Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu

Chương 26




“Tôi từ chối trả lời.” Tô Vũ Thần vẻ mặt bình thản, thậm chí còn cực kỳ vô tội làm cái mặt quỷ với Bách Minh Ngạn.
Huyệt thái dương Bách Minh Ngạn giật giật, quay đầu nói với MC: “Cậu ta có thể từ chối sao?”
“Tất nhiên, dù sao đây vốn dĩ là vấn đề cậu ấy thêm vào.” MC nam cười trả lời.
Bách Minh Ngạn nắm chặt tay, chết tiệt, cả đám tiểu nhân nịnh hót. Chỉ trách tên quản lý vô dụng của hắn, những chuyện nhỏ nhặt như bảo anh ta thu xếp với người dẫn chương trình cũng làm không xong, trở về sẽ đuổi anh ta!
“Anh Ngạn bây giờ vẫn nên nghĩ cách xoa dịu con rắn kia đi.”
MC nữ đạp lên giày cao gót đi tới trước bàn Bách Minh Ngạn, cong tay gõ vào mặt thủy tinh của cái rương, con rắn mới vừa rồi còn đang lười biếng nằm bò bên trong lập tức cảnh giác dựng thẳng người, bày ra bô dáng chuẩn bị tấn công.
“Tôi vẫn nhớ vừa rồi anh còn nói ‘Cảm giác không tệ’, vậy chúng tôi không phải nên cho anh phúc lợi được sờ thêm một chút sao.” Vẻ mặt MC nữ không có ý tốt.
Sắc mặt Bách Minh Ngạn có chút trắng bệch, đó chỉ là lời khách sáo của hắn có được hay không, sự thật căn bản là không làm được.
“Tôi cũng nhớ kỹ nè, mọi người cũng không quên chứ?” Câu nói sau cùng là của Tô Vũ Thần nói với các khán giả.
Một tiếng huýt gió chói tai vang lên.
Bách Minh Ngạn không nhịn được cau mày liếc mắt nhìn Tô Vũ Thần một cái.
“Anh đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi rất sợ đó nha.” Tô Vũ Thần cũng châm chọc nở nụ cười, “Muốn uy hiếp tôi cũng được, chỉ cần anh không sợ lại bị yêu cầu thêm.”
“Còn nữa?” Giọng nói có vẻ không dám tin xen lẫn hưng phấn của MC nữ vang lên, “Tiểu Thần Thần cậu cứ việc nói không sao đâu, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu, có đúng không nè?”
“Đúng!” Âm thanh trả lời hùng hồn của khán giả vang lên.
Tô Vũ Thần nhíu mày, mở miệng định nói chuyện.
“Khoan đã!” Bách Minh Ngạn lập tức căng thẳng mở miệng, “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, chuyện lúc trước đều là tôi không đúng, chuyện trên Internet cũng là tôi nói xấu cậu, tôi ở đây xin lỗi cậu, chúng ta có thể xuống sân khấu thương lượng sau.”
“Xí ~” Bên dưới sân khấu truyền lên từng trận tiếng cười nhạo đầy bất mãn.
Bách Minh Ngạn không nhịn được đỏ bừng mặt, cho dù bây giờ có mất mặt hắn ta cũng không dám để Tô Vũ Thần nói nữa. Bản thân hắn đã làm những chuyện gì hắn đều biết rõ, nếu để Tô Vũ Thần nói ra hết, vậy hôm nay chắc chắn sẽ hoàn toàn bị hủy ở nơi đây.
Tô Vũ Thần không nhịn được muốn cười lên, chính là kẻ này, kiếp trước đã từng đùa bỡn cậu.
“Làm sao anh biết tôi còn tin hot chứ?”
Sắc mặt Bách Minh Ngạn lại thay đổi một chút.
“Được rồi, thật ra đúng là tôi còn tin hot, vậy chờ xem biểu hiện của anh có đủ thành ý hay không.” Vẻ mặt Tô Vũ Thần vừa cười vừa nghiền ngẫm.
Bách Minh Ngạn bình tĩnh lại, chỉ cần có yêu cầu thì dễ rồi, chỉ sợ cậu ta không yêu cầu những chuyện dễ dàng.
“Bây giờ, nên đưa tay vào đi.” Tô Vũ Thần chỉ chỉ cái rương thủy tinh trước mặt Bách Minh Ngạn, vẻ mặt chờ xem kịch vui kia có chút thiếu đánh.
Bách Minh Ngạn quyết tâm trực tiếp duỗi tay vào, bị con rắn đang hoảng sợ phóng tới mở miệng nhắm thẳng cánh tay của Bách Minh Ngạn.
Sắc mặt Bách Minh Ngạn trở nên trắng bệch, cả người lùi lại muốn rút cánh tay của mình về, kết quả trong nháy mắt con rắn kia đã cắn vào cổ tay hắn ta, thân thể linh hoạt quấn lấy cánh tay hắn nhất quyết cắn chặt.
