Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu

Chương 42




Bởi vì liên tục bị phóng viên và các fan làm lỡ thời gian, thế nên đợi đến khi Tô Vũ Thần tới, Messa thích ra dáng minh tinh nhất cũng đã tới một lúc.
Lần này Tô Vũ Thần còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Messa đã giành trước nhiệt tình chào hỏi.
“Vũ Thần tới rồi! Oa, bó hoa này thật đẹp.”
Tô Vũ Thần quay đầu cười nói: “Dù đẹp cỡ nào cũng không đẹp bằng chị Messa.”
“Chỉ có cậu biết nói chuyện nhất.” Messa giả vờ oán trách nói, có điều vẻ sung sướng trên mặt cô nàng ngược lại mọi người liếc mắt một cái là có thể thấy được.
Lời khen thì ai cũng thích nghe, đặc biệt là khi lời này nói ra từ miệng một người cũng xinh đẹp không kém.
Nguyên tác của Tô Vũ Thần chính là như vậy, bạn khách khí với tôi, vậy tôi cũng khách khí với bạn.
Bởi vì người đàn ông đột nhiên xuất hiện ngày hôm qua, Messa còn cố ý tìm người hỏi cho rõ. Cái tên tổng tài HY cô nàng đã sớm nghe thấy, có điều hôm qua mới thật là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Nhìn bộ dạng ghen tuông quá mức kia, ai có thể tin hai người không có gian tình. Như vậy Tô Vũ Thần ôm được một cái chân to, tất nhiên cũng cần cư xử khách khí rồi.
Tô Vũ Thần cười cười đi tới bên cạnh đạo diễn giải thích với ông ta nguyên nhân cậu đến trễ, có thể do bị siêu sao Messa đùa giỡn thành quen, nên khi đến lượt Tô Vũ Thần thì đạo diễn cũng chẳng bực bội gì.
“Tình tiết trong phim ngày hôm qua…” Đạo diễn Tiền nói chuyện ngập ngừng, muốn nghe ý kiến sau khi Tô Vũ Thần bàn bạc với người kia.
“Không sao, tình tiết thân mật trong phim không cần cắt bỏ.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa vẫy tay gọi một người đàn ông trẻ tuổi yên lặng đi theo sau, bảo anh ta tháo nón xuống, lúc này đạo diễn Tiền mới phát hiện cả vóc dáng lẫn tướng mạo người này đều rất giống Tô Vũ Thần.
“Thế thân sao?”
Tô Vũ Thần gật gật đầu, “Anh ấy tên là Đào Tưởng, sau này sẽ do anh ấy thay tôi diễn những động tác thân mật kia.”
Không ngờ cậu vừa mới đồng ý thì Tần Hoán Sâm đã đưa người đóng thế tới, nếu nói không phải trước đó đã chuẩn bị rồi thì cũng chẳng ai tin.
Nghĩ tới chuyện mắc công tranh cãi tốn sức, thật không ngờ người đàn ông muộn tao kia lại có một mặt phúc hắc như thế này.
Đạo diễn Tiền quan sát cẩn thận người này một phen, Đào Tưởng cũng bình tĩnh mặc kệ ông ta quan sát.
Tướng mạo có chút khí phách hơn Tô Vũ Thần, bất quá những thứ này đều có thể bù đắp bằng kỹ thuật hóa trang. Có một người đóng thế cũng tốt, vốn dĩ có một vài tình tiết bó buộc cũng có thể mở rộng ra.
Sau khi Tô Vũ Thần trao đổi một phen liền đưa Đào Tưởng vào phòng thay trang phục diễn, bởi vì lúc bọn họ nói chuyện cũng không cố ý che dấu, thế nên mọi người ở đây đều nghe thấy chuyện Tô Vũ Thần mang người đóng thế tới.
“Chị Messa, Tô Vũ Thần này thật là quá đáng! Căn bản là không xem chị ra gì cả!” Trợ lý tức giận bất bình thay Messa.
