Sau khi vứt cái tên chuyên gây tai họa là Chử Hoành ở đoàn phim, Tần Hoán Sâm cuối cùng cũng có thể yên tâm rời khỏi.
Tuy rằng tiến độ quay phim bị chậm lại, nhưng vì thái độ của Sở Liên Sinh đã đỡ hơn một chút nên kỹ năng diễn xuất của Tô Vũ Thần lại thành thạo hơn không ít.
Bình thường lúc quay phim Chử Hoành sẽ không chọc phá hay quấy rầy Sở Liên Sinh gì cả, chỉ khi nào hắn nghỉ ngơi mới bám chặt lấy, vì vậy các thành viên trong đoàn phim có thể thường xuyên nghe thấy tiếng thét dữ tợn dưới bề ngoài dịu dàng của đạo diễn Sở.
Tô Vũ Thần tỏ vẻ cậu không hề cười trên nỗi đau của người khác, chẳng qua trong lòng chỉ yên lặng thắp một hàng nên cho đạo diễn Sở mà thôi.
Có câu nói ác giả ác báo, đùa giỡn người khác cuối cùng cũng bị đùa giỡn lại.
Chẳng hạn như Sở Liên Sinh, cũng như Tô Vũ Thần lúc này.
Hai thiếu niên mặc đồng phục học sinh khuôn mặt ngây ngô té trên đệm giường ký túc xá, một thiếu niên trong đó còn đè lên người thiếu niên còn lại, hai tay nắm chặt lấy tay thiếu niên kia đặt lên đỉnh đầu.
Trong ký túc xá lập tức yên lặng, tựa như âm thanh đùa giỡn vừa nãy đều là ảo giác cả.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve sầu râm ran, ngược lại càng làm tiếng tim đập thình thịch trở nên rõ ràng hơn.
Thiếu niên bị đè bên dưới vẻ mặt đỏ ửng, ánh mắt chớp chớp nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt, rồi chậm rãi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi run run cho thấy chủ nhân của nó đang hồi hộp.
Ống kính chuyển sang khuôn mặt phóng đại của nam sinh kia, lúc này ánh mắt hắn đang chuyển từ khuôn mặt ngây ngô lại xinh đẹp sang xương quai xanh tinh xảo, bên dưới lớp đồng phục học sinh xốc xếch là làn da trắng mịn như ẩn như hiện.
Yết hầu nam sinh giật giật, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, nơi nào đó cũng bắt đầu cứng lên, lông mày Tô Vũ Thần không nhịn được hơi nhíu lại, tên ngốc này không phải là thẳng nam sao?
Ngay lúc cậu sắp không chịu nổi nữa, Sở Liên Sinh rốt cục cũng kêu cut, Tô Vũ Thần lập tức nhấc chân đá văng tên kia, nhất thời ánh mắt mọi người nhìn hắn đều có chút không đúng.
Vốn tưởng rằng cho dù Đinh Nhuận không tức giận cũng phải đen mặt, cái ngờ người này lại trực tiếp nói xin lỗi.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi, tôi không cố ý.”
Tô Vũ Thần khoát tay áo được Hoa Văn đỡ đứng dậy, lắc lắc cổ tay, nơi đó đã bị người ta nắm đến đỏ lên.
Ánh mắt đảo qua cái lều đang nổi lên, Tô Vũ Thần nhíu chặt mày, lạnh nhạt mở miệng nói: “Bỏ đi.”
Tuy rằng quả thực khó chịu, nhưng dù sao cũng đang quay phim, hơn nữa vậy đây cũng là hiện tượng sinh lý bình thường, chẳng lẽ phải tự trách sức hấp dẫn của cậu quá lớn sao?
Tô Vũ Thần quay lại hỏi Sở Liên Sinh đang xem hình ảnh chiếu lại, “Đạo diễn, cảnh này qua không?”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Tô Vũ Thần, giờ mới hiểu tại sao Tô Vũ Thần lại nóng nảy đá người như vậy, cư nhiên có thể cứng lên trước mặt bao người, vì vậy ánh mắt nhìn qua lại trở nên sâu xa hơn.
Những vệ sĩ được Tần Hoán Sâm sắp xếp ở bên cạnh Tô Vũ Thần mắt bốn phương tai nghe tám hướng liền yên lặng lấy điện thoại di động ra, báo những chuyện vừa xảy ra ở trường quay cho Tần Hoán Sâm.
Đinh Nhuận lập tức lúng túng đến mức muốn tìm một khe nứt chui vào.
Lông mày Sở Liên Sinh lại càng nhíu chặt hơn so với Tô Vũ Thân, nghe vậy liền dứt khoát lắc lắc đầu.
Thứ hắn muốn là tình yêu mông lung thanh thuần của thiếu niên, duy mỹ mà ngượng ngùng. Phải quay được cái đẹp bên trong, chứ không phải loại phim X khẩu vị nặng. Tô Vũ Thần ngược lại còn đỡ, nhưng ánh mắt Đinh Nhuận lại quá rõ ràng rồi.
