Cậu hôn lên môi cô một cái rồi ẵm cô dậy, nói đúng hơn là vác, vì đầu cô lúc này đang dốc ngược xuống dưới, nhìn chẳng khác gì cậu đang vác bao gạo vài chục kí trên vai, biểu cảm chẳng thấy khó khăn gian khổ gì mà còn vui vẻ, hào hứng là đằng khác.
Tuy nói vậy chứ trước tiên vẫn là phải dắt cô đi ăn cái đã, con gì trước khi thịt cũng được cho ăn no kia mà.
Lệ Thanh hồn nhiên còn tưởng cậu tốt bụng đến thế, nhưng tất cả đều nằm trong sự tính toán đầy chi li của Chính Phong.
Bữa sáng bây giờ đã trở thành bữa trưa, ăn xong Lệ Thanh còn muốn đi dạo thêm một chút rồi mới về.
May mà ban nãy chọn đi bộ chứ nếu đi xe thì có hơi phiền phức nhưng mà Chính Phong đi ngoài đường đều bị mọi người nhận ra, cũng phiền phức không kém.
Dù có thể trước đây chưa biết đến cậu nhưng qua video livestream đang hot trên mạng xã hội thì dường như cậu cũng khá nổi tiếng rồi, cũng nhờ vậy mà lượt tải U Linh 2 cũng tăng gấp mấy lần U Linh ban đầu.
Đi ngang trung tâm thương mại, hai người họ thấy một cặp đôi cùng nhau vào trong mang theo tâm trạng rất phấn khởi và vui vẻ.
Hai người Chính Phong và Lệ Thanh quay sang nhìn nhau, không hẹn mà gặp, dắt tay nhau chạy theo vào bên trong.
Vốn dĩ họ cũng chưa từng hẹn hò ở trung tâm thương mại như thế này nên có chút hồi hộp.
Không khí nơi đây có vẻ ấm áp hơn, không gian rộng rãi ít người qua lại chắc vì trời lạnh nên họ không ra đường nhiều nhưng hình như những người ở đây ai cũng nhận ra Chính Phong đang thì thầm bàn tán to nhỏ ở phía xa.
Cặp đôi lúc nãy đã biến mất đâu, nhưng không còn quan trọng nữa, bây giờ muốn chơi thoải mái thì phải “giấu” sếp Hứa bắt mắt này đi trước cái đã.
Lệ Thanh nhìn một vòng xung quanh, thấy một cửa hàng quần áo liền kéo cậu vào trong, lựa cho cậu một bộ đồ trông bình thường nhất.
Nước đi này có lẽ đã sai, sau bảy bảy bốn chín lần cậu thay ra thay vô, bộ nào nhìn bình thường mặc lên người cậu trông cũng vô cùng nổi bật.
“Hứa Chính Phong, anh là móc treo quần áo à!” Cô bất lực ngồi xuống ghế thở một hơi dài.
“Ai bảo bạn trai em vóc dáng quá chuẩn làm gì.
”
Nãy giờ cậu cũng bị xoay như chong chóng, thay đồ nhiều đến nỗi choáng váng đầu óc, nhưng không vì thế mà khó chịu, vẫn còn dư hơi để tự luyến, ra vẻ ta đây với cô.
Lệ Thanh đã quá quen với mấy trò này của cậu, không buồn đáp trả ngay, giờ phải nghĩ xem làm sao cho cậu bớt nổi bật đã.
“Không phải đội cái mũ lên là được rồi sao?”
Ờ nhờ!
Có nhiêu đó thôi mà cô không nghĩ ra, tuy đội mũ không khả quan lắm nhưng ít nhiều cũng che bớt đi gương mặt của cậu.
Phải rồi, trước đây Chính Phong cũng rất hay đội mũ mà, chắc có thể là cùng lí do.
Biết sớm thì cậu đã nói ra từ lâu, tại thấy cô hăng say chọn quần áo như vậy cậu không có ý làm cô mất hứng, ai ngờ ngoài mặt vui vẻ thôi chứ bên trong đã rối tung lên rồi.
Vì lười thay nên Chính Phong mặc luôn bộ quần áo trên người, may sao ở chỗ này cũng bán mũ, cậu lấy đại hai cái giống nhau, cùng tông màu với cây đen trên người cậu và màu của măng tô trắng sữa bên ngoài của Lệ Thanh.