“Vũ Thần làm như vậy là có lí do, nếu cứ tiếp tục nói lung tung thì đừng làm cho tôi nữa.” Tuy rằng trong lòng Messa cũng có chút khó chịu, nhưng cô ta cũng không phải loại ngu ngốc, chịu chút oan ức cũng chẳng sao, chỉ cần có thể leo lên cao là được rồi.
Trợ lý cúi đầu không dám nói lung tung nữa, nếu vị siêu sao này đã không nói gì, thì mấy diễn viễn còn lại càng không có lí do oán trách.
Đợi đến lúc Tô Vũ Thần và Đào Tưởng đi ra, quả thật có cảm giác hệt như sinh đôi, chỉ có điều nếu hai người nhúc nhích một cái, thì khí chất và phong thái đó rõ ràng có sự khác biệt.
Cứ như vậy, một chút không vui trong lòng Messa cũng bay mất sạch sành sanh, đều là anh đẹp trai, hôn một cái thì cô ta cũng không mất mát gì. Tô Vũ Thần không thể đụng vào, nhưng mà người này… Tâm tư nhỏ của Messa bắt đầu nhảy nhót.
Những người bận rộn thường cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, càng không nói đến loại công việc ngày ngày đêm đêm không ngừng đóng phim này.
Rất nhanh đã đến ngày giỗ của Trần Tĩnh, cũng chính là ngày kỷ niệm lễ kết hôn của Tô Hằng Nghị và Hách Lâm mà Tô Vũ Thần phải tham gia.
Vì để rảnh được ngày này, mấy hôm trước giấc ngủ trung bình của Tô Vũ Thần đều không vượt quá bốn tiếng.
Ngay cả thời gian ngủ cũng không có, đừng nói là trả lời tin nhắn hay gặp mặt Tần Hoán Sâm.
Tần Hoán Sâm bị lạnh nhạt đã lâu vẻ mặt ai oán xuất hiện trước mắt Tô Vũ Thần, oán khí âm u màu đen bắn thẳng về phía cậu.
Tô Vũ Thần bước ra đến gần khuôn mặt trước mắt cậu, hôm nay tâm trạng của cậu thật không tốt. Đoạn đường mà cậu xảy ra chuyện ở kiếp trước, chính là đoạn cậu đi xe đến nghĩa trang Tây Sơn, thế nên cậu mới có chút chống cự chuyện lái xe, hôm nay lại càng bồn chồn trong lòng.
Kiếp này có nhiều người yêu thương cậu như vậy, cậu thật sự không muốn cứ thế mà lên thiên đường.
“Sao vậy?” Tần Hoán Sâm nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tô Vũ Thần, anh cảm nhận được sự lo lắng của người yêu mình.
“Không muốn đi thì anh không đi.” Giọng nói Tần Hoán Sâm vẫn vững vàng mạnh mẽ như trước.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay truyền tới, thân thể căng thẳng của Tô Vũ Thần nháy mắt đã thả lỏng.
“Anh đi trước đi.” Tô Vũ Thần mở miệng nói.
“Em thì sao?” Tần Hoán Sâm cau mày.
“Em muốn đến gặp mẹ trước.” Trong giọng nói Tô Vũ Thần ẩn chứa chút âm u mà ngày thường không hề có, khiến Tần Hoán Sâm nghe thấy liền đau lòng.
“Anh cùng em đến gặp mẹ.” Tần Hoán Sâm nắm chặt tay Tô Vũ Thần.
“Không được!” Tô Vũ Thần rút tay về, nếu như, nếu như lại xảy ra chuyện thì làm sao chứ?
“Em đang sợ?” Tần Hoán Sâm kéo người và trong ngực mình, “Đừng sợ, anh vẫn luôn bên cạnh em.”
Giọng nói trầm ổn mà kiên định của Tần Hoán Sâm khiến Tô Vũ Thần bình tĩnh hơn không ít.
“Nhưng mà, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện.” Tô Vũ Thần trầm thấp âm lượng bên trong còn mang theo tiếng rung.
