Gió Và Trăng

Chương 7: 7: Gọi Anh Chính Đến Đây





Sáng hôm sau.
"Huyền Hân, đó giờ mày có thích ai chưa?"
Mới sáng sớm, Huyền Hân còn chưa tỉnh ngủ đã bị cô hỏi ngang như vậy phản ứng có hơi cứng nhắc, xoay người đối diện với cô: "Sao...!sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?"
"Mày thấy yêu đương qua mạng có ổn không?"
Huyền Hân có phần lo lắng, nhanh nhảu trả lời cô: "Bà cô ơi, mày có biết người ta là ai không? Bao nhiêu tuổi? Tên gì? Nhà ở đâu? Hắn có bạn gái chưa? Người quen qua mạng chưa chắc đã tốt đâu, lỡ có gì yêu vào lại khổ đấy, tao khuyên mày tốt nhất đừng dính liếu đến, hay là hẹn gặp mặt trước đi, bảo Kiến Minh đi cùng mày, món võ mèo cào của cậu ta có thể dọa người được đấy."
Kiến Minh từ đầu sớm đã hóng chuyện, nghe nhắc đến tên lập tức phản ứng: "Cậu ấy nói đúng á, để tụi tôi theo bảo vệ cậu."
Lệ Thanh thấy cũng hợp lí nhưng lừa người như vậy, liệu có ổn không?
Hiểu Tinh kéo tay cô, cắt ngang dòng suy nghĩ: "Mà làm sao mày quen được hắn ta vậy?"
"Cậu ấy...!Cậu ấy là phu quân trong game của tao, cậu ấy cũng sống ở Hoa thành, năm nay 18 tuổi." Không nghĩ nhiều, có bao nhiêu thông tin cô đều nói một mạch ra hết.
"Vậy thì tốt quá, mày hẹn hắn ra đi, chúng ta cùng đi, nếu đẹp trai thì cứ thẳng tiến, còn xấu thì chuồn lẹ còn kịp." Vừa nói Huyền Hân vừa miêu tả rất sinh động.
"Mày nghĩ ai cũng mê trai như mày à, không sợ người ta là người xấu thì thôi đi, lại sợ ba cái thứ linh tinh, mày ăn cho nhiều vào rồi suy nghĩ hệt mấy đứa nhóc năm tuổi."
Huyền Hân xám mặt, nhào tới nắm áo Kiến Minh, may cậu ta nhanh chân, rụt người thoát ra khỏi áo khoác chạy mất tăm, trước cửa lớp còn lè lưỡi thách thức, cô bạn cũng không chịu thua, bật dậy đuổi theo để lại bàn học lộn xộn cùng cô gái đang ngây người ra.

????г????yện hay l????ôn có tại ⩵ t г ù ???? t г ???? y ệ n.???????? ⩵
Lệ Thanh trầm ngâm vài giây, ánh mắt vô ý hướng sang phía cậu bạn đang nằm trên bàn, nhỏ giọng: "Hay là thôi đi, cứ âm thầm thích là được, làm như vậy không tôn trọng cậu ấy chút nào..."
- ----

Chiều thứ 7, lớp cô có tiết thể dục, mấy ngày này mặt trời bị mây che lấp, vài tia nắng nhỏ xuyên qua vẫn đủ sức để chiếu sáng khắp nơi.
Vì Lệ Thanh khá cao nên cô xếp ở cuối cùng của hàng nữ.
Lớp 12a1 năm nay có 17 nam và 13 nữ, cho nên hàng nam dài hơn hàng nữ một chút.
Điểm danh lại thiếu một người, nhưng dường như sự thiếu thốn này riết cũng thành mặc định, chẳng mấy ai quan tâm, chỉ có Lệ Thanh nhìn xung quanh tìm cậu.
Sân thể dục Đại Hoa khá lớn, chạy khởi động một vòng sân trường khiến cô mệt bở hơi tai, chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc.
"Lệ Thanh."
Cô ngẩn đầu lên, một chai nước mát bay đến, cô liền nhanh tay chụp lấy.
Là Huyền Hân ném cho cô, cô ấy vui vẻ chạy lại, dường như cô nàng chẳng mệt mỏi chút nào, dây thần kinh vận động tốt thật đấy.
Lệ Thanh uống một hơi nửa chai, cổ họng khô rát được làn nước mát mẻ đi qua liền cảm thấy sảng khoái vô cùng.
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Huyền Hân cười hì hì.
Lệ Thanh không biết nói gì nữa, đành hỏi luôn điều mình đang thắc mắc: "Cái đó...!tên Chính mặt lạnh ấy cũng cúp thể dục luôn à?"
"Đương nhiên, nhưng mà cậu ấy giỏi lắm, không học nhưng thi lúc nào cũng qua, à, năm ngoái đi xem Kiến Minh đá bóng thấy cậu ấy cũng chơi đấy, siêu đỉnh luôn." Huyền Hân siêu phấn khích, nói xong còn bật hai ngón tay cái lên.
Cô cũng ậm ừ cho qua, đại khái hiểu hơn về cậu một chút.
Không có thời gian nói chuyện thêm, thầy giáo đã tập hợp lại bắt đầu buổi học.
Mấy bài thể dục đơn giản này khiến cô cảm thấy lười biếng tập vô cùng, cô muốn ra xem mọi người chơi thể thao nhưng không được, đành phải tập rồi chờ hết giờ để đi về.
Cả người cô đầy mồ hôi, cảm giác dính dính làm Lệ Thanh thấy rất khó chịu, về đến nhà liền nhào vào tắm rửa.

