Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 36: Thu hoạch phong phú




Editor: demcodon

Sau khi về nước Mạnh Vi Nghiên tiến vào một quãng thời gian rãnh rỗi. Mỗi ngày công việc chủ yếu chính là rời giường rèn luyện, tiếp theo tận hưởng bữa sáng Sở Chiêu chuẩn bị. Sau đó rãnh rỗi đọc sách, tới gần giữa trưa chuẩn bị một phần cơm hộp tình yêu đưa đến công ty cho Sở Chiêu, cùng hắn ăn cơm trưa. Buổi chiều lại đến rạp hát biểu diễn, buổi tối chờ Sở Chiêu đến đón mình về nhà.

Nếu Sở Chiêu đi công tác thì sinh hoạt của cậu càng thêm đơn giản. Liên tiếp mấy tháng tay nghề làm cơm hộp của Mạnh Vi Nghiên càng ngày càng tốt, cậu không chỉ có nghiên cứu làm sao sắp xếp tinh xảo xinh đẹp, còn tự học một khóa về dinh dưỡng, có được một giấy chứng nhận thầy dinh dưỡng. Ngoại trừ chuyện đó ra chính là thỉnh thoảng đến nhà ba mẹ hai bên, chơi cờ với ông nội Sở, chơi với cháu gái một hồi. Mặt khác, năm nay con trai của anh cả Sở Chiêu bị đưa một mình về Bắc Kinh đến trường, thuận tiện tiếp thu sự dạy dỗ của ông nội Sở. Mạnh Vi Nghiên là học bá* nên thỉnh thoảng phụ đạo cho việc học của nó một chút.

(*Học bá: học sinh giỏi.)

Cuộc sống của bác gái cả và mẹ Sở bây giờ phần lớn đều cống hiến cho sự nghiệp từ thiện. Ngày thường ngoại trừ quản lý quỹ hội, đi trợ giúp gia đình quân nhân và một số quân nhân về hưu khó khăn trong sinh hoạt, còn giúp đỡ nhiều cho trường học và học sinh nghèo khó. Đặc biệt là sau động đất năm nay có nhiều người gặp tai hoạ cần được trợ giúp. Quỹ Sở Thịnh trọng điểm đầu tư thành lập Viện phúc lợi trợ giúp một chút đồ vật cho cô nhi mất đi ba mẹ. Bác gái cả và ba mẹ Sở cũng thỉnh thoảng đi làm từ thiện. Lúc cuối tuần Mạnh Vi Nghiên cũng đi với bọn họ đến cô nhi viện định kỳ làm việc từ thiện, hỗ trợ dọn dẹp hoặc là chăm sóc trẻ con.

Trong đó Sở Chiêu cũng đi chung với bọn họ đến vùng núi Quý Châu dùng quỹ Sở Thịnh giúp đỡ trường học vùng núi và thăm học sinh cần giúp đỡ, cũng mang đến cho bọn họ phần lớn dụng cụ học tập và đồ dùng sinh hoạt. Thời tiết dần dần rét lạnh, gió núi tàn sát bừa bãi, con đường vùng núi càng thêm khó đi hơn, có những chỗ xe không qua được bọn họ cũng chỉ có thể đi bộ. Nhưng cảm giác giúp đỡ người khác là vô cùng làm cho người thỏa mãn.

Tận mắt nhìn thấy bọn nhỏ vùng núi đến trường không dễ dàng. Mạnh Vi Nghiên sau khi quay về nhà cũng giống như người nhà họ Sở định kỳ mỗi tháng mang một phần thu nhập của mình gửi vào trong quỹ Sở Thịnh, góp chút năng lực yếu ớt của mình.

Làm chuyện tốt sẽ được báo đáp, lịch năm 2009 đã đến. Năm này Mạnh Vi Nghiên thu hoạch một năm, phim truyền hình <Tôi là một người lính> được giải thưởng Kim Hạc trong nước trao cho cậu giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trong giới phim truyền hình. Điện ảnh <Chúng tôi rất tốt> tham gia liên hoan phim quốc tế Orlando bình chọn, dựa vào phong cách hài hước tự sự và đề tài xã hội nghiêm túc cùng tương phản mãnh liệt đánh sâu vào lấy cho cậu một cái cúp ảnh đế quốc tế. Bộ điện ảnh này được chiếu trong nước cũng chiếm được rất nhiều khen ngợi, ở trong nước cũng bình chọn được một số giải thưởng. Bộ điện ảnh này đạt được một giải phim nhựa tốt nhất. Mạnh Vi Nghiên cũng có được một lần giải thưởng Kim Long uy quyền nhất trong nước trao giải ảnh đế.

