?”
Bỗng nhiên Thẩm Đàm thấy thật may mắn vì quyết định hôm nay của mình.
Cúp điện thoại, Mai Hâm vui vẻ đứng trong tiểu khu bật nhảy tại chỗ cho ấm. Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại ngay bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, Lục Hạo Thiên ló cái mặt lạnh tanh ra.
“Lên xe “
“Ok!” Mai Hâm nhanh nhẹn vòng sang phía bên kia, mở cửa chui vào xe.
Vừa thắt dây an toàn xong, Lục Hạo Thiên liền đạp chân ga phóng đi.
“Ơ đệt! Bà đây còn chưa ngồi vững mà!” Mai Hâm bị quán tính tác động, giật mình tim đập thình thịch.
Mai Hâm vỗ vỗ ngực cho đỡ sợ, quay đầu thấy một bên bản mặt của Lục Hạo Thiên ngay lúc đó, cánh môi mỏng nhếch mép, đôi mày đẹp cau lại.
Đoán chừng cậu ta đang lo lắng cho chuyện của Ngô Du Du, Mai Hâm tốt bụng vỗ vai cậu ta bảo: “Không sao đâu, yên tâm đi, đi chậm thôi, chớ có vội!”
Nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Càng chậm càng tốt!”
Nhưng Lục Hạo Thiên không thèm để tâm, dửng dưng bảo một câu:
“Lúc tôi đang lái xe thì đừng có đụng vào người tôi, nói ít thôi.”
Mai Hâm câm nín, cất tay về, mẹ kiếp, thật muốn đánh thằng cha này cực kỳ luôn! Có điều không đánh lại được! Khỉ gió!
Lúc họ đến được bệnh viện, trời đã tang tảng sáng.
Trên bậc thềm đá của bệnh viện, Thẩm Đàm đang đỡ Ngô Du Du bước chầm chậm lên từng bậc thang.
Mai Hâm thấy thế liền cười toe toét, mặt tươi như hoa.
Cô nàng thò tay níu Lục Hạo Thiên đang định đi lên trước lại.
“Ôi! Đồ ngốc! Không thấy Thẩm Đàm ở đó à, chúng ta đi mua điểm tâm đã, lát cả vào.”
Nói xong, Mai Hâm vui vẻ xoay người chạy đi. Cảm giác mình cứu vớt thành công một đôi yêu nhau thật quá đã!
Có điều Mai Hâm không để ý đến cậu bạn phía sau không đi theo mình.
Lục Hạo Thiên đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, thân người cao ráo, trong cái lạnh buổi sớm mai, lộ ra một chút cô đơn.