Giới Fan Có Độc

Chương 33




Editor: Cẩm Hi

Xuyên qua bóng tối, có thể nhìn thấy các vì sao

Dự án support sinh nhật lần thứ ba của Lục Tử Lâm —— kế hoạch tinh hỏa [1].

[1] Tinh hỏa (Spark): Đốm lửa, tia lửa.

Jenny, con gái của Marx đã từng hỏi nhà sử học Witke rằng liệu ông có thể cô đọng lịch sử loài người thành một cuốn sách nhỏ hay không và Witke nói rằng nó không cần thiết, chỉ cần bốn câu châm ngôn của Đức là đủ rồi:

“Đức chúa trời muốn cho ai diệt vong thì phải cho người đó hênh hoang trước đã.” 

“Thời gian là cái sàng, cuối cùng sẽ đào thải tất cả các cặn bẩn.” 

“Ong trộm hoa, kết quả lại làm cho muôn hoa đua nở.” 

“Xuyên qua bóng tối, có thể nhìn thấy các vì sao.”

Chúng tôi cũng vô cùng đồng tình với quan điểm này, những người kiêu căng trong xã hội nên thu mình lại, lén lút trong bóng tối cũng cần có cây nến trong tay.

Cho tới nay, sự nghiệp khoa học viễn tưởng của Trung Quốc vẫn luôn trong trạng thái trống rỗng, fan của khoa học viễn tưởng ở Trung Quốc có cấp độ thưởng thức tiêu chuẩn, họ vẫn đang chờ đợi những bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng bén rẽ tại Trung Quốc; may mắn thay Lục Tử Lâm đã làm điều đó

Người phiên dịch của bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng đầu tiên, chúng tôi cũng hy vọng có thể gia tham gia vào công việc này, để tăng thêm trợ lực cho sự nghiệp phát triển của phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, chứ không phải những bộ phim thương mại giả khoa học viễn tưởng đang tràn lan trên thị trường kia.

Dựa trên cơ sở này, dự án support sinh nhật lần thứ ba của Lục Tử Lâm sẽ bắt tay với Ninh Trạch Ngôn tiên sinh để thực hiện.

Trạm fan của Lục Tử Lâm bắt tay với Ninh Trạch Ngôn tiên sinh, giám đốc điều hành của Ngân Thần Thế Kỷ để triển khai “Cuộc thi viết kịch bản khoa học viễn tưởng”, bạn có thể đóng góp tiểu thuyết khoa học viễn tưởng với hơn 5 vạn chữ.

Ninh Trạch Ngôn tiên sinh sẽ đầu tư năm ngàn vạn ( 50 triệu tệ ~ 170 tỷ vnđ) dưới danh nghĩa cá nhân để chọn ra một trong số tất cả các tác phẩm dự thi để chuyển thể và dựng thành phim điện ảnh, để khoa học viễn tưởng có thể trở thành hiện thực.

Lúc này đây nền văn minh nhân loại sẽ được kết nối theo một cách mới, chúng ta sẽ mở rộng cuộc sống của mình với một trí tưởng tượng mới.

Một tia lửa duy nhất, có thể thiêu cháy cả một thảo nguyên.

Tinh hỏa, là sự kế thừa và hy vọng.

【 video 】

……

Tin tức vừa tung ra, không tới 20 phút, hot search trên Weibo đã bị tê liệt.

Mặc dù Tô Điềm đã dùng biểu ngữ của Lục Tử Lâm, nhưng bên trong toàn là treo đầu dê bán thịt chó.

Tô Điềm nhìn chằm chằm lượt chia sẻ trên đang tăng lên vù vù trên màn hình, cảm thấy có chút không chân thật. Dự án support cuối cùng này là do cô lên kế hoạch, cứ thuận lợi qua cửa như vậy ư?

Lúc này, tổ công tác và các trạm khác cũng muốn nổ tung rồi.

Phó trạm — Tử Dữu: Trưởng trạm Tô của chúng ta đúng là đủ tàn nhẫn, chuyện như vậy mà cứ im ỉm.

Nghệ thuật — quả vải: Vậy là quá tốt rồi, ông chủ Ninh hào phóng kinh, tùy tiện phẩy tay cái ra năm ngàn vạn để nâng người mới.

Nghệ thuật — Tiểu Trạch: Trưởng trạm ơi, xin hãy nhận một lạy của em ạ.