Tần Hoán Sâm hôn nhẹ lên đầu Tô Vũ Thần, “Mất em mới là chuyện duy nhất mà anh sợ.”
Trong mắt Tô Vũ Thần có chút ươn ướt, cậu ôm thật chặt Tần Hoán Sâm, “Đây là do anh nói đó, cho dù chết, chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ.”
“Ừ.” Giọng nói dịu dàng của Tần Hoán Sâm vẫn khiến Tô Vũ Thần an tâm như trước.
Hai người đi tới phía trước chiếc Bentley màu đen của Tần Hoán Sâm, Tần Hoán Sâm giúp cậu mở cửa xe, Tô Vũ Thần đột nhiên lo lắng nói: “Hay là anh cho người kiểm tra trước một lần rồi chúng ta mới lên có được không?”
Giọng nói nghiêm túc của cậu khiến Tần Hoán Sâm nhíu mày, hôm nay bảo bối thật kỳ lạ, nhưng anh lại không biết nguyên nhân, chuyện này khiến anh cảm thấy vô cùng uể oải và tự trách.
Không muốn nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tô Vũ Thần, anh liền tìm đội trưởng đội vệ sĩ thông thạo về xe đến, bảo anh ta cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới lên xe dưới sự đồng ý của Tô Vũ Thần.
Bởi vì cảm thấy không đúng lắm, nên Tần Hoán Sâm liền ngồi cùng cậu ở ghế sau.
Trên đường đi sau khi ngừng lại mua một bó hoa bách hợp và ít giấy tiền nhang đèn, cuối cùng xe cũng vững vàng dừng lại trước nghĩa trang.
Lúc xuống xe Tô Vũ Thần đã toát mồ hôi lạnh đầy người, Tần Hoán Sâm theo sát cậu đi xuống, không nói gì chỉ vững vàng nắm tay cậu an ủi.
Tô Vũ Thần xoay người đáp lại anh bằng một nụ cười yếu ớt, căng người cầm nhang đèn và hoa bách hợp đến trước bia mộ của Trần Tĩnh.
Người phụ nữ trên ảnh chụp đen trắng vẫn như trước cười dịu dàng mà xinh đẹp, Tô Vũ Thần quỳ xuống bày hoa bách hợp mà mẹ cậu thích nhất ra trước mộ bà, lặng lẽ đốt nhang và giấy tiền.
Tần Hoán Sâm cũng quỳ bên cạnh cậu, Tô Vũ Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, cậu cho rằng một người cao ngạo như anh sẽ không làm những chuyện như vậy.
Tần Hoán Sâm vỗ vỗ vai cậu, sau đó trầm giọng nói với bia một: “Xin mẹ yên tâm, con yêu Vũ Thần, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”
Tô Vũ Thần cắn cắn môi nhưng không nói lời nào, có vài chuyện cậu thật sự không thể nào nói thẳng ra với Tần Hoán Sâm, chẳng hạn như loại chuyện trọng sinh quái dị này.
Thế nhưng trải qua một lần như vậy, Tô Vũ Thần đột nhiên cảm thấy tất cả khoảng cách mơ hồ trước đây khi ở cùng Tần Hoán Sâm đều biến mất, trái tim hai người dường như càng xích lại gần nhau hơn.
Xoa xoa mặt xốc lại tinh thần lao tới chiến trường Tô gia, nơi tổ chức tiệc rượu lần này chính là ở biệt thự Tô gia, nơi đó cũng không để lại cho Tô Vũ Thần bất cứ ký ức tốt đẹp gì.
Cửa xe mở ra, một bàn tay lớn duỗi tới.
Tô Vũ Thần trợn mắt liếc Tần Hoán Sâm một cái, nhấc chân bước ra xe.
Những người có mặt mũi ở B thị đều có mặt, minh tinh cũng không ít, từng mỹ nữ xinh đẹp rực rỡ kéo tay bậc cha chú tuổi trung niên, nói như vậy là tốt rồi, bởi vì tuổi tác của những người kia có thể lên làm ông nội bọn họ.
