Sở Liên Sinh vừa mới bị một người đẹp đã nhìn trúng từ lâu lạnh nhạt, đang buồn bực cúi đầu uống rượu giải sầu thì có một mỹ nhân còn đẹp hơn gấp mấy lần tự động đưa tới cửa, đúng là khiến người ta vui sướng mà.
Trên mặt lộ ra một nụ cười phong độ, Sở Liên Sinh vung tay một cái liền biến ra một đóa hoa hồng, còn là một bông hoa rất đẹp.
“Hoa tươi xứng người đẹp, tặng cho cậu.”
Tô Vũ Thần vô thức nhận lấy, mở miệng nói cám ơn.
Tình tiết tiến triển quá mức kỳ lạ, cậu cũng không nghĩ được gì.
Chỉ đến nói vài lời, muốn dụ hắn cho cậu vai nam chính bộ phim《Tam nhân hành》thôi, sao lại phát triển theo hướng bị trêu chọc chứ?
Trêu chọc! Tiêu rồi! Tần Hoán Sâm!
Hoa hồng trong tay lập tức biến thành củ khoai lang phỏng tay, cậu còn chưa kịp nghĩ cách ném bông hoa xuống thì Sở Liên Sinh trước mặt đã trực tiếp bị đổ rượu lên đầu, dáng vẻ chật vật khiến người ta cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Sau đó, một bàn tay lớn lấy đi bông hoa trong tay Tô Vũ Thần, lạnh mặt ném xuống đất rồi nhấc chân lên nghiền nát.
“Cậu ấy là người của tôi.”
Tần Hoán Sâm kéo Tô Vũ Thần lại bên cạnh mình, lạnh lùng nói với Sở Liên Sinh.
Sở Liên Sinh lau mặt một cái mở mắt ra, yên lặng nhìn hai người trước mặt, đột nhiên nhẹ giọng cười.
“Không tệ, rất khí phách, tôi thích! Giới thiệu một chút, tại hạ chính là Sở Liên Sinh ‘vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân’ (bước qua muôn khóm hoa, không dính một phiến lá).”
Sau khi nói xong rất tự nhiên đưa tay phải ra.
Người này có bệnh không!
Tần Hoán Sâm trực tiếp kéo Tô Vũ Thần quay người rời đi, mà Tô Vũ Thần cũng vì mới nhận bông hơ kia mà có chút lo sợ, đành phải để Tần Hoán Sâm kéo đi.
Nói thật, sau khi nhìn thấy tận mặt vị đạo diễn Sở này, Tô Vũ Thần rất nghi ngờ rốt cuộc hắn ta có phải là vị đạo diễn Sở quay được bộ phim điện ảnh duy mỹ kia không.
Người này thật có hơi không đáng tin mà!
“Đụng với kẻ khó chơi rồi, hì hì.” Giọng cười có chút hả hê vang lên bên canh Sở Liên Sinh.
Sở Liên Sinh không chút để ý nhận lấy khăn giấy hắn ta đưa tới, thờ ơ lau đi rượu trên mặt.
“Cậu biết?”
“Mẹ kiếp, vừa rồi cậu chỉ lo quyến rũ người đẹp mà không nhìn lên sân khấu à.” Người này rõ ràng rất hiểu Sở Liên Sinh, mặc dù cười nhạo nhưng cũng không quên nhắc nhở hắn: “Người trẻ tuổi kia chính là Tô Vũ Thần vừa giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, gần đây rất nổi tiếng; người còn lại là Boss của HY Tần Hoán Sâm, quan hệ hai người bọn họ không bình thường, cậu cũng đừng có mơ tưởng gì đó!”
“Thú vị.” Sở Liên Sinh nhìn bóng lưng xa xa của hai người, nói đầy ẩn ý.
“Đừng nhìn hai người bọn họ nữa, vai nam chính kia cậu đã xác định chưa?”
“Chính là Tô Vũ Thần đó.” Sở Liên Sinh ném khăn giấy cho Phùng Nguyên, xoay người đi về phía phòng vệ sinh sửa soạn lại hình tượng bản thân.
Vẻ ngoài ngốc ngốc hình như chơi rất vui, Tô Vũ Thần Tô Vũ Thần, là Thái tử vong quốc trong 《Đế quốc phong vân truyền》đây mà, hình như Chử Hoành hơi quá khen cậu ta?
“Nhiệm vụ liên lạc với cậu ta giao cho cậu.”
Giọng nói Sở Liên Sinh xa dần, bỏ lại Phùng Nguyên phải đau khổ đuổi theo Tô Vũ Thần.
Lúc này Tô Vũ Thần đang ngồi trên xe với Tần Hoán Sâm, nhớ tới vừa nãy chạm mặt với Sở Liên Sinh cậu liền đau đầu, vai diễn trong phim này tám phần mười là tiêu rồi.