Đang xem hoạt hình và ăn tối thì điện thoại cô *ting lên một tiếng.
Là Huyền Hân gửi tin nhắn cho cô.
Mấy ngày qua cô đã trao đổi tài khoản mạng xã hội với vài người trong lớp, trong đó có Huyền Hân, Kiến Minh và lớp trưởng Hoàn Mỹ.
Huyên Hân: [Một lát nữa lớp mình với lớp 2 có trận bóng đá giao hữu đấy, mày có đi xem với tao hông? Ở sân trường mình á.]
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, suy nghĩ vài giây rồi mới bấm soạn tin nhắn.
Lệ Thanh: [Được, nhưng tao có thể sẽ đến trễ một chút.]
Huyền Hân: [Okay.]
Lệ Thanh chuẩn bị xong thì khoảng 7 giờ kém, còn trận bóng thì bắt đầu lúc 7 giờ, nếu đi nhanh một chút may ra sẽ đến kịp.
Trên đường đi, có ngang qua OCEAN, không hiểu vì lí do gì mà cô lại nhìn một cái, cửa kính trong suốt thấy rõ người đứng trong quầy.
Cậu đang nói chuyện với mấy người khách đến chơi, khuôn mặt vẫn thế, chẳng lấy một tia vui vẻ nào.
Nhìn cái gì, tự nhiên nhìn sang đấy làm gì!
Lệ Thanh tự vấn bản thân rồi tiếp tục đi.

Cảm thấy có gì đó, mặc kệ sự xôn xao của đám đông, cậu nhìn ra phía bên ngoài, dáng người mảnh khảnh vừa đi khỏi tầm mắt cậu.
"Anh Chính, nhìn gì thế?" Người này cũng nhìn theo hướng cậu nhìn nhưng chẳng thấy gì bèn nói tiếp: "Đừng nhìn nữa, cày giúp em lên 2 level đi, hôm nay mới được phát tiền tiêu vặt, nợ mới nợ cũ thanh toán hết cho anh."
Ngoài công việc quản lí tiệm net, cậu còn nhận cày game, giải bài tập và rất nhiều thứ khác, lại thu phí rất rẻ nên quán rất đông khách đến chơi.

