Lúc bác sĩ từ phòng cấp cứu ra đã 2 giờ sáng.
Ngô Du Du chạy vội lại hỏi thăm, ca phẫu thuật hết sức thuận lợi. Có điều cụ Ngô Quốc Xương bị nhồi máu cơ tim, trong 24 tiếng đồng hồ tiếp theo vẫn còn trong thời kỳ nguy kịch, cần phải nằm viện để quan sát.
Ngô Du Du khom lưng cảm ơn các bác sĩ cấp cứu. Tuy đây là chức trách của họ nhưng việc họ không quản khó nhọc thâu đêm đến tận rạng sáng để cứu tính mạng người bệnh khiến Ngô Du Du vô cùng cảm kích.
Ngô Du Du đi theo xe đẩy được y tá đẩy về phòng bệnh.
Mắt Ngô Du Du vẫn còn sưng đỏ. Y tá trực ban thương tình, giúp lau người và thay đồ bệnh nhân cho ông cụ.
“Cám ơn cô ạ.” Sau hơn nửa tiếng đồng hồ thì xong việc, Ngô Du Du đứng thẳng người lên cảm ơn cô y tá.
“Không có gì.” Nữ y tá thấy chỉ có một mình đứa cháu gái còn nhỏ tuổi ở đây thì tội nghiệp, suốt từ nãy đến giờ chẳng thấy ai khác đến làm đỡ cho, quan tâm hỏi, “Cha mẹ đâu rồi?”
“Cha mẹ đang không ở trong nước ạ.” Ngô Du Du dém chăn cẩn thận cho ông, cúi đầu trả lời lí nhí.
“Ông cụ xảy ra chuyện, sao còn chưa về chứ! Cháu là con gái, tuổi vẫn còn nhỏ làm sao chăm được.” Cô y tá nhíu mày, “Thế này nhé, lát nữa ông cụ tỉnh thì sẽ bận đấy, giờ cháu đi làm thủ tục nhập viện cho ông trước đi, rồi cũng tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Cô để mắt giúp cho.”
Ngô Du Du cảm kích gật đầu: “Cám ơn cô ạ.”
“Không có gì, mau đi đi.” Cô y tá đi cùng Ngô Du Du ra khỏi phòng bệnh, chỉ chỗ cho làm thủ tục rồi quay ngược về phòng.
Ngô Du Du một mình lượn qua lượn lại trong đại sảnh của bệnh viện lúc sáng sớm. Nhân viên trực ban thấy Ngô Du Du còn ít tuổi nên tận tâm dẫn đi làm thủ tục.
Làm xong tất cả, Ngô Du Du kiểm tra túi. Đi vội vàng nên không chuẩn bị quần áo để nằm viện, thậm chí lúc nãy đã khóa cửa nhà chưa cũng không nhớ.
Ngô Du Du nhìn ra ngoài trời. Mới hơn bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối mò mò nhưng vẫn phải đi thôi. Ngô Du Du đứng trước cổng bệnh viện vẫy một chiếc taxi, chụp lại biển số xe và hãng xe xong mới lên xe đi về nhà.
Ngô Du Du mở di động lên, có vài tin nhắn mới.
Lục Hạo Thiên nhắn một tin dài rất dài viết những việc cần lưu ý và thông tin vài trường hợp bệnh nhân cao tuổi tương tự, cuối cùng bồi thêm một câu: “Phẫu thuật xong, nhớ báo kết quả cho tôi biết.”
Ngô Du Du cảm thấy ấm lòng, ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: “Bác sĩ nói là nhồi máu cơ tim nhưng người không sao, hiện vẫn đang còn trong thời kỳ nguy hiểm, cám ơn cậu!”
Vừa gửi xong, Ngô Du Du lại thấy hơi hối hận, nhìn trời bên ngoài vẫn còn tối, hy vọng không làm phiền giấc ngủ của cậu ta.
Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi đã nhận ngay được trả lời.
“Bệnh viện thành phố C hả? Tôi và Mai Hâm tí nữa qua.”
Tay cầm điện thoại của Ngô Du Du cứng đời, hốc mắt lại đỏ hoe một lần nữa. Thật không ngờ họ đã đi suốt đêm tới đây rồi.
“Không cần…” Tin nhắn đang soạn dở rồi lại do dự, cuối cùng xóa đi.
“Cám ơn các cậu!” Ngô Du Du biết các bạn sẽ không thay đổi dù Ngô Du Du có từ chối đi chăng nữa. Cho dù cảm thấy rất áy náy trong lòng nhưng Ngô Du Du vẫn chọn nhận ý tốt của mọi người.
Về đến nhà, Ngô Du Du nhanh chóng gói ghém quần áo, chuẩn bị những đồ cần dùng. Ngô Du Du cũng không quên mang đồ cá nhân cho ông.
Xong xuôi, Ngô Du Du khóa cửa nhà, vội vàng chạy ra cổng. Xe taxi vẫn còn đang đỗ lại chờ.
Đến cổng bệnh viện, Ngô Du Du trả tiền xe, cảm ơn bác tài xế rồi đeo ba lô chạy băng băng về phía cổng, không cẩn thận bị vấp ngã xuống nền đá.