Quá trình thanh toán diễn ra rất nhanh gọn, quần áo ban đầu và túi xách của Lệ Thanh đều gửi tại quầy gần đó để tiện cho buổi hẹn hò.
Quả nhiên ít ai để ý đến Chính Phong hơn, nếu có thì chỉ là vì cặp đôi này vẻ ngoài rất bắt mắt mà thôi.
Lần đầu hẹn hò ở chỗ này, họ cũng không có kinh nghiệm lắm, trước mắt cứ lượn một vòng đã rồi tính.
Trung tâm thương mại có 5 tầng, tầng 1 và 5 là các shop quần áo, tầng 2 là thức ăn và đồ gia dụng, tầng 3 là sách, tầng 4 là khu vui chơi.
Hiện tại thì Lệ Thanh và Chính Phong đang ở tầng thứ 3.
Lâu lắm rồi cô mới thấy nhiều sách như này, vẫn mê nhất là thể loại trinh thám, tiếp theo đó là truyện tranh và cuối cùng là sách về chuyên ngành máy tính.
Cả hai dành hơn 2 tiếng đồng hồ ở đây đọc sách, Lệ Thanh đọc được khá nhiều, khoảng chừng 3 trên 4 quyển sách mà cô lấy, còn Chính Phong đọc đại một trong những quyển mà cô chọn.
Vì tốc độ đọc khá nhanh cộng thêm việc chỉ đọc một quyển nên dĩ nhiên là cậu đọc xong trước cô.
Khu vực này hiện tại ngoài hai người ra cũng chẳng có ma nào, phải rồi, ai lại đến đây vào giờ này cơ chứ, nhưng cũng vì vậy mà họ thoải mái hơn.
Ghế ở đây là dạng ghế lười, kích thước khá lớn, đủ cho năm người ngồi, nằm thoả thích, trong khi Lệ Thanh còn đọc sách thì Chính Phong đã lăn ra ngủ ngon lành, dù đã ngủ vẫn có thói quen ôm cô, mấy giây đầu, Lệ Thanh còn ngượng ngùng không tập trung được nhưng rất nhanh đã cảm thấy bình thường trở lại, cứ vậy mà đọc cho đến hết rồi mới gọi cậu dậy.
Ngủ ở đây cũng khá ngon đấy chứ.
Chính Phong vươn vai một cái, xem đồng hồ trên tay, bản thân cũng đã ngủ gần một tiếng, đủ giấc trưa để sẵn sàng chơi cùng cô thoả thích.
“Nguyệt Nguyệt, sau này chúng ta xây thêm một phòng sách nữa đi.
”
“Anh tính xây ở chỗ nào, em sợ chật ấy.
”
Không cần suy nghĩ nhiều, cậu đáp ngay: “Anh dọn qua ở với em, phòng anh với phòng làm việc gộp lại làm phòng sách.
”
“Anh thích đọc sách từ bao giờ vậy?”
“Anh đâu có thích đọc sách…” Chính Phong kéo tay cô lại gần mình, giọng nói trầm ấm quyến rũ bên tai: “… muốn thử làm trong phòng sách xem sao.
”
Tai cô ngay lập tức đỏ lên, ban ngày ban mặt lại đùa giỡn như vậy, nhất thời cô không biết xử sự làm sao liền đấm vô bụng cậu một cái, lực đạo vừa đủ, không mạnh không nhẹ, đủ để cậu biết đường ngậm miệng lại.
Chính Phong giả vờ ôm bụng la đau một cái nhưng cô thừa biết nên cậu không diễn nữa.
“Đi khu vui chơi đi.
”
Cứ tưởng chỗ dành cho trẻ con này không có gì thú vị nhưng khi đặt chân vào liền như có lực hút níu giữ họ ở lại giết thời gian.
Quả không hổ danh là cao thủ lập trình và chiến thần điện tử, không chỉ chơi hết tất cả các trò chơi nơi đây, hai người họ còn phá hàng tá kỉ lục, gom được cả đống phần thưởng nhưng đã tặng lại cho mấy em nhỏ vừa đến cùng bố mẹ khi họ rời đi.
Chơi chút xíu thôi mà đã thấm mệt, Lệ Thanh bây giờ dựa hoàn toàn vào người cậu, đi nghiêng nghiêng ngả ngả mặc cậu dắt đi đâu, quanh chỗ này còn bán kem tươi nữa, cô mắt nhắm mắt mở chọn đại một quán rồi kéo cậu vào.