Content — quả vải: Trưởng trạm ơi, xin hãy nhận một lạy của em ạ.

Weibo — chanh: Trưởng trạm: Xin hãy nhận một lạy của tại hạ.

Màn hình tràn ngập lời khen và biểu tượng cảm xúc. Tô Điềm nhắc nhở chính mình không nên để niềm vui ngắn ngủi làm cho mờ mắt, bản thân cô là đương sự, nội tình thế nào cô là người rõ nhất.

Trưởng trạm — Tô Điềm: Đừng kích động, hiện tại chúng ta đã xong xuôi chuyện support, nhưng vẫn phải theo dõi phản ứng của mọi người xem thế nào đã, không thể thiếu cảnh giác được.

Nếu có người qua đường nói rằng chúng ta phá hủy tài nguyên sinh thái của giới giải trí, chúng ta cứ phớt lờ họ đi; nếu có người tỏ ra nghi ngờ thì hãy không kiêu ngạo không siểm nịnh bày ra lập trường của chúng ta, mục đích ban đầu của việc support sinh nhật là để làm cho Lục Tử Lâm ngày càng tiến bộ hơn, và rõ ràng ba kế hoạch support của chúng ta đều đã được thực hiện, mà đây chỉ là công tác tuyên truyền để lấy nhiệt thôi, là phụ gia để tăng thêm hiệu quả, chứ không phải là mục đích chính; cuối cùng là gặp phải loại thích dùng mấy lời lẽ tục tĩu để mắng chửi người, cứ mở mồm ra là hỏi thăm cha mẹ bạn, gặp phải trường hợp này thì cứ thẳng tay báo cáo để đỡ phải ngứa mắt, chứ đừng có đi chửi lại, tránh cho mấy chuyện này không hay này tăng nhiệt.

Phó trạm — Tử Dữu: Đã rõ, để tớ vào siêu thoại mở đường trước rồi làm dẫn đường luôn.

Weibo — thời tiết: Đúng rồi, chúng ta vẫn nên dùng Mofansheng [2] để thanh lọc hằng ngày đi, tui vừa tìm kiếm liên quan thì thấy có hai cái đề tài bôi đen đấy.

[2] App này dùng để thanh lọc kết quả tìm kiếm trên Weibo.

Trưởng trạm — Tô Điềm: Đi tra thử xem là nhà ai bôi đen? Có lẽ sẽ có nhiều người liên quan, nhưng chắc chắn chỉ có một hai nhà chủ mưu thôi. Đúng rồi, nhớ chụp màn hình lại nhé, nhỡ về sau có tranh cãi còn có chứng cứ.

Tài nguyên — cá mặn: Đã rõ.

Trưởng trạm — Tô Điềm: Mấy ngày này mọi người vất vả rồi, làm chậm trễ thời gian ăn tết của mọi người, đợi nốt mấy hôm nữa là xong rồi. Với cả sinh nhật của Tử Lâm không phải là mùng năm tháng giêng sao, cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, cái này cũng được công ty xác nhận vào hôm qua rồi.

Trưởng trạm — Tô Điềm: Suy xét đến Tết Âm Lịch, hơn nữa nơi tổ chức cũng đang gấp rút chuẩn bị, cho nên tớ đã thương lượng với công ty cùng công ty rồi, sẽ cho 40 fan đại diện tham dự, Trạm của chúng ta được tối đa 10 suất, cho nên ngoài tớ và Tử Dữu ra có ai muốn tới không?

Nghệ thuật — quả vải: OMG!!! Trạm của chúng ta được tối đa 10 người cơ á, nhiều vậy ư?

Content — hoa lê: [ hưng phấn gặm tay ].jpg

Video — tự nhiên: Chắc tui không tham dự được rồi, tui phải về nhà ăn tết, gào khóc như điên!

Phiên dịch — Tố Tố: Mị giơ tay!! Năm nào mà chả có Tết chứ, còn gặp oppa không phải lúc nào cũng có cơ hội đâu.

Phiên dịch — hơi hơi: Đồng cảm +1

Phụ đề — vờn quanh: Muốn đi +10086

Ngoại giao — bánh nướng: Muốn đi + thẻ căn cước

Phó trạm — Tử Dữu: Ai muốn đi thì lát nữa nhắn cho tớ, tớ sẽ lập danh sách sau đó sẽ làm random nhé.

