Gió Xuân Rực Lửa

Chương 95: 95: Trở Về Muốn Dẫn Cô Ấy Đi Ngắm Sao





Lúc này hễ là người có ý định chạy trốn, làm những người khác dao động, đều sẽ bị Diều Hâu bắn gục lại chỗ.

Gã ta cũng chẳng hề lưu luyến gì với kẻ đồng lõa kia, máu bắn tung tóe khắp nơi, trên cửa sổ xe toàn là máu, trong không khí cũng ngập tràn mùi máu tươi.

Diều Hâu tự tay giết chết tên đồng lõa định chạy trốn, điều này đã tạo cơ hội phản công cho cảnh sát, Quý Bắc Chu và những người khác, đã đến nước này rồi, những tên trong nhóm trộm săn kia đều bị kích thích, không ai bỏ trốn, tất cả đều xông lên trước.

Bọn họ có khí thế, nhưng cục diện trong nháy mắt đã bị xoay chuyển.

Lúc trước nhóm của Diều Hâu đã bị Quý Bắc Chu bắt được mấy đợt, lúc này đội hình này, ngoại trừ những tên đồng bọn chủ lực ra, thì đều là những tên mới tụ tập cách đây không lâu, cũng không được huấn luyện gì, không hề phối hợp với nhau, bọn họ vừa thấy tình huống không ổn, đã chuẩn bị chạy trốn.

Ngay cả mấy tên đồng bọn chủ lực của Diều Hâu cũng thấy tình hình không ổn, nên che chắn cho gã ta chuẩn bị chạy!
Quý Bắc Chu dùng súng ngắm vào, bắn trúng một người trong số đó từ phía sau.

Diều Hâu quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Một người thì tàn nhẫn khát máu, một người lạnh lùng kiên nghị.

Và hai người đều nổ súng khắp nơi, hai mắt hằn tơ máu!
“Run!” Tên đồng lõa vẫy gọi Diều Hâu, nhưng gã lại giơ súng nhắm vào Quý Bắc Chu.

Nhưng vào giây phút đó, họng súng của Diều Hâu lại bắn sang hướng khác.

Quý Bắc Chu lại lấy lại tinh thần, một người cảnh sát bên cạnh đã bị trúng đạn.

Diều Hâu lại cười với Quý Bắc Chu, không màng sự ngăn cản của tên đồng lõa, trốn ở phía sau xe nổ súng điên cuồng, mặc kệ đối phương là ai, gã đều nổ súng hết.


Trong lúc nhất thời, tình hình lại hỗn loạn.

Nhưng đội của Diều Hâu đã chạy tán loạn, chỉ một mình gã khó mà ngăn cản được cảnh sát đã qua huấn luyện và đội viên của khu bảo hộ, gã xả súng một hồi rồi quay người chạy.

Có câu giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo, nhưng lúc này đây…
Quý Bắc Chu lại tiến lên truy đuổi!
“Đội trưởng, đội trưởng –” Hắc Tử bị thương ở đùi, đang che lại vết thương rồi gọi to tên anh.

Nếu đi vào rừng mưa, nguy hiểm tứ phía, sẽ hoàn toàn không có đường lui.


Nơi Diều Hâu chạy trốn và Quý Bắc Chu đuổi theo có từng dấu chân liên tiếp, Hắc Tử băng vết thương lại rồi chạy theo.

Bỗng nhiên —
Một cơn mưa to tầm tã kéo đến.

Mưa nhiệt đới vừa nhanh vừa lớn, Hắc Tử di chuyển không tiện, dưới chân lại trơn trượt, hắn ngã lăn ra đất.

Hắc Tử vừa bực vừa tức, nhưng những hạt mưa đầy trời khiến hắn hoa mắt, và cũng làm mất hết dấu chân, hắn bực tức dùng sức đập hai phát lên chỗ bị thương ở đùi, muốn làm bản thân tỉnh táo lại.

Lúc này Quý Bắc Chu đã gần đuổi kịp Diều Hâu, một cánh tay gã không biết bị bắn bị thương, sau khi chạy trốn được một lúc, tốc độ của gã dần dần chậm lại, xoay người bắt đầu nổ súng về phía Quý Bắc Chu.

Nhưng lúc này trời mưa tầm tã cản trở tầm mắt của gã, viên đạn gã bắn ra cũng mất đi sự chuẩn xác, không bắn trúng lần nào.

Ngay lúc gã kiệt sức bắn ra viên đạn cuối cùng, thì họng súng của Quý Bắc Chu cũng ngắm vào gã!
Một tiếng “Pằng –” vang lên như xé rách bầu không khí…
Rồi trong nháy mắt lại bị tiếng mưa nuốt trôi hết, lúc này không còn tiếng động nào ở nơi xa nữa.

Hắc Tử lảo đảo bò dậy từ trong bùn đất, cả người run rẩy dữ dội, phát súng kia giống như đã bắn trúng tim của hắn.