Tục ngữ có câu xem náo nhiệt không sợ phiền phức, Bách Minh Ngạn ở đây kinh hồn bạt vía, nhưng khán giả nhìn xem lại kích động không thôi, thậm chí còn vui vẻ bắt đầu lớn tiếng tính giờ.
Thật ra những chiếc răng của con rắn đã sớm bị người ta nhổ ra, nhưng cảm giác lành lạnh lại dinh dính kia quả thật cũng không dễ chịu gì.
Bách Minh Ngạn muốn rút tay về, hai vị MC còn chưa nói gì, Tô Vũ Thần ho một tiếng trước, vì vậy hắn ta liền thành thật không dám nhúc nhích nữa.
Khán giả cười vang một trận, áp chế bầu không khí căng thẳng xuống.
Nhìn minh tinh thường ngày gọn gàng xinh đẹp vẻ mặt nghẹn khuất bộ dáng lúng túng không phải rất buồn cười sao?
Tỉ suất tìm kiếm trên Internet tăng lên theo cấp lũy thừa, kèm theo đủ loại bới móc đối với Bách Minh Ngạn. Cho dù là người cẩn thận cỡ nào cũng không thể không để lại chút nhược điểm, ngay khi Bách Minh Ngạn còn đang trên sân khấu liều mạng chống đỡ, các vụ bê bối xung quanh hắn đã bắt đầu dần dần sôi trào.
Trong tập đoàn HY, Phương Viên cầm một cái Ipad trên tay gõ cửa phòng làm việc của Tần Hoán Sâm, sau khi có tiếng trả lời liền đẩy cửa đi vào.
Phương Viên không nói gì cầm Ipad trong tay đưa tới trước mặt Tần Hoán Sâm.
Tần Hoán Sâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại chuyển mắt lên màn hình.
Lúc này đã đến lượt hỏi những vấn đề của Tô Vũ Thần, dưới nụ cười đầy miễn cưỡng của hai vị khách mời khác, nụ cười rực rỡ của Tô Vũ Thần cực kỳ chói mắt.
“Xin hỏi Vũ Thần, trên Internet lan truyền tin quan hệ giữa cậu và Tần tổng của tập đoàn HY rất thân mật, chuyện này có thật không?” MC nam cười quỷ dị hỏi.
“Tất nhiên nhất định không thân mật bằng quan hệ giữa anh với anh ấy rồi.” Tô Vũ Thần cũng cười đáp lại.
“Chơi trò đánh thái cực như vậy là không được nha.” MC nữ kịp thời mở miệng, “Tôi nghĩ các bạn khán giả cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Khán giả ngồi bên dưới lập tức phụ hoạ theo.
“Được rồi, vậy tôi nhận phạt là được chứ gì.” Tô Vũ Thần nhún vai một cái, “Tôi cũng không giống mọi người có dũng khí dám nói Boss như vậy đâu.”
Ánh mắt MC nữ lóe lên, lặng yên không một tiếng động trao đổi ánh mắt với MC nam.
Tô Vũ Thần ngay lúc này gõ nhẹ lên mặt thủy tinh của cái rương, khiến con rắn trở nên linh hoạt, sau đó tập trung tinh thần, không chút sợ hãi nhanh chóng đưa tay vào, khiến cho MC nữ vừa quay đầu lại định nói gì kêu lên đầy sợ hãi.
Tần Hoán Sâm xem đến đây cũng không thể ngồi yên nữa, MC nữ với vẻ mặt cứng ngắc vừa nhìn đã biết trang điểm dày một lớp rõ ràng đang bắt nạt con thỏ trắng nhà anh, còn tên MC nam ở bên cạnh xem kịch vui cũng không phải kẻ tốt lành gì. Tôi còn không nỡ bắt nạt con thỏ nhỏ kia vậy mà các người lại dám ép cậu ấy cho rắn ăn! Thực sự là rất quá đáng mà!
Tần Hoán Sâm từ từ đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đây là chương trình gì trên mạng vậy? Mau thu mua cho tôi!”
“E là không được.” Phương Viên bình thản trả lời.
Bước chân Tần Hoán Sâm khựng lại, “Hửm?”
“Thật ra đây là của công ty chúng ta …”
“Vậy thì cấm cho tôi!” Tần Hoán Sâm vẻ mặt sa sầm trả lời.
“Tô Vũ Thần không phải…”
“Cậu thật phiền!” Tần Hoán Sâm trực tiếp trả lời rồi bước ra cửa không hề đáp lại anh ta nữa.
Phương Viên đẩy đẩy chiếc kính trên sóng mũi của mình, khóe miệng lộ ra tia cười xảo quyệt.