Trưởng trạm — Tô Điềm: Dù không được đi cũng đừng buồn nhé, say này vẫn còn nhiều cơ hội để gặp em trai Vũ Lâm mà. Không chỉ năm nào cũng có Tết, mà năm nào cũng có sinh nhật của em trai nữa, những sinh nhật sau chúng ta cũng sẽ cố gắng hợp tác với Ngân Thần. Tuy không thể hứa hẹn quá nhiều, nhưng tớ nhất định sẽ cố hết sức để những ai yêu quý em trai đều có cơ hội được gặp em trai ngoài đời.

Trưởng trạm — Tô Điềm: Mọi người trong trạm có thể viết thư cho em trai ( chú ý không được viết tên thật và thông tin liên hệ vào trong thư) vì tin tưởng mọi người nên tớ sẽ không kiểm tra thư, nhưng mọi người cũng phải chú ý đừng để mắc sai lầm không đáng có.

Trưởng trạm — Tô Điềm: Hoặc chúng ta cũng có thể suy xét tới việc quay video rồi biên tập lại thành một video, tới lúc đó tớ sẽ đưa USB cho em trai.

Video — an tĩnh: Có thể đeo khẩu trang với kính không chứ trông tui xấu quá, nhưng sợ là đeo khẩu trang thì có vẻ thiếu tôn trọng oppa.

Phó trạm — Tử Dữu: Cái này không sao nha, đeo khẩu trang với kính không sao cả, tin rằng oppa có thể thấu hiểu ~

Tô Điềm thấy cửa sổ nhỏ nhấp nháy, là tổ trưởng tổ video “an tĩnh” gửi tin nhắn riêng cho mình.

【 trò chuyện với video — an tĩnh 】

An tĩnh: Chị ngọt ơi ~ lần này em có viết một bài hát cho sinh nhật của Tử Lâm oppa ấy, nhưng vì thời gian gấp rút quá nên em chưa kịp viết lời, chỉ có bản guide do em ghi lại thôi, không biết đến lúc đó chị có thể cho Lâm oppa nghe thử một chút được không ạ. Bởi vì lần này em không thể tới tham dự được ~

Tô Điềm: Ôi chao, Trạm của chúng ta có nhiều nhân tài quá đi, thần edit còn biết viết cả nhạc nữa??

An tĩnh: [ thẹn thùng.jpg] em dùng đàn ghi-ta để viết đó ~ nên vẫn còn sơ sài.

Tô Điềm: Ha ha ha em khiêm tốn quá vậy, em cứ gửi luôn bài hát cho chị đi, có lẽ không cần chờ lâu như vậy đâu, để chị xem hai ngày tới có thể liên hệ với nhân viên bên kia không, để cho em trai Vũ Lâm nghe thử trước xem thế nào?

An tĩnh: Bắn tim nè, em cảm ơn chị nhiều nhiều!! Em thật sự vỡ òa rồi nè chị ngọt ơi, đúng là thần tiên Trạm tỷ.

An tĩnh: [ hưng phấn.jpg]

Tô Điềm: [ chuyện nhỏ thôi.jpg]

Mọi chuyện gần như đã đâu vào đấy, Tô Điềm đang định gọi cho Tử Dữu để xác nhận lại một chi tiết, thì Lục Anh gọi video tới.

“Không thể tin được lần này cậu lại làm ra một trận đánh lớn như vậy. Mau nói đi, rốt cuộc cậu làm thế nào mà khiến Ninh Trạch Ngôn mê đến thất điên bát đảo như vậy hử?”

Nếu người khác nói như vậy Tô Điềm nhất định sẽ trở mặt, nhưng vì đối phương là Lục Anh cho nên lời nói đùa này cũng không quá mức: “Hiến thân.”

“Hiến thân mà dâng ra 5 ngàn vạn, minh tinh hạng nhất cũng phải khóc thét đấy.”

“Cậu biết rồi còn hỏi.”

Lục Anh cẩn thận nhìn chằm chằm phản ứng của Tô Điềm qua màn hình, nhưng nhìn nửa ngày cũng không phát hiện ra manh mối gì.

Tô Điềm giả vờ tức giận: “Có chuyện gì vậy? Nếu cậu không có chuyện gì quan trọng thì tha cho tớ đi, bên tớ đang loạn hết cả lên này, còn nhiều việc chưa đâu vào đâu đây.”