“Muốn diễn lắm sao?” Nhìn vẻ mặt bảo bối nhà mình không ngừng thay đổi, Tần Hoán Sâm buồn bực.
“Anh định làm gì?” Tô Vũ Thần vẻ mặt cảnh giác nhìn sang, biết rõ anh nhà cậu lòng dạ hẹp hòi không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Ném tiền vào mặt hắn!”
Giọng nói hung hăng của Tần Hoán Sâm vang lên, Tô Vũ Thần không khỏi chà xát trên người lên nổi da gà, một cách uyển chuyển mà nhắc nhở: “Kia cái gì, loại này thô bạo biện pháp không tốt lắm.”
“Nhét vào bao bố buộc đá cho chìm xuống sông.” Tần Hoán Sâm vẻ mặt không đổi tiếp tục nói.
“Ha ha, lạnh quá.”
Tô Vũ Thần dời mắt, nụ cười nhạt này không hề tốt chút nào, thì ra tên này dám âm thầm xem hắc đạo văn sau lưng cậu.
Vẻ mặt căng thẳng của Tần Hoán Sâm bỗng dưng dịu lại, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
Muốn được anh ôm thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo nói mình lạnh chứ.
Thế là Tô Vũ Thần đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ đột nhiên bị ôm vào lòng Tần Hoán Sâm, toàn bộ đại não lập tức ngừng hoạt động.
Anh nhà cậu là đang bổ não cái gì nữa đây chứ?
Tô Vũ Thần ngửa đầu muốn nhìn vẻ mặt Tần Hoán Sâm, nhưng lại bị anh hôn lên môi.
Ôi chao, thiệt là, ôm còn chưa đủ, lại còn muốn được hôn? Được rồi, nhìn ánh mắt bảo bối mong đợi như vậy, mình phải làm bảo bối hài lòng chứ.
Âm thanh khiến người ta đỏ mặt vang lên, hai người nhanh chóng quên mất không khí không vui vừa rồi, đắm chìm trong ngọt ngào.
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên quấy rầy chuyện tốt của người khác.
Tô Vũ Thần đẩy Tần Hoán Sâm rồi lấy điện thoại của mình ra, lúc nhìn thấy hai chữ in hoa “VT” trên màn hình, ánh mắt vẫn đang mơ màng lập tức trở nên tỉnh táo.
“A lô.”
Giọng nói của Tô Vũ Thần lạnh nhạt vang lên, đổi lấy tiếng trả lời kích động từ đầu kia: “Tô thiếu phải không? Tôi vừa sinh một đứa nhỏ khỏe mạnh.”
“Ừm.” Tô Vũ Thần trả lời xong mới nhận ra mình có hơi lạnh nhạt, liền nói tiếp: “Chúc mừng cô.”
“Vậy lúc, lúc nào tôi mới được về nước?” Đây mới là mục đích thật sự của cô ta.
“Nhanh thôi, đợi đến khi Hách gia rơi đài thì cô có thể quay về, tất nhiên nếu cô quay về ngay lúc này, tôi không đảm bảo có thể giữ được tính mạng của hai mẹ con cô.”
“Tôi, tôi biết rồi.” Trong giọng nói Vương Tuyết mang theo sự thất vọng không thể che giấu.
“Đừng gấp gáp, cô chịu khổ nhiều như vậy cũng không muốn đến cuối cùng thất bại trong gang tất không giành được bất cứ thứ gì đúng không?” Tô Vũ Thần liền chêm thêm hai câu.
“Tôi nghe lời cậu.” Giọng Vương Tuyết nghe rất ngoan ngoãn.
“Ừm.”
Tô Vũ Thần lạnh nhạt đáp một tiếng rồi cúp máy, một thanh âm sâu kín từ bên cạnh truyền đến.
“Có cần anh giúp em một tay hay không?” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa liếm liếm vành tai của bảo bối nhà mình, vừa nhìn đã biết là muốn tiếp tục chuyện dang dở vừa rồi.
“Không cần, em đã sắp xếp xong rồi, bây giờ chỉ còn thiếu gió đông thôi.” Tô Vũ Thần đẩy đầu người kia ra, nơi bị liếm vừa nóng vừa ướt không dễ chịu chút nào.
Muốn đùa bỡn những người kia nói khó cũng không khó, chỉ cần dẫn dụ bọn họ làm sai vị trí lúc tranh giành bè phái, đến khi đó tự có người đối phó Hách gia, càng không phải nói đến nhưng tài liệu đã đến tay Thị trường, cũng đủ để lật đổ cả nhà kia rồi.
Sáng sớm hôm sau Tô Vũ Thần nhận được điện thoại của Phùng Nguyên, thăm dò xem cậu có hứng thú đóng phim <Tam nhân hành> không, còn uyển chuyển nhắc nhở cậu là bộ phim này đề cập đến tình yêu đồng tính.
Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi!
Tuy rằng Tô Vũ Thần rất muốn ngay lập tức đáp lại như vậy, thế nhưng chút lí trí còn sót lại mách bảo cậu phải nói muốn xem kịch bản trước một chút rồi mới quyết định.
Tô Vũ Thần cũng không dám suy xét quá lâu, tuy rằng đạo diễn không đáng tin, nhưng sau nhiều lần tra xét trên mạng, cậu xác định Sở Liên Sinh chính là vị đạo diễn Sở kia, cũng đã quyết định dù thế nào cũng phải giành được bộ phim này.
Đầu kia lúc nhận được điện thoại của cậu rất vui vẻ, báo cho Tô Vũ Thần biết thứ hai phải xuất phát đến một huyện nhỏ ở tỉnh L.
“Nhanh vậy? Không cần casting sao?” Tô Vũ Thần không nhịn được hỏi một câu.
Làm sao bây giờ, sao lại cảm thấy không đáng tin rồi, làm gì có chuyện không casting đã quay phim? Cậu cũng không phải nhân vật cấp bậc ảnh đế gì đó.
“Tiểu Tô Tô không tự tin sao?”
Cái giọng nói tùy tiện này vừa nghe đã biết không phải của Phùng Nguyên vừa nãy.
“Đạo diễn Sở?”
“Tôi đây nè.”
Tô Vũ Thần vẻ mặt hắc tuyến, “Chuyện này, tôi biết rồi, cúp trước nha.”
Nói xong cũng không chờ đầu kia đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại, cậu thật sự có chút không đỡ nổi vị đạo diễn này.
Một người phụ nữ trang điểm dày cộm đang ngồi ở vị trí sát cửa sổ trong một quán cà phê, mặc dù trang điểm rất dày nhưng khuôn mặt đó không đẹp chút nào.
Nhưng ngược lại dáng vẻ cô ta ngồi ngay ngắn uống cà phê trong cực kỳ tao nhã, thu hút không ít ánh mắt si mê của người qua đường, có điều sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, tất cả si mê đều biến thành thương hại sâu sắc.
Ngay lúc người phụ nữ bị vẻ mặt thương hại này khiến cho đứng ngồi không yên, tiếng chuông gió êm tai vang lên, người đàn ông dáng vẻ gầy yếu đội mũ lưỡi trai đeo kính râm được hai tên lực lưỡng hộ tống đi vào.
Cô ta vẫy tay ra hiệu với hắn, người đàn ông ngây ra, nhìn thấy quyển sách đã giao hẹn trước trong tay cô ta mới nghi ngờ bước tới.
“Lý Hân Hân?” Giọng nói hơi khàn chậm rãi vang lên.
Người phụ nữ gật đầu, “Là tôi không sai.”
Giọng nói đúng là giọng nói kia, lúc này người đàn ông mới yên lòng ngồi xuống, nhưng vẫn không cởi nón và kính râm xuống.
“Không ngờ cô lại thay đổi nhiều như vậy.” Trong giọng nói người đàn ông mang theo chút trào phúng.
“Cởi những thứ kia xuống đi, bây giờ mọi người đều bàn luận về Tô Vũ Thần, cậu cho rằng còn có người nào nhận ra cậu à?” Ý giễu cọt trong lời nói của Lý Hân Hân cũng không chút che giấu.
Người đàn ông trầm mặc một thoáng, nhưng cũng bị lay động chút ít.
Lý Hân Hân cũng không ép buộc nữa, cầm lấy Ipad bên cạnh gõ vài cái, lại đưa nó cho người đàn ông đối diện, “Xem đi.”
Nhìn Tô Vũ Thần bây giờ nổi tiếng cỡ nào, mà cậu lại đáng thương biết bao nhiêu.
Trong mắt Lý Hân Hân đầy ác ý, lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi đối diện kia không khống chế được ngón tay run run.
“Tôi có thể cứu cậu thoát khỏi tay Quý tiên sinh, thế nhưng cậu phải giúp tôi làm một chuyện, sau khi xong chuyện tôi sẽ để cậu được tự do.”
Lý Hân Hân nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận hương thơm của nó sau vị đắng, tiếp tục nói: “Cậu không muốn báo thù sao? Dựa vào cái gì mà hắn sống tốt như vậy còn cậu lại phải chịu khổ? Đúng rồi, người giới thiệu cậu cho Quý tiên sinh chính là Tô Vũ Thần.”
Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của cô ta, có điều chuyện này không quan trong, chỉ cần hắn ta tin là được rồi.
Tô Vũ Thần trên màn hình được vạn người chú ý, nụ cười sáng lạn lúc nhận cúp khiến trong lòng Thích Ngọc đau nhói, hắn ta trả Ipad lại cho Lý Hân Hân, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Được.”