Tuổi còn trẻ lại thực hiện rất nhiều vai diễn, mục tiêu Mạnh Vi Nghiên phấn đấu nhiều năm cũng càng ngày càng có được nhiều người ủng hộ, từ trước đến nay tác phong khiêm tốn lễ phép cũng chiếm được không ít khích lệ.

Giới hí kịch coi trọng sư thừa*, Mạnh Vi Nghiên từ trước đến nay cũng chú trọng tôn sư trọng đạo. Ân sư của cậu là thầy Điền Nguyên Khánh ngày lễ ngày tết đều nhìn thấy Mạnh Vi Nghiên đến nhà thăm viếng hoặc nhận được quà của cậu khi thật sự không đến được nhờ người khác mang đến, một số bạn bè nói đến cậu cũng là khen ngợi rất nhiều. Đạo diễn hợp tác với cậu và tác giả phía sau màn cũng phần lớn đánh giá tốt về cậu. Hơn nữa ngoại hình cậu xuất sắc, fan hâm mộ cũng không ít. Nếu không phải cậu cố gắng tránh chỉ sợ sớm đã có giá trị thương mại cực cao và ngoại hình làm minh tinh nổi tiếng. Trong khoảng thời gian ngắn cậu nhận được kịch bản làm cho anh Lâm bước đầu sàng chọn đều vô cùng khó khăn.

(*Thầy trò truyền thụ học thuật hoặc kế thừa nghề nghiệp kĩ thuật.).

Ngoại trừ trên sự nghiệp bên ngoài, Sở Chiêu giúp cậu làm đầu tư đã có được số tiền lời không nhỏ. Mạnh Vi Nghiên dứt khoát không có thu về, điện ảnh <Chúng tôi rất tốt> đã trả cho cậu thù lao đóng phim đủ cho cậu tiêu phí. Dù sao bình thường cậu tiêu phí không nhiều lắm, phần lớn là Sở Chiêu bỏ tiền. Cậu tiêu phí lớn nhất chính là mua quà cho người yêu và mọi người trong nhà cùng với phát tiền lương cho nhân viên.

Đương nhiên, người nổi tiếng nhiều thị phi, trên thế giới này không có khả năng ai cũng thích bạn. Mạnh Vi Nghiên cũng vinh hạnh có được tai tiếng, nhưng số lượng cũng không nhiều. Lý so cậu có tai tiếng cũng chỉ có cậu dựa vào gia thế tốt mới có thể có nhiều cơ hội như vậy, mới có thể nhanh chóng nổi tiếng. Nếu không có nâng đỡ làm sao cậu có được những nhân vật tốt như vậy, có phải là cướp vai diễn từ những minh tinh kia hay không.

Đừng nói Mạnh Vi Nghiên sẽ không phản ứng với những người này, ngay cả fan của Mạnh Vi Nghiên cũng đều lười phản ứng với những người có đầu óc bã đậu này. Mạnh Vi Nghiên có gia thế tốt thì sao, người ta lớn lên đẹp trai, gia đình tốt, lại có giáo dưỡng, có được cơ hội còn có thể dựa vào thực lực của bản thân nắm bắt lấy cơ hội, đây không phải là nam thần tốt sao?

Nhưng bọn họ không để ý tới, còn có một minh tinh nhỏ không biết lượng sức đầu óc có bã đậu không biết hạng mấy nhảy ra nói Mạnh Vi Nghiên cướp vai diễn của gã trong <Tôi là một người lính>. Đầu tiên là ở trên mạng tung tin khắp nơi bị các fan của bị Mạnh Vi Nghiên liên hợp phản kích, nói gã lúc trước chỉ là một diễn viên nho nhỏ thử vai phim truyền hình, bản thân cũng không phải xuất thân chuyên nghiệp, cũng không có tác phẩm tốt. Mạnh Vi Nghiên sao có thể cướp vai diễn của gã, muốn tạo scandal để nổi tiếng cũng quá rõ ràng.