Hắn biết…
Phát súng này đã kết thúc mọi thứ.

Nhưng hắn lại không biết ai là người thắng cuộc.


Hắc Tử lê chân bị thương đi theo tiếng súng vừa nổ, cẩn thận tìm kiếm xung quanh.

Nhưng cơn mưa hôm nay quá lớn, dường như cuốn trôi hết cả đất trời, hắn sốt ruột, bị lạc phương hướng, lảo đảo lần mò xung quanh, bước đi cực chậm.

Khi Hắc Tử tìm đến nơi vừa xảy ra cuộc đọ súng lúc nãy, mưa vẫn nặng hạt như cũ, Quý Bắc Chu và Diều Hâu đều nằm trên bãi cỏ, nước mưa cọ rửa khiến máu loãng loang lổ.

“Đội, đội trưởng…” Hắc Tử hô to, trong phút chốc giọng nói của hắn như bị nước mưa nuốt trôi hết.

Chân hắn mềm nhũn, té ngã trên mặt đất, hai tay run rẩy gần như bò đến bên cạnh Quý Bắc Chu.

Khuôn mặt Diều Hâu đầy máu, giữa mày gã ta có một lỗ thủng, gã đã ngừng thở rồi.


Hắc Tử duỗi bàn tay run rẩy sờ vào cổ của Quý Bắc Chu.

Rồi hắn bỗng nhiên cười to thành tiếng, sau đó ngửa mặt nằm xuống bên cạnh anh.

**(EbookTruyen.

Net)
Mưa to liên tục suốt gần hai giờ, rồi ngớt dần, sắc trời đã bắt đầu tối dần.

Khi Quý Bắc Chu tỉnh lại, trời đã tối đen, ở cạnh anh có một con voi nhỏ, đang dùng mũi cọ vào mặt anh, nó bị cưa mất một đoạn ngà voi nhưng vẫn có thể sống sót, thấy anh tỉnh lại, nó bỗng nhiên kêu lên.

Xung quanh đều là tiếng động, Quý Bắc Chu nghiêng đầu nhìn quanh, nhưng trời tối quá không thấy được gì.

Nhưng anh nghe được tiếng voi kêu hô ứng, hết đợt này đến đợt khác, như đang đáp lại nhau.

Ở khu bảo hộ, bọn họ có quy định cấm tiếp xúc thân mật với động vật hoang dã, bởi khi thân thiết rồi, bọn chúng thật sự sẽ coi con người là bạn, và khó mà đảm bảo được người tiếp theo mà chúng gặp được là ai.

Có thể là người bưng súng săn, chuẩn bị lấy mạng chúng.

Nhưng Quý Bắc Chu biết, trong khoảng thời gian anh thiếp đi này, bọn chúng vẫn luôn ở cạnh anh.

Nếu như anh cứ nằm ở rừng mưa như thế này, e rằng có thể trở thành con mồi cho những loài động vật đi săn.

Mặc dù bọn họ chưa từng tiếp xúc gần gũi, nhưng vạn vật đều có linh tính, chúng cũng hiểu rõ rằng, ai là người bảo vệ cho mảnh đất này.

Anh bảo vệ bọn chúng, còn bây giờ…
Chúng nó lại bảo vệ anh.

Lúc này có tiếng hô vang ở cách đó không ra, còn có ánh đèn pin chiếu qua, đàn voi rời đi, Quý Bắc Chu đánh giá xung quanh.

Diều Hâu đã chết, Hắc Tử… Cả người anh bỗng nhiên run rẩy.


Anh thử duỗi tay ra đặt vào mũi Hắc Tử rồi cười lên, lấy tay vỗ vào mặt hắn,
“Cái thằng này, nên tỉnh rồi!”
Hắc Tử mất máu thiếp đi, bị anh vỗ mạnh hai cái vào mặt mới dần tỉnh lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Bắc Chu nở nụ cười, còn Hắc Tử lập tức đỏ cả mắt, “Đội trưởng…”
“Đội trưởng…” Hắc Tử mất máu quá nhiều, giọng nói cũng yếu ớt đi.

“Hả?”
“Anh đánh vào mặt em à?”
“Không phải, tôi chỉ sợ cậu chết, nên xuống tay hơi nặng.


“Mẹ kiếp, đau quá!”
Quý Bắc Chu cười nhẹ, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, dải ngân hà nằm nghiêng, ánh sao rơi xuống rừng mưa:
“Sao đêm nay đẹp thật.


“Lần sau về nhà…”
“Muốn dẫn cô ấy đi ngắm sao.


Hắc Tử vừa mới cử động, lại kéo căng đụng phải vết thương ở đùi:
Mẹ kiếp, tôi thì sắp chết rồi, vậy mà anh còn ngồi đây ngắm sao với trăng? Vừa rồi lại còn đánh vào mặt tôi? Liệu có còn nhân tính nữa hay không.