Lòng bàn tay cọ xuống nền sân chảy máu.
Đã nhiều ngày thiếu ngủ, hôm nay lại vất vả cả ngày nên Ngô Du Du hơi chóng mặt.
Đêm đen đặc quánh trước bình minh, gió mùa đông lạnh buốt thổi vù vù luồn qua chiếc cổ áo quên chưa quàng khăn. Đau và lạnh như đông đá.
Trong màn đêm yên tĩnh, ngọn đèn đường tù mù soi sáng khuôn mặt Ngô Du Du, một khuôn mặt trắng bệch.
Hơi thở phả ra sương vì chạy nhanh giữa trời lạnh dần tan đi dưới ánh đèn đường. Ngô Du Du cảm thấy thở thôi cũng lạnh buốt người.
“Khụ khụ… khụ…” Vì vừa rồi chạy quá nhanh nên bị đau xốc ruột, Ngô Du Du vừa ho khù khụ vừa bặm môi chống người, cố đứng dậy.
Bỗng nhiên chân trái bất ngờ bị chuột rút, Ngô Du Du lại ngã sõng soài trên nền sân thêm lần nữa.
Nước mắt không kiềm nổi bèn rơi xuống.
Vừa là do mất kiểm soát nhưng phần nhiều là bởi sự yếu đuối trong mỗi con người.
Lúc này, một đôi tay từ đằng sau đỡ Ngô Du Du dậy.
Ngô Du Du quay đầu nhìn, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt cười ngày nào đỏ bừng, vẫn còn đẫm lệ.
“Du Du?”
Thẩm Đàm thở hổn hển, đỡ Ngô Du Du dậy, trước dáng vẻ hiện tại của đối phương, một chút thương xót thoáng qua đôi mắt.
Cậu ta tháo khăn quàng của mình ra, nhẹ nhàng quấn quanh cổ bạn gái.
Khom lưng nhặt túi đồ dưới đất lên.
Ngô Du Du vẫn chưa thể tin nổi sự xuất hiện của người đang ở ngay trước mắt.
Nửa năm không gặp, cậu thiếu niên dần trông đã cứng cáp, sáng sủa hơn, áo bành tô màu xám, quần áo tối màu, trông dường như lại cao thêm một chút.
“Thẩm Đàm…?” Ngô Du Du thì thào.
Thẩm Đàm nhìn Ngô Du Du, hai bàn tay giữ nhẹ đôi bờ vai người trước mặt, trong mắt như có gì đó đang cuồn cuộn dâng trào.
“Du Du, bốn năm học 144 tín chỉ, tôi đã học được 32 tín chỉ rồi, em có đồng ý chờ tôi hai năm không?”
Ngô Du Du bình tĩnh nhìn người đối diện, cái nhìn xen lẫn thêm vài phần bối rối, mãi sau, cúi đầu xuống.
“Sao nửa năm trước cậu không nói chứ.” Ngô Du Du cúi đầu, Thẩm Đàm không quan sát rõ được vẻ mặt.
Nhưng đôi bờ vai run run kia đã tiết lộ nỗi lòng của chủ nhân.
“Xin lỗi, bởi vì, tôi sợ sự ích kỷ của mình sẽ làm lỡ cậu.” Thẩm Đàm nhẹ nhàng mở miệng,
Cậu ta không biết người ấy có đồng ý chờ hay không nên chỉ đành lặng lẽ không ngừng cố gắng làm sao cho mình có thể tốt nghiệp sớm hơn. Xin học những môn có thể học sớm, tự ép mình học mất ăn mất ngủ, chỉ vì muốn tranh thủ học nhanh xong chương trình một chút.
Ngô Du Du chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh tú có vết nước mắt chảy dài.
“Chuyện hai người tại sao cậu lại tự quyết một mình? Cậu không biết vậy cũng rất ích kỷ à? Tại sao cậu lại cảm thấy tớ không đồng ý chờ?”
Nghe đến đó, bàn tay nắm đôi vai Ngô Du Du của Thẩm Đàm cứng đờ lại, trong đôi con ngươi đen nhanh dường như có cả một đại dương mênh mông bát ngát dần bừng lên những tia sáng chói lọi của bình minh.
Cuối cùng rồi sẽ có một người, có thể lập tức khiến bạn rung động, khiến bạn cảm thấy mình sống không uổng cuộc đời này.
Thẩm Đàm nhẹ nhàng vòng tay ôm Ngô Du Du vào lòng, nâng niu như giữ báu vật trong tay.
Chiếc áo bành tô mềm mại còn ám mùi gió bụi đường xa. Ngô Du Du vùi người vào trong vòng tay ấm áp của đối phương, vươn tay nhẹ nhàng ôm ngược lại.
Dựa vào bờ vai dầy rộng chắc khỏe, những nỗi bất an trong lòng suốt một ngày qua cuối cùng dần dần lắng dịu lại.
Xa xa, phía chân mây, chẳng biết từ khi nào trời đã sáng hơn. Trong sáng sớm mùa đông, đến không khí dường như cũng trở nên trong lành, êm dịu.
Thì ra, có người để làm chỗ dựa, lại thỏa lòng đẹp ý đến thế.