Sở Chiêu mấy năm nay ở trên phương diện internet đầu tư chiếm một nửa sản nghiệp của hắn. Dĩ nhiên không phải ngồi không, chưa tới một ngày tin tức của đối phương đã bị xóa bỏ mất tích. Thậm chí từ nay về sau đối phương từng bước bị internet chèn ép, thường có tin tức quan hệ với người này đều sẽ bị hạn chế cắt bỏ, cứ thế mãi tất nhiên sẽ không còn có người tìm gã đóng phim. Nếu không có đóng phim căn bản không thể tuyên truyền, vậy làm sao kiếm ra tiền. Loại thủ đoạn lặng yên không một tiếng động làm một số việc chú ý này hy vọng có thể thăm dò Mạnh Vi Nghiên cũng sởn tóc gáy.

Tạp chí báo chí được Vương Ngu chào hỏi tự nhiên sẽ cho Vương Ngu và Mạnh Vi Nghiên mặt mũi, lại càng không cần nói ra cũng có tạp chí lớn công ty báo chí biết phía sau Mạnh Vi Nghiên là Sở Chiêu. Có tạp chí nhỏ Bất Nhập Lưu heo chết không sợ nước sôi đăng mọi chuyện ra, cảm thấy Mạnh Vi Nghiên không dám làm gì bọn họ.

Mạnh Vi Nghiên đương nhiên lười phản ứng với bọn họ, thậm chí cậu cũng không biết chuyện này. Nhưng Sở Chiêu là tổng giám đốc bá đạo, làm cho một tòa soạn nhỏ phá sản thật sự là chuyện quá đơn giản. Sở Chiêu thông qua sản nghiệp mình đầu tư xuống tay. Đối phương thậm chí cũng không biết cụ thể là ai làm cho bọn họ phá sản. Chỉ có những người đứng xem hơi suy đoán ra, chỉ là trong lòng đối với Mạnh Vi Nghiên càng thêm coi trọng kiêng kỵ.

* * *
Sở Chiêu ở trong văn phòng bận rộn, Mạnh Vi Nghiên ngồi xem một bộ điện ảnh hài trước tivi, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng cười. 

Cửa bị gõ vang, trợ lý Từ đi vào giao cho hắn một tập văn kiện: "Chủ tịch, đây là tư liệu mấy người công chức được bổ nhiệm năm nay." 

Sở Chiêu nhận nói: "Ừhm, cậu bận thì đi đi." 

Chờ y đi ra ngoài thì Sở Chiêu mở tập hồ sơ ra, ngay người đầu tiên hắn đã biết được. Mặt Sở Chiêu lập tức trầm xuống. Sau khi lật qua 2 trang quả nhiên thấy được một gương mặt càng quen thuộc mặt. Thì ra vị công chức này chính là ba của cậu ấm đời trước đâm chết Mạnh Vi Nghiên. Năm nay ông vừa mới từ địa phương điều nhiệm đến trung ương, mà tấm hình phía sau chính là cậu ấm kia.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạnh Vi Nghiên đang đắm chìm trong bộ phim điện ảnh tâm tình tốt hơn một chút. Sau đó cúi đầu dùng bút đánh dấu chéo thật mạnh trên văn kiện, chỉ cần nghĩ đến có người sẽ mơ ước đến người của mình thì tâm tình lại không tốt.

Chờ hắn kêu trợ lý Từ vào sắp xếp cho y đi thu thập chứng cứ tội phạm người nhà này thì tâm tình của Sở Chiêu mới khôi phục bình thường, chỉ là cũng không có tâm tình tiếp tục làm việc. Hắn tiến đến ngồi bên cạnh Mạnh Vi Nghiên cùng cậu xem phim.

Năm 2009 Mạnh Vi Nghiên quay hai bộ điện ảnh, một bộ là quà giới điện ảnh tặng tròn 60 năm xây dựng đất nước, trong đó Mạnh Vi Nghiên đóng vai ông nội Sở lúc trẻ. Ông nội Sở biết sự tích của mình sắp được đưa lên màn ảnh lớn, hơn nữa còn là người trong nhà diễn, mỗi ngày đều cười đến không khép miệng được.