Không lâu sau Hách Lâm đã kéo tay Tô Hằng Nghị đi tới, trên mặt người đàn ông kia mang theo nụ cười dối trá, có điều Tô Vũ Thần biết chắc chắn hai vị này không phải ra đón cậu. Mà chỗ Tần Hoán Sâm vừa đứng vài phút, đã có ba, bốn người vây quanh.
“Tần tổng đại giá quang lâm thật khiến tôi có cảm giác rồng đến nhà tôm mà!” Tô Hằng Nghị vừa nói vừa nở nụ cười đưa tay về phía Tần Hoán Sâm.
Tần Hoán Sâm ngước mắt nhìn ông ta, trong đôi mắt xanh thẫm không rõ vui hay giận.
Tuy rằng đã sớm nghe nói, cũng đã từng xem tư liệu và ảnh chụp của người đàn ông này, có điều đây là lần đầu tiên hai người đối mặt nói chuyện với nhau.
Tay Tần Hoán Sâm vẫn không nhúc nhích, tay Tô Hằng Nghị còn giơ ra, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
Hách Lâm khẽ cười một tiếng phá vỡ tình thế căng thẳng, “Đứng ở cửa cũng không tiện, nào nào nào, Tần tổng vẫn là vào trong hẳn nói nha.”
Tô Hằng Nghị thừa dịp bày ra tư thế mời, Tần Hoán Sâm quay đầu nhìn về phía Tô Vũ Thần.
Vốn dĩ Tô Vũ Thần đang châm chọc xem bọn họ diễn tuồng, lúc này thấy ánh mắt thăm dò của Tần Hoán Sâm, liền nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Vẻ mặt Tô Hằng Nghị có chút lúng túng, lúc này vẫn là Hác Lâm ra tay giảng hòa.
“Thần Thần mau vào đi, về nhà thì đừng câu nệ.”
Ngoài miệng nói nghe thật thân thiết, nhưng trong lòng lại đang ngạc nhiên không biết cái tên tiện nhân Tô Vũ Thần đã câu dẫn được tổng tài HY từ khi nào, con bé Nghiên Nghiên chết tiệt kia thường xem tin tức giải trí cũng không nói với bà ta một tiếng, hợp tác với Quý tiên sinh càng không thể nào bằng hợp tác với Tần gia.
“Nơi này không phải nhà tôi.” Tô Vũ Thần giọng điệu thản nhiên trả lời.
Hách Lâm đang định một phen thân mật với cậu lại bị nghẹn họng, cuối cùng không nói được gì, ánh mắt liếc đến một vật to trên tay hai người đàn ông tây trang đen phía sau Tần Hoán Sâm.
Lúc này trên thứ kia vẫn còn phủ một miếng vải đen, thoạt nhìn rất thần bí, nếu không lầm thì đây là món quá tặng vợ chồng hai người bọn họ. Người đàn ông của bà ta quả thật có chút bản lĩnh mà, mời được tổng tài HY thì thôi đi, lại còn khiến người ta phí tiền tặng quà cho mình.
Thế là ánh mắt của bà ta dán chặt vào món quà, ý cười dịu dàng nói: “Tần tổng thật khách sáo mà, ngài đến đây là chúng tôi rất hoan nghênh rồi, còn tặng quà gì nữa chứ.”
Tần Hoán Sâm theo ánh mắt của bà ta nhìn thấy món quà kia, khóe miệng cong lên một nụ cười thâm sâu khó lường, “Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy món quà này rất thích hợp với các người thôi.”
Tô Hằng Nghị nghe thấy vậy liền sáng mắt lên, mặt mũi vừa nãy bị mất cuối cùng cũng tìm lại được, “Vậy chúng tôi cảm ơn Tần tổng trước.”
Tần Hoán Sâm không nói gì, ra hiệu hai vệ sĩ khiêng đồ vào.
Dù sao loại quà tặng này phải có càng nhiều người xem thì mới càng vui nha.