“Chuyện gì thế? Tớ đang lo nghĩ cho hôn nhân đại sự của cậu đấy.” Giọng của Lục Anh bé dần xuống, có vẻ bên cạnh cô ấy đang có người, “Rốt cuộc cậu với Ninh Trạch Ngôn xảy ra chuyện gì thế hả, cậu nói thật với tớ đi. Anh ta thế mà thật sự bỏ ra được, năm ngàn vạn ném đi có khi đến cả tiếng vang cũng chả nghe được đâu, vậy mà vẫn muốn đập.”

Lúc nói đến ba chữ “Ninh Trạch Ngôn”, Lục Anh im bặt, chỉ dùng khẩu hình miệng để nói, có lẽ người bên cạnh Lục Anh bên cũng quen biết Ninh Trạch Ngôn.

Màn hình có chút rung lắc, mặt Lục Anh hơi mờ đi, đợi đến khi rõ nét trở lại thì cô ấy đã đổi sang một chỗ khác.

Bên cạnh không còn ai nữa, nói chuyện cũng lớn mật hơn.

“Có chuyện này quên không nói với cậu, tại tớ cảm thấy không quan trọng nên mới không nhắc tới, cậu còn nhớ mấy tháng trước trong nhà bắt tớ đi xem mắt không? Chính là Ninh Trạch Ngôn đấy, giờ tớ nói với cậu một tiếng, để nhỡ cậu với anh ta ở bên nhau thật, thì cũng đừng cảm thấy ngột ngạt trong lòng nhé.”

Trông có vẻ như Lục Anh không hay quan tâm tới mấy chuyện xung quanh, nhưng tâm tư vẫn rất tinh tế, vốn cô ấy cũng không để ý chuyện này, nhưng chẳng may Tô Điềm thật sự có ý với Ninh Trạch Ngôn, thì không thể làm cho Tô Điềm có khúc mắc trong lòng được.

“Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tớ nói đấy, cho hai người chướng mắt nhau.”

“Mà không ngờ Ninh Trạch Ngôn cũng tinh mắt phết đấy, vừa nhìn đã trúng ngay bảo bối cậu rồi.”

Tô Điềm bị Lục Anh trêu thì bực mình: “Chỉ vì chuyện này mà cậu cho rằng anh ta thật lòng ư? Chúng ta đều biết loại người như anh ta sao có thể thật lòng được chứ?”

Lục Anh nghiêm túc: “Không bàn tới anh ta có thật lòng hay không, bà đây sợ cậu lại rơi vào cái hố của thằng nhãi Phó Diệc kia, cả đời này cũng không bò ra được. Mà không phải Ninh Trạch Ngôn cũng được, cậu thử đi nói chuyện yêu đường đi.”

Điều mà Lục Anh sợ nhất chính là Tô Điềm hoàn toàn mất đi khả năng yêu, sẽ không yêu người khác, cũng không yêu chính mình.

“Sau này tớ nhất định sẽ yêu đương mà, đợi chuyện của Lục Tử Lâm ổn định đã, tớ nhất định sẽ yêu đương.”

“Cậu đừng có nói miệng, cậu suốt ngày quanh quẩn trong cái giới này, thì đi đâu mà tìm chứ?”

“Còn có cậu đây mà, tớ còn đang chờ Lục đại tiểu thư sắp xếp cho tớ một vị công tử trong giới thượng lưu để xem mắt đây này.”

Lục Anh dựa vào tường gảy tóc: “Cậu đừng có vòng vo nữa, tớ nói nghiêm túc, tớ cảm thấy Ninh Trạch Ngôn thật sự thích cậu đấy.”

“?” Tô Điềm hiểu rõ Lục Anh, cô ấy sẽ không tùy tiện phán đoán chuyện tình cảm của cô, cũng sẽ không tự nhiên đi thảo luận về Ninh Trạch Ngôn với cô.

“Không phải nhà tớ với nhà họ có quen biết sao? Lúc ba tớ ăn cơm với ba Ninh Trạch Ngôn, có hỏi tượng trưng về tình hình của Ninh Trạch Ngôn, ba anh ta nói có thể sắp tới Ninh Trạch Ngôn sẽ dẫn bạn gái về nhà, bảo là hình như họ Tô.”

Tim Tô Điềm đập nhanh như trống.

“Cậu chắc chắn là không nghe nhầm chứ, ghép vần S-U, là một tiếng ‘ Tô ‘ này?”

“Chắc chắn, ‘ Tô ‘ trong Tô Điềm.”

Tô Điềm đột nhiên không biết phải làm sao……