Bên cạnh đó, do vẻ ngoài điển trai, cực kì hút gái, có những người chỉ đến thuê máy để đó rồi ngắm cậu cả buổi, nhưng cậu tuyệt nhiên chẳng quan tâm.
"Lệ Thanh, ở đây."
Vừa thấy cô đến, Huyền Hân đã đứng dậy vẫy tay gọi cô, cô nàng tinh mắt thật, cô vừa lết xác tới đã nhận ra ngay.
Trận bóng diễn ra chưa được bao lâu, tỉ số vẫn chưa thay đổi.
Ngoài cô và Huyền Hân lớp 12a1 thì có thêm mấy bạn nữ lớp 12a2 cũng đến cổ vũ.
Hai lớp trước giờ vẫn luôn là kì phùng địch thủ, từ học tập đến thể thao, tuy lớp cô nhỉnh hơn về học tập nhưng lại thua thảm hại bên thể thao, không thể chấp nhận điều đó, lớp cô luôn cố gắng đuổi theo lớp họ.
Mấy cậu trai bên lớp 2 vì sự xuất hiện của cô mà bu lại bàn tán, một cậu chạy lại gần Kiến Minh hỏi: "Lớp mày có người mới chuyển đến à? Được đấy."
"Được thì cũng là của lớp tao, mày lo mà tập trung đi, không thì ông đây cho mày ra bã." Kiến Minh nhận bóng từ đồng đội, dẫn bóng vòng qua người cậu bạn kia, chân trái khoẻ khoắn sút một cú xé toạc không khí bay thẳng về phía khung thành.
Thủ môn lớp 12a2 là Lai Vương, em trai ruột của thầy chủ nhiệm lớp cô, khỏi phải nói, độ đẹp trai chỉ có hơn chứ không kém anh trai mình, lại còn chơi thể thao cực giỏi, cậu ta là đội trưởng đội thể thao của trường, không có bộ môn nào mà cậu ấy không biết chơi, từ bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, bơi lội, đến mấy môn cần sự dẻo dai như nhảy xà, nhào lộn,...!cậu ta đều làm tốt, à không, rất tốt là đằng khác.
Kiến Minh sút bóng, Lai Vương đấm một cú vào tay mình, bay người theo hướng bóng, thành công chặn đứng cú sút của Kiến Minh.
Lai Vương ngồi dậy, phủi đất cát khỏi tay chân rồi mạnh miệng khiêu chiến: "Gọi anh Chính đến đây, may ra tụi mày có cơ hội thắng."
Thật vậy, trận này lớp họ bị dần tới tấp, không ghi được bàn nào, lại còn để thủng lưới thêm 5 trái.
"Tức thật, nhìn bọn nó kiêu ngạo kìa, làm ơn, gỡ một trái vả miệng chúng đi." Huyền Hân chắp tay, cầu xin trời đất phù hộ.
Lệ Thanh không hiểu tại sao cô ấy lại phải làm như thế, chỉ là một trận đấu giao hữu thôi mà.
"Mày...!muốn thắng hả?"
"Tất nhiên rồi, không lẽ mày không muốn?"
Lệ Thanh ậm ừ, quan sát thật kĩ rồi mới quay sang hỏi Huyền Hân: "Bọn họ có cho con gái chơi chung không?"
"??? Mày biết đá bóng à??" Gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự ngạc nhiên.
"Chân tay hơi ngứa ngáy, muốn vận động một chút."

Huyền Hân ngoắc ngoắc tay gọi Kiến Minh vào, nghe xong mặt mày cậu ta cũng không khác cô nàng bao nhiêu nhưng thấy Lệ Thanh có vẻ tự tin như vậy, liền theo đó mà dõng dạc tuyên bố: "Này! Học sinh mới lớp tao muốn khiêu chiến với tụi bây, có dám cho cậu ấy chơi chung không?"
"Túng đến mức cho con gái ra à? Chơi luôn."
Bên lớp a2 cũng đồng ý cho cô chơi, một đứa con gái cũng không thể gây khó gì, với lại kết quả dù sao vẫn là bên họ sẽ thắng.
"Bạn gì đó ơi, cẩn thận bóng trúng mặt, bọn tôi không chịu trách nhiệm đâu."
"Nhẹ tay chút, con gái nhà người ta xinh thế cơ mà."
"Dù không biết đá bóng vẫn là gu của tao, haha!!"
...
Lệ Thanh bỏ ngoài tai những câu chọc ghẹo như vậy, đứng dậy khởi động một chút, cô không mang giày cho nên đi chân đất, cũng không sao, sân cỏ nhân tạo này không làm khó được cô.
Kiến Minh tuy mạnh mồm nhưng cũng có hơi lo lắng lại gần hỏi cô: "Có ổn không? Thấy cậu tự tin dữ vậy, tôi không sợ thua, tôi sợ cậu ngã, anh Minh của cậu không đền nổi đâu."
"Yên tâm, mình không để bị thương đâu, Huyền Hân nói chúng ta ít nhất cũng phải gỡ một trái danh dự cho họ bớt kiêu ngạo, mình không có sức chạy được nhiều đâu, tranh thủ ghi bàn đi, giao cho cậu hết đấy."
Kiến Minh nhếch mày, cả hai vui vẻ đập tay nhau.
Đã sang hiệp 2 một chút, còn khoảng 20 phút là hết hiệp, tỉ số bây giờ đang là 0-5 nghiêng về lớp a2.
Mọi người trong sân đẩy qua đẩy lại, cuối cùng nhường cho cô đá trước.
Lệ Thanh đứng giữa sân, chân đặt trên quả bóng, dáng đứng hiên ngang nhìn một vòng sân.
"Các cậu chắc chưa? Cho mình giữ bóng chẳng khác nào các cậu tự đá vào lưới của mình."
Người đứng gần cô nhất nghe xong bỗng cảm thấy lành lạnh sống lưng.
Ý gì đây?
Đang chơi trò tâm lí à?.