Vì nhân vật này, cũng vì không làm cho ông nội Sở thất vọng nên Mạnh Vi Nghiên cố ý dọn về nhà lớn nhà họ Sở ở. Mỗi ngày ở bên ông nội Sở, nghe ông bình thường kể những năm tháng ở đỉnh cao của mình, càng làm cho cậu hiểu rõ được tâm tình của ông nội Sở, trong lòng đối với người anh hùng này cũng càng thêm kính nể.

Tiết Thanh Minh tiến đến hết sức bình thường, bởi vì cũng không không khác gì những năm khác. Cả nhà về quê thật sự là biến động đến mọi người, dựa theo từ con cháu thay phiên trở về như những năm qua. Năm nay vốn nên do anh cả Sở phụ trách, nhưng ông nội Sở cố ý làm lộn xộn trình tự một lần kêu Sở Chiêu dẫn theo Mạnh Vi Nghiên thay mặt cả nhà về quê tế tổ.

Nhà họ Sở lúc trước dường như cả nhà bị giết, ông nội Sở còn trẻ trốn chạy chỉ mai táng người nhà qua loa. Sau giải phóng mới về nhà dời mộ, thật vất vả mới tìm được chỗ lúc trước mai táng. Cuối cùng dời vào trong đất nghĩa trang công cộng. Mạnh Vi Nghiên nhìn một mảnh lớn đều là mộ bia dòng họ Sở trong lòng rung động không có cánh nào nói rõ, thân là người ở thời đại hòa bình có lẽ vĩnh viễn không có cách nào hiểu rõ đau thương và khó khăn thời kỳ rung chuyển.

Sau khi trong lúc Quốc khánh chiếu phim điện ảnh thì nhà sản xuất cố ý gửi đĩa cho tất cả nhân viên công chức liên qua hoặc cán bộ về hưu. Ông nội Sở dĩ nhiên cũng nhận được. Tất cả mọi người đều ngồi bên cạnh ông nội Sở ở phòng khách xem phim. Ông nội Sở không nói lời nào, mọi người cũng đều không nói, chỉ là đều chú ý đến cảm xúc của ông nội Sở.

"Tiểu Nghiên diễn quả thật không tệ." Nói xong câu đó ông thở thật dài rồi chống gậy đứng dậy trở về phòng. Mạnh Vi Nghiên vội vàng đứng lên đỡ, ông nội Sở cũng không có từ chối. 

"Được rồi, ông đi nghỉ ngơi, các cháu đi nói chuyện phiếm đi." Sau khi nằm lên trên giường ông nội Sở mới mở miệng kêu cậu đi làm việc của mình. 

Mạnh Vi Nghiên nhìn ra được tâm tình của ông nội Sở cũng không phải rất tốt, cậu cũng không nói nhiều mà đi ra ngoài.

Bộ điện ảnh này dựa vào đề tài đặc biệt và đội hình diễn viên lớn mạnh lấy được hơn 200 triệu phòng bán vé. Mạnh Vi Nghiên mặc dù không phải diễn viên chủ yếu nhưng thu lợi không ít, hợp tác với nhiều người có kỹ thuật diễn như vậy làm cho kỹ thuật ditễn của cậu thu hoạch không nhỏ, cũng kết bạn với không ít diễn viên trong giới. Bộ điện ảnh này còn vì cậu bước đi thong thả chiếm được đồng ý từ phía chính phủ, củng cố địa vị của cậu trong giới.

Một bộ phim khác là một bộ về kẻ bán nước. Cốt truyện bộ phim này chủ yếu ở trong một nhà ngục giam. Mạnh Vi Nghiên tiến thêm một bước mở rộng con đường diễn xuất, đóng vai một người cái gì cũng đều dùng, không chỉ có dựa vào mượn chút quan hệ thân thích với một kẻ bán nước mà có thể thân với người có địa vị cao ẻo lả. Dựa vào nhân vật này cuối năm cậu lại được trao giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất một lần nữa.

Phòng bán vé hai bộ điện ảnh này đều rất tốt, lại có thêm Mạnh Vi Nghiên từ trước đến nay không có đóng bộ nào có một cái chết giữa đường. Mạnh Vi Nghiên ở trong giới cũng tạo nên một hình tượng tốt đẹp. Không có giống như một số diễn viên mặc dù người có vẻ nổi tiếng, nhưng quả thực chính là độc dược phòng bán vé.