Tinh thần cũng phấn chấn hơn, sức khoẻ cũng hồi phục vài phần khi nốc xong hai que kem ốc quế.
“Còn một tầng trên cùng nữa, chúng ta đi luôn đi.
”
Hẹn hò ở chỗ này cũng thú vị đấy chứ, đọc sách xong thì giải trí, giải trí xong thì đi mua sắm, mua sắm xong ăn uống thoả thích rồi về, quá tiện lợi, các cặp đôi nếu có cơ hội cũng nên thử qua, riêng Lệ Thanh chắc chắn khi trở về thành phố sẽ cùng cậu đi sạch trung tâm thương mại ở đó.
Tầng này quả nhiên dành cho giới thượng lưu, những thương hiệu đắt đỏ xếp liên tiếp nhau, thì ra lí do có hai tầng dành cho thời trang là vậy.
“Chính Phong, anh muốn mua gì em mua cho anh.
”
Chính Phong giả vờ suy tư vài giây: “Gì cũng được?”
“Ừm.
”
“Vậy theo anh.
”
Từ lúc đến, Chính Phong đã nhắm tới cửa hàng này rồi, sợ cô ngại nên không mở lời, đằng này cô lại đề nghị như vậy thì quá đúng ý cậu.
Đó chính là cửa hàng nội y.
Ban nãy thấy không có gì mà bây giờ đứng ở đây cậu mới thấy ngại, cậu ngại một thì Lệ Thanh mặt mỏng ngại gấp mười, nếu cậu còn ngại thì khéo cô nàng cũng không theo vào trong, đành phải mạnh dạn một chút.
Tất nhiên không giấu được, tất cả đã hiện rõ ở vành tai đỏ ửng kia.
Cậu hít một hơi sâu rồi kéo cô theo mình.
Cửa hàng được trang trí theo kiểu tối giản nhất, với gam màu chủ đạo là trắng xám, làm nổi bật lên những sản phẩm trưng bày ở từng tiểu khu.
Nhân viên nhìn thấy hai người liền niềm nở chào đón nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo, ra hiệu từ Chính Phong cũng hiểu ý né ra xa.
Còn Lệ Thanh từ ngoài cửa đã im bặt đến tận bây giờ, cô không ngờ loại đồ này có nhiều kiểu dáng và màu sắc đến thế.
Lần trước, Chính Phong cũng có mua cho cô vài loại, nhưng cô chỉ dám nhìn chứ mặc thì không rồi dần dần nó cũng trở vào quên lãng.
Bởi từ trước đến nay cô vẫn luôn trung thành với kiểu truyền thống màu trắng đơn thuần, đôi khi thay đổi giữa có viền và không viền để tiện mặc trang phục hơn thôi và nhất định phải là màu trắng.
Cũng chính vì thế nên mỗi tháng cô đều thay toàn bộ đồ lót một lần, đó giờ chỉ âm thầm làm, bây giờ lại đi mua cùng cậu, xấu hổ chết đi được.
Chính Phong rất nhanh đã nhận ra cô đang khó xử, liền chủ động một chút cho cô thoải mái hơn: “Em không tự lựa thì anh lấy đại nhé?”
Khoan… khoan đã.
Trong tầm tay của Chính phong đang là rất nhiều kiểu dáng gợi cảm, nhìn thôi cũng đã thấy đỏ mắt, nếu thật sự để cậu tuỳ ý có khi cậu ta nắm hết cả đống ấy đi thanh toán luôn quá.
Lệ Thanh chần chừ vài giây.
Chính Phong toan làm theo ý mình liền bị cô cản lại.
Dù gì ở chung cũng thấy, ngại ngùng làm gì nữa, cứ lựa mấy kiểu dáng bình thường là được.
Lệ Thanh nhìn một vòng ra sức tìm kiếm những chỗ trưng bày thứ đồ nhiều vải nhất, tiếc là chỗ này quá rộng, muốn tìm phải đi đi lại lại nhiều lần, vẫn là nên hỏi nhân viên thì hơn.
Thấy cô hỏi như vậy thì nhân viên nữ này có hơi bất ngờ, bởi đi chung với người yêu như này mà lại đi chọn đồ lót kín đáo, có phải quá nghiêm túc không, nhưng với sự chuyên nghiệp sẵn có, cô nhân viên dẫn đường đưa Lệ Thanh và Chính Phong đến tiểu khu của thương hiệu Calvin Klein.
.