“Nghỉ ngơi mười phút, Đinh Nhuận lại đây.”
Đinh Nhuận mặt mày xám xịt đi tới, vẻ mặt hệt như tận thế, thành thành thật thật chuẩn bị nghe đạo diễn dạy bảo. Nói là mười phút nhưng có thể kết thúc trong nửa giờ là tốt lắm rồi.
Tô Vũ Thần quay trở về ghế xếp của mình đeo bịt mắt rồi nằm xuống ngủ bù.
Đợt hè sắp tới cậu còn phải phát hành album mới, mà bộ phim của Sở Liên Sinh chỉ mới quay xong hai phần ba, những ngày qua vì muốn kịp tiến độ để có thời gian rảnh trở về thành phố S mà Tô Vũ Thần chưa từng được ngủ đủ giấc.
Ngủ không đủ giấc sẽ rất dễ nổi nóng, đặc biệt là trong tình cảnh bản thân mình luôn một lòng muốn quay phim mà chỉ toàn bị bạn diễn cản trở.
Bộ phim <Tam nhân hành> này nói trắng ra là câu chuyện tình yêu của hai đứa nhỏ trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên, sau đó vào cấp ba thì bất ngờ cảm nắng nhau, lúc tình cảm của nam chính đối với nam thứ trở nên sâu đậm mà nam thứ cũng có chút rung động thì nữ chính xuất hiện, nam chính bắt đầu ra sức theo đuổi, ở bên cạnh nhìn nam thứ và nữ chính anh anh em em, cuối cùng cố tình bị tai nạn xe rồi hiến tặng trái tim của mình cho nữ chính, nam thứ và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau, hết phim.
Tô Vũ Thần chính là vai nam chính bi kịch kia, bộ phim quay theo góc nhìn của cậu, mở đầu là một đoạn độc thoại của cậu, cho nên phân cảnh của cậu khá nhiều, mà những phân cảnh có cậu thì hầu hết sẽ có nam thứ, nam thứ không bắt nhịp được thì cậu sẽ không thể đẩy nhanh tiến độ được.
Vất vả nghe đạo diễn chỉ dạy xong, Đinh Nhuận giả vờ đứng đắn đi vào nhà vệ sinh, mở dây kéo lấy nơi nào đó ra định giải tỏa một chút, nếu không hắn luôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy cả người khó chịu.
Chẳng trách có thể đeo bám được ông chủ lớn như vậy, Tô Vũ Thần yêu nghiệt này đúng thật là quyến rũ.
Đinh nhuận nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tô Vũ Thần liền nhanh chóng cứng lên, ngay lúc vẻ mặt hắn càng ngày càng thả lỏng, một tiếng ‘ầm’ vang lên, cánh cửa phòng vệ sinh bị người khác đá văng ra.
Ngẩng đầu nhìn lên, hai người vẻ mặt dữ tợn trước mắt chính là hai vệ sĩ bên người Tô Vũ Thần.
Đinh Nhuận vô thức che đi chỗ lúng túng kia, chưa kịp mở miệng đã bị một người trong đó kéo lên kềm chặt hai tay, rồi một cái áo khoát dày bị trùm lên người, sau đó là cảm giác vô cùng đau đớn, rồi một cú đấm của một vệ sĩ khác lại nện tới.
Hai vệ sĩ ra lực rất tốt, chọn đúng chỗ đau mà đánh, có áo khoác dày che lại nên không có dấu vết gì.
Lúc Đinh Nhuận sắp không chịu nổi nữa thì hai người ngừng tay lại, một người trong đó tắt chức năng quay phim rồi cất điện thoại, vẻ mặt tỉnh táo gửi video qua cho Tần Boss.
Một người khác nhìn ánh mắt oán hận của Đinh Nhuận, bình tĩnh nói: “Tần tổng muốn tôi nói cho anh biết, nếu có lần sau nữa, anh chuẩn bị cuốn gói về quê đi.”
Đinh Nhuận nháy nháy mắt, tổng tài HY nói chuyện cũng thật lạnh lùng mà.
Đinh Nhuận biết rõ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt lập tức thề với trời bảo đảm từ nay về sau minh chính mình xưa nay sau đó cũng sẽ không dám có tâm tư gì khác với anh Thần.
Tô Vũ Thần vốn ngủ không sâu, âm thanh tin nhắn quen thuộc vừa vang lên thì cậu đã tỉnh.
Đây là tiếng chuông của riêng Tần Hoán Sâm, tên kia cố ý tự ghi âm lại một tràng ho khan, cũng không biết tiếng ho khan này hay chỗ nào, giống hệt như băng dưới giếng sâu.
Đối với phẩm vị của anh nhà mình Tô Vũ Thần thật sự không dám làm lơ, tin nhắn điện thoại của cậu là tiếng ho khan, còn của anh chính là, khụ, tiếng hôn môi của cậu.
Ôi chao, nói đến lại cảm thấy thật